Tình yêu chẳng thành hình
Cuộc đời thật lạ cho anh và em gặp nhau để cả hai phải dằn vặt trong một tình yêu chẳng thành hình.
Em và anh chỉ là những người thương nhau để vậy. Thế nên chúng ta sẽ mãi chẳng đi chung một đường. Nhưng đâu đó giữa thế giới rộng lớn này hãy nhớ về nhau cũng như nhớ về một khoảng lặng trong tim.
Anh một con người bình thường, nhưng em nhận ra rằng trong anh có biết bao nỗi niềm vây kín, chỉ là anh giấu đi đằng sau những nụ cười hờ hững. Anh chẳng nói yêu em và em cũng vậy. Cuộc đời thật lạ cho anh và em gặp nhau để cả hai phải dằn vặt trong một tình yêu chẳng thành hình.
Em biết anh thương em nhiều, chỉ là anh không nói. Đôi lúc em rất mệt mỏi, chỉ muốn tìm đến anh nhưng lại thôi, vì chúng ta có là gì của nhau đâu giữa thế giới chật hẹp này. Anh luôn dõi theo em từng bước, đau nỗi đau của em và vui niềm vui của em. Song cuộc đời anh quá rộng lớn, em sợ lắm, sợ rằng em sẽ lạc đâu trong tim anh.
Anh nói rằng anh đã có người yêu nhưng anh thương em. Em cũng đã tường tận. Những lúc như thế có một chút nhói lòng nhưng rồi lại thôi, em cũng phải tự bước tiếp đời mình mà chẳng cần có anh bên cạnh. Nhưng em hiểu đâu đó trong trái tim anh luôn dành cho em một chỗ để trú ngụ, một nơi đầy sự yêu thương.
Có đôi khi anh và em chạm mắt, những lúc đó em lúng túng chẳng dám nhìn vì đằng sau đôi mắt kia là nơi mà em chưa hề quen biết, sợ rằng nhìn thấy rồi dần quen thuộc. Rồi những đêm anh nhắn tin em chẳng trả lời, anh lo lắng. Những lúc dỗi nhau anh chẳng thèm dịu giọng, cứ thế em và anh mãi nhìn nhau giữa hai đường và rồi em nhận ra rằng chúng ta nên dừng lại. Cũng như dừng lại đừng nhìn nhau nữa, hãy để cả hai đi về hai con đường. Đã bao đêm em cố nhủ lòng như vậy nhưng chính vì anh mà em chẳng thể thôi ngừng thương.
Video đang HOT
Chúng ta sẽ cố như thế mãi nhé, trước khi nước mắt em và anh khô cạn (Ảnh minh họa)
Trong em giờ đây là những khoảng trống, nỗi niềm chưa vơi. Em muốn anh và em chỉ nên như thế, chỉ nên thương nhau để đó để rồi dành cho nhau một yêu thương nhỏ bé khi lạc lõng. Em không yêu anh chỉ là cảm giác của em dành cho anh là một cảm giác thật đặc biệt mà em tạm gọi mà “người thương”. Một tên gọi để em không lẫn anh với bất kì một ai khác trên đời.
Nhưng anh lại vẫn thế, cứ yêu thương đầy vơi, cứ quan tâm dù ánh mắt hờ hững, dù đôi tay chẳng níu kéo. Tình thương mà anh và em chẳng thể có đích đến, đôi mắt ta tuy hướng về nhau nhưng người ta nói rằng yêu anh là đau khổ và em sẽ tự tạo cho mình một vết thương lòng hằn sâu thành vết sẹo. Tuy em đã cố gắng giấu những giọt nước mắt buồn trong mưa, nhưng em không thể che giấu được trái tim đã hướng về nơi anh đang ở.
Rồi ngày lại qua ngày em sẽ vắng anh dần thôi, dù đôi ta cứ phải gặp nhau, cứ phải đưa mắt về phía đối phương. Cũng sẽ có một ngày anh và em mỉm cười khi nhìn giáp mặt. Đó là khi đôi ta đã chấp nhận rằng đối phương là “người thương” nhưng chỉ thương nhau để đó. Để những lúc lạc lõng lại nhớ về nhau, để có thêm một nghị lực cho dòng đời xuôi ngược này. Gió sẽ thổi đi mất những nỗi lòng, những định kiến, những dằn vặt đi về nơi nào đó xa xôi. Chỉ để lại hai trái tim đã được lấp đầy khoảng lặng. Vì thế chúng ta sẽ cố như thế mãi nhé, trước khi nước mắt em và anh khô cạn.
Theo VNE
Chia tay là quyết định của riêng em
Chính em của hôm nay đã quá mệt mỏi rồi, chia tay là quyết định của riêng em.
