Tình yêu chênh lệch ‘một trời một vực’ với người nước ngoài
Anh con nhà giàu, còn em chỉ là một người bình thường, gia cảnh, học vấn và còn nhiều điều khác nữa.
Tôi quen một anh chàng người Pháp gốc Việt qua trang kết bạn. Thực tế là khi anh viết thư làm quen không dùng những từ ngữ ngọt ngào như những bức thư khác gửi đến cho tôi. Tôi đã dùng vài nick ảo có hình ảnh các cô gái xinh đẹp chân dài, nhắn tin cho anh nhưng anh không trả lời lại. Đây chính là cách tôi lọc bạn để nói chuyện, xem anh chú trọng vẻ bề ngoài hay tính cách để tránh mất thời gian. Tôi rất vui khi anh không trả lời những bức thư giả danh đó.
Ảnh minh họa
Chúng tôi chủ yếu nói chuyện với nhau qua email, viết thư mỗi ngày. Vốn tiếng Việt của anh rất ít nên thời gian đầu chỉ nói vài câu, sau hai đứa chuyển sang nói chuyện bằng tiếng Anh. Anh chia sẻ với tôi nhiều thứ trong công việc, học tập, sở thích, tôi cũng thường gửi ảnh cho anh về những nơi mình đi nhưng tuyệt nhiên hai đứa chưa có hình ảnh gì về nhau, chỉ là những bức thư. Sau gần hai tháng, tôi nói muốn biết người nói chuyện với mình là ai. Anh bảo không có thói quen chia sẻ hình ảnh của mình với người khác, bạn thân anh cũng thế. Sau đó tôi viết một bức thư với nội dung: “Nếu một ngày nào đó anh cảm thấy không thoải mái khi nói chuyện với em, anh có thể nói và em biết mình nên làm gì”.
Vài ngày sau anh gửi hình cho tôi. Anh là một chàng khá trẻ và rất đẹp trai so với tuổi (anh hơn tôi 5 tuổi, nhưng nhìn tôi có lẽ già hơn anh nhiều). Anh nói thích những cuộc thảo luận của chúng tôi hơn là những bức ảnh, nó chẳng nói lên điều gì cả, điều đó làm tôi rất vui. Mỗi ngày, việc đầu tiên khi thức dậy của tôi là kiểm tra mail, vui mừng khi nhận được thư của anh gửi đến, cảm thấy buồn khi hôm đó không nhận được bức thư nào cả. Chúng tôi đã nói chuyện được gần hai tháng rồi.
Rồi mẹ anh về Việt Nam, anh muốn tôi gặp mẹ anh nhưng không ép, anh muốn thế để tôi biết thêm về nhiều thói xấu của anh, nếu tôi không gặp coi như bỏ qua cơ hội khi biết những thói xấu mà anh chẳng bao giờ nói với bấy kỳ ai, ngoại trừ mẹ. Tôi đồng ý gặp, anh rất giống mẹ ở đôi mắt và mũi. Anh nhờ mẹ gửi tặng cho tôi một hộp socola của Pháp. Trong suốt cuộc nói chuyện với bác gái, một người phụ nữ xinh đẹp và có học thức, tôi biết được nhiều điều về anh hơn. Anh là người tự lập, học giỏi, tính hơi thẳng, có một số điểm xấu. Anh là kỹ sư trong một hãng lớn của Pháp, thích nghiên cứu và tìm hiểu các khóa học trực tuyến.
Video đang HOT
Sau đó tôi gửi thư và cảm ơn anh về món quà. Đáp lại anh bảo xem đó là món quà trong suốt cuộc trò chuyện của chúng tôi vừa qua. Mẹ anh bảo đây là lần đầu tiên anh đề nghị mẹ gặp một cô gái. Anh cũng nói với mẹ là trên web có nhiều thư kết bạn làm quen nhưng không hiểu sao lại viết cho tôi. Mẹ hỏi hai chúng tôi đã có quyết định gì về tương lai chưa? Bác cũng nói rõ Việt Nam chỉ là nơi anh đến du lịch và tham quan chứ không thể sinh sống. Tôi trả lời trước mắt hai đứa vẫn là bạn và chia sẻ mọi thứ với nhau thôi.
Giờ tôi phải làm gì, tôi sợ khi nói chuyện với anh quá nhiều sẽ yêu anh thì sao? Điều đó liệu có phải xa vời quá không khi tôi và anh khác nhau một trời một vực về nhiều thứ, anh con nhà giàu, còn em chỉ là một người bình thường, gia cảnh, học vấn và còn nhiều điều khác nữa. Mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Theo Quỳnh/Ngoisao
Ngồi khóc trên xe Mercedes tốt hơn ngồi khóc trên chiếc xe Dream tàu
Tại sao không khôn ngoan lựa chọn việc mà nhiều bạn trẻ ngày nay hay nhắc tới: ngồi khóc trên một cái xe Mercedes thay vì con xe Dream?
Nhà mình cũng chỉ có gia cảnh khá nhưng mẹ mình luôn khuyên con gái nên chọn người mình yêu bằng trái tim, đừng quá chú trọng vào vật chất. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của lớp người trước. Với mình, tiền bạc cũng là một thứtình yêu. Trong khi tình yêu theo định nghĩa "chân chính" mang lại cảm giác yêu thương rung động thì vật chất mang lại cảm giác thỏa mãn và làm chủ cuộc sống.
Đời sống của người đã trưởng thành cơ bản là buồn. Một khi rũ bỏ sự ngây thơ và bao bọc của bố mẹ, từ đi học cho đến đi làm rồi kết hôn đều phải va chạm rất nhiều. Công việc không như ý tổn thương ta một chút. Tình yêu trắc trở tổn thương ta hai chút. Vô vàn khó khăn lúc làm vợ, làm dâu sẽ tổn thương ta nhiều chút. Đó là quy luật. Từ người giàu đến người nghèo rồi cũng sẽ phải nuôi nấng nhiều vết thương lòng theo thời gian.
