Tình yêu chẳng bao giờ biến mất
Thường thì sau khi con ngủ sẽ là quãng thời gian của hai vợ chồng, nhưng lâu nay, cuộc sống bộn bề đã cuốn chúng tôi đi qua những mỏi mệt. Trò chuyện ít hơn, tâm sự ít hơn. Có phải vì thế mà hôm nay, chim sẻ lại cứ muốn trò chuyện mãi với đại bàng.
Ting ting…
Đồng hồ đã điểm 12 giờ đêm.
Con đã ngủ nhưng gã cùng giường vẫn chưa mò về. Ôi trong đầu đã sôi lên biết bao câu hỏi, biết bao gương mặt giận dữ để chỉ mong sạc cho một trận. Cái con người gan hùm này, hôm nay đi nhậu mà dám giấu vợ. Mà đen cho gã là đi nhậu với hàng xóm, hàng xóm thì bô bô.
…
- Anh về rồi vợ ơi!
(Vâng, tôi nghe thấy tiếng mở cửa mà… nghĩ bụng)
- Vợ chưa ngủ ah? Vợ chờ anh đấy ah?
(Tôi đang chờ để sạc cho anh một trận đây?)
Nghe giọng điệu đã có thể đoán chương trình, mặt phê phê, mắt thì lờ đờ, tôi chẳng còn lạ gì đêm nay sẽ ra sao nữa. Hát!
Tất nhiên đó là cách để chú chim sẻ tỉnh rượu nhanh (chồng tôi tự nhận như vậy, và phong tôi là đại bàng cơ đấy). Tôi sẽ làm đúng vai trò đại bàng.
Tôi ngẩng mặt cười, giọng nghe thật bất thường.
Ảnh minh họa.
Video đang HOT
- Anh ăn chưa? Em để phần cơm ngoài kia, ra ăn đi.
Chim sẻ như được đà, nghĩ rằng thoát nạn và bắt đầu dắt mũi tôi.
- Em không biết hôm nay anh vất vả ra sao đâu. Anh phải đi làm ăn, anh đi tiếp khách và chưa được ăn gì mà phải uống bao nhiêu…
- Ôi thế á? Thế anh Hoàng có say không?
(Gã gãi đầu, mặt chưng hửng, chột dạ)
- Hoàng nào? Hoàng nhà mình á? Cũng đi nhậu ah? Anh có biết đâu.
- Thế cơ? Thế anh Tùng thì sao? Anh dìu về ah?
(Lần này thì xịt luôn nhé, thôi khỏi phải phân bua múa may nữa).
- Sao em biết, em tài thế. Nhưng anh thề là anh chỉ vừa ra thôi. Vì anh phải đi làm thêm mà, chứ không lấy tiền đâu đưa em.
Nghe giọng điệu có vẻ là một người đàn ông trách nhiệm, nhưng thật không may đã bị đại bàng bắt thóp. Tôi cũng không phải phụ nữ quá kiểm soát chồng. Ngược lại tôi để chồng thoải mái trong quan hệ và giao tiếp, vì theo tôi, kiểm soát không phải là cách để giữ anh bên cạnh mình.
Chẳng hạn như lần này, mọi khi tôi đã sẽ sổ ra một tràng trách mắng, khóc lóc giận dỗi, vì đi nhậu biệt tăm, biệt tích, không về đón con. Nhưng tôi hiểu, và qua thời gian tôi cũng hiểu anh phải chịu những áp lực và khó khăn nhất định. Chính vì vậy, sau hơn 2 năm cưới nhau, có lẽ tôi đã học cách lắng nghe nhiều. Quả nhiên hôn nhân không phải là màu hồng và chúng ta cũng không nên quá xa rời thực tế.
Chú chim sẻ thấy tôi cứ không nói gì, không giận dữ đã thành khẩn khai hết từ đầu đến đuôi. Và rồi ngồi sát lại ôm chầm lấy tôi và tỏ vẻ rất chi là thật thà, tình cảm.
Ảnh minh họa.
Vợ chồng lại luyên thuyên đủ chuyện. Thường thì sau khi con ngủ sẽ là quãng thời gian của hai vợ chồng, nhưng lâu nay, cuộc sống bộn bề đã cuốn chúng tôi đi qua những mỏi mệt. Trò chuyện ít hơn, tâm sự ít hơn. Có phải vì thế mà hôm nay, chim sẻ lại cứ muốn trò chuyện mãi với đại bàng.