Cả em và anh đã thay đổi niềm tin bằng sự hoài nghi và chán nản. Mọi kỉ niệm ngọt ngào của những ngày đầu yêu nhau giờ chỉ là dĩ vãng. Hiện tại, là nỗi đau nghẹn ngào. Nỗi đau của việc hai con người đã không còn tìm thấy sự đồng điệu trong tâm hôn nhưng vẫn không dám mạnh mẽ để dứt bỏ.
Chúng ta đều đang tiếc nuối quá khứ nên mới không dám buông tay ở hiện tại dù cả hai đau khổ quá nhiều. Những bất đồng mỗi lúc một nhiều hơn. Em và anh, cả hai chúng ta không ai chịu lắng mình lại, nghe người kia nói vài điều. Chúng ta khăng khăng bảo vệ chính mình, làm tổn thương đối phương nhưng cuối cùng cũng tự làm mình đau. Bởi lẽ chúng ta cứ dày vò nhau mà không chịu buông tay vì đã quen với việc có nhau trong đời. Tình yêu thành một thói quen, một thói quen dù làm đau ta nhưng vẫn không thể nào dứt bỏ.
Em cảm thấy tiếc nuối những năm tháng đầu tiên ta yêu nhau. Phải chăng khi ấy, chúng ta biết nghĩ cho nhau hơn nên những hoài nghi không có chỗ để chen vào tình yêu? Còn bây giờ, sau khi đã cùng nhau trải qua mọi cung bậc cảm xúc, chúng ta bỗng trở nên ích kỉ. Những ngày đầu yêu nhau, anh và em trân trọng con người của đối phương và cảm thấy yêu con người ấy. Và lúc này, chúng ta lại đang cố thay đổi người kia theo cách mà mình mong muốn. Tất nhiên, sẽ chẳng ai toại nguyện bởi vì mỗi chúng ta đều có suy nghĩ, quyết định của riêng mình.
Những nụ cười thương yêu ngày đó không còn nữa. Nụ hôn ngọt ngào, tiếng cười trong veo, vòng tay ấm áp, lời yêu thương trao đi... Tất cả đã thay thế cho sự im lặng ghê người hiện tại. Chúng ta cứ kiệt quệ bước đi trong tình yêu, nhận về những đớn đau và trầy xước, vô vọng nhìn vào tương lai... Nhưng chỉ vì ngoái đầu nhìn lại chặng đường đã qua, thấy tiếc công lao mà không dám bỏ. Vậy là lại miệt mài lao về phía trước mà chẳng cần biết khi tới đích rồi, ta có thực sự thấy hạnh phúc hay không?
Chúng ta vẫn có thể là những người bạn, là tri kỉ của nhau trong đời (Ảnh minh họa)
Em tin chắc chắn chúng ta đã từng yêu nhau rất nhiều, một tình yêu thực sự và chân thành. Những lời hẹn ước xuất phát từ con tim, những câu thề nguyện vì thật lòng muốn vậy chứ không phải là lời nói gió bay. Chỉ có điều, bây giờ, hai con tim không còn đập cùng một nhịp. Cái Tôi của em và anh đều quá lớn. Chúng ta không còn đứng ở tư cách của người kia để suy nghĩ. Nếu như chúng ta không yêu nhau thật lòng thì ngày hôm nay không bao giờ đau khổ vì nhau nhiều đến thế. Nếu không từng ao ước sẽ bước bên nhau trọn đời thì hôm nay đã dễ dàng từ bỏ.
Em biết, anh sẽ không bao giờ dám nói lời chia tay vì ngoài tình yêu, anh còn rất trách nhiệm với những gì mình lựa chọn. Sẽ không bao giờ anh bỏ em lại sau những năm tháng đã gắn bó bên nhau. Em trân trọng và biết ơn vì suy nghĩ đó của anh. Nhưng chính em, chính em của hôm nay đã quá mệt mỏi rồi. Chia tay là quyết định của riêng em...
Nếu đi cùng nhau về phía đích mà trên con đường ấy chỉ nhận về những tổn thương thì tốt nhất là nên dừng lại. Khi người ta không thể hưởng hạnh phúc đi tới cuối con đường cùng nhau thì việc đã trải nghiệm những cung đường đã qua cùng nhau cũng là một thứ hạnh phúc. Em muốn giữ chút kỉ niệm mong manh đó cho mình còn hơn là vương vãi dần những điều tốt đẹp nhất đã từng có cho nhau để cố bước về phía trước.
Đã tới lúc em nói lời chia tay. Quyết định này là của em và anh không cần cảm thấy dằn vặt khi đã yêu em lâu tới như vậy mà rồi đường ai nấy đi. Chúng ta vẫn có thể là những người bạn, là tri kỉ của nhau trong đời. Sẽ vẫn có những sự đồng hành giữa em và anh nhưng trong một thân phận khác: Người yêu cũ! Nhưng với em, điều đó hạnh phúc hơn nhiều sự bế tắc của hiện tại này. Vì thế! Mình chia tay anh nhé!
Theo VNE