Tình yêu và tiền bạc.
Chưa kể đến sự thật nữa là bất kì tình yêu nào cũng có hạn sử dụng. Tình yêu vĩnh cửu không hiếm, nhưng có ai đủ tự tin rằng chồng sẽ yêu mình 100% từ đây cho đến mai sau? Có ai dám chắc chồng mình sẽ không ngoại tình, sẽ không xem tình yêu với vợ là một thứ nghĩa vụ và trách nhiệm?
Với muôn vàn nỗi khổ đã được mặc định như một lối mòn, tại sao không khôn ngoan lựa chọn việc mà nhiều bạn trẻ ngày nay hay nhắc tới: ngồi khóc trên một cái xe Mercedes thay vì con xe Wave? Tại sao không chọn được bất hạnh trong một căn biệt thự thay vì nhà cấp 4 xập xệ?
Bản chất nỗi khổ là như nhau, nhưng hoàn cảnh xung quanh sẽ tác động theo những chiều hướng khác nhau. Khi gặp những khó khăn trong công việc, người giàu lên ô tô đi nghỉ mát, tụ tập bạn bè shopping hay ca hát nhảy múa. Trong khi đó người nghèo về nhà úp mỳ tôm ăn qua ngày. Thử hỏi nỗi khổ nào bi đát hơn?
Khi vợ chồng mâu thuẫn, người giàu đau khổ tìm những thú vui vật chất bên ngoài bằng cách tiêu pha tiền bạc. Dù lòng có buồn thì bên họ vẫn có cơm ngon, nhà đẹp, xe xịn bù đắp. Người nghèo lúc buồn chỉ có thể dạo phố phường ngắm thiên hạ ăn sung mặc sướng, tấp vào một quán vỉa hè ăn vội các món bình dân giá rẻ để rồi lòng càng nặng trĩu hơn. Thử hỏi, nỗi khổ nào bi đát hơn?
Có một thực tế đến mình là người con gái cũng phải nhận ra, tiêu chuẩn cuộc sống hiện đại đã quá cao so với thế hệ trước. Tình yêu không còn là thứ thức ăn tinh thần duy nhất làm "no" con người. Muốn yêu, hãy yêu bằng tim. Nhưng để được lâu dài, nhất định phải có tiền.
Mình yêu một người bằng tuổi. Cũng như mình, người đó không giàu. Chúng mình yêu nhau và luôn phải động viên nhau nỗ lực làm việc để mai này được sống sung túc hạnh phúc. Nhưng "mai này" là bao giờ? Liệu mình có phải quần quật đến suốt đời vẫn không thoát khỏi kiếp thuê nhà, không có xe bốn bánh mà đi? Như thế rõ ràng mình đã đi đúng con đường ngu ngốc nhất, vừa bị làm nô lệ đồng tiền, vừa không được hạnh phúc?
Mình đang suy nghĩ đến việc đi một con đường khác. Tình yêu là duyên phận, hôn nhân là may rủi, hết duyên thì hết yêu, xui rủi thì bất hạnh. Tính ra ở đời chỉ có đồng tiền là sòng phẳng và không bao giờ phản bội chủ nhân, có thì tiêu, không thì đói.
Con bạn thân của mình bị bố mẹ ép cưới một lão chồng già và giàu mà nó không hề yêu. Bị buộc phải chia tay với mình tình "truyền kiếp" nó từng thề sẽ sống ảm đảm đến hết đời để tưởng nhớ người cũ.
Nhưng tiền bạc không cho phép nó ảm đạm lâu. Có chồng giàu được đưa đi năm châu bốn bể du lịch, được cho tiền để thay đổi gu thẩm mỹ nên nó lột xác hoàn toàn từ gái quê thành gái thượng lưu. Cuộc sống làm chủ đồng tiền, muốn gì được nấy đã hàn gắn hết cả vết thương lòng năm nào của nó.
Bây giờ nó còn trẻ và vẻ hạnh phúc tràn trề trên gương mặt. Mình ganh tỵ và muốn được như nó. Nghĩ lại cảnh ngày ngày vẫn "bị" người yêu đèo đi trên con Dream cà tàng mình thấm thía rằng vật chất có thể bù đắp được tình yêu mà tình yêu không cách gì lấp được những thiếu hụt của vật chất.
Càng suy nghĩ về giá trị đồng tiền càng không tự tin tình yêu hiện tại sẽ giúp mình hạnh phúc lâu dài. Đến bây giờ 25 tuổi mình vẫn còn phải góp nhặt từng đồng thì đến bao giờ mới chạm được cánh cửa sung sướng? Thà cứ lấy một người có điều kiện ngay từ đầu thì sẽ bớt được khoảng thời gian vất vả chưa biết đến ngày nào sẽ suy chuyển đó.
Mình cũng xin nói thêm, mình không phải là cô gái quá xinh đẹp để mơ lấy được đại gia, nhưng nhất định mình phải lấy chồng giàu. Không biết có ai ở đây cùng quan điểm với mình không?
Theo Afamily
Gã chồng ngoại tình bắt tôi "Nôn tiền ra, nếu không thì đừng trách" Không nhận ra người mà mình gọi là Chồng... Hôn nhân trong mơ của chúng tôi tan nát kể từ khi ông chồng có dính líu tới một người phụ nữ làm cùng cơ quan, tận mắt tôi đã chứng kiến cảnh hai con người ấy kéo nhau vào nhà nghỉ để "ngủ trưa", nhưng thay vì cái thái độ ân hận, hối...