- Em có nhớ lần đầu tiên mình gặp nhau không?
- Em không? Chẳng có gì lãng mạn mà nhớ cả.
- Đùa, anh tuyệt vời thế cơ mà. Ngày xưa, tán em tốn ghê cơ, mà anh biết em thì chê ỏng chê eo, chắc trông anh nhà quê chứ gì.
Câu nói của anh làm tôi phì cười. Đúng là đàn ông, cũng là một ẩn số đâu khác gì phụ nữ chúng ta. Ngày xưa anh thật ngây ngô và tôi thì chảnh vẻ, còn giờ thì ngược lại. Vậy nhưng sự lo toan chăm sóc của anh dành cho tôi còn nhiều hơn. Đó là điều tôi hiểu rằng tình yêu thời trẻ không mang lại được, cảm giác anh mãi bên cạnh. Tình yêu đúng là nhiều cung bậc cảm xúc nhưng trong cuộc sống gia đình, đôi khi chỉ cần những câu nói yêu thương cũng đủ làm cho trái tim phụ nữ lại rộn ràng trở lại.
- Ngày xưa tất nhiên anh ngố tàu, anh không thèm để ý em nhiều vì em cũng như bao cô gái, bao bông hoa để tán tỉnh thôi. Ai ngờ em lại đổ anh. Còn bây giờ em là vợ anh cơ mà, không quan tâm vợ thì còn quan tâm ai.
Tôi cũng lặng người đi vài giây vì câu nói ấy, câu nói của một người đàn ông khi có men rượu, chắc chắn là câu nói chân tình. Thế nên mới nói, đàn ông có cách thể hiện tình yêu riêng, chúng ta không thể mãi chạy theo những lãng mạn như ngày xưa đó.
Và những lúc bất chợt như vậy, em đã hiểu thêm nhiều về anh, về đàn ông, về trụ cột của gia đình. Nhưng khi anh thể hiện yêu thương, anh cũng nũng nịu như một chú chim sẻ.
- Em dạo này chẳng yêu anh như xưa gì cả. Toàn lo cho Chíp thôi. Huhu…
Có lẽ cuộc sống của một bà mẹ trẻ lần đầu làm mẹ là như thế thật, thời gian cho con là bất tận nhưng cũng phải có những lúc để yêu thương được sống lại và làm ấm thêm gia đình bé nhỏ. Ít nhất lúc này đây, chúng ta đang gần nhau như đã lâu lắm rồi không gặp.
Nghe mùi hương, nghe tiếng thở đã rất lâu gấp gáp cho qua mà không cảm nhận.
- Em hãy thể hiện tình yêu như ngày mới yêu đi. Giống lần ở Hồ Tây đó em, em nhớ chiếc ghế đá không… Hôm đó lạnh nhỉ…
Và thế là, đêm thu dài chăng còn heo may hay lạnh lẽo, kỷ niệm ùa về.
Tình yêu là vậy mà, từ hai phía và từ chính con tim. Tình yêu chẳng hề biến mất.
Theo Emdep
Buồn thì có buồn, đau lòng thì có đau lòng, nhưng tiếp tục yêu thì em không muốn nữa...
Mối quan hệ này, từ khi bắt đầu đến khi kết thúc em đều là người sai. Em không sai vì không tốt với anh, em sai vì không thể biến những thứ gọi là yêu thương từ anh trở thành điều hạnh phúc của riêng mình.
Chúng ta quen nhau bao lâu anh nhỉ, thời gian không quá ngắn cũng không quá dài nhưng sao em cứ giữ khoảng cách với anh mãi. Em đã từng tự trách bản thân mình, em đã từng biến bản thân thành một cô gái ngây ngốc làm mọi thứ khiến anh vui. Anh biết không, đó là khoảng thời gian em phải mạnh mẽ gượng cười vì mãi mãi không muốn xa anh.
Những ngày ngồi sau xe anh em cứ thì thầm rằng em không hạnh phúc, phải chi em nhận được những lời an ủi động viên như ngày đầu, phải chi anh tất bật với em như với những cô gái khác thì em đã không mãi u sầu rồi hờn ghen.
Em đã từng đau lòng, thậm chí ghét bỏ khi nghe tiếng thở dài từ anh. Người xung quanh em có đối xử với em thế nào em cũng có thể bỏ qua mà sống, nhưng em lại yếu đuối trước những hờ hững từ anh. Em càng không thể cam lòng khi nhận ra rằng anh ngày càng xa cách.
Yêu anh là những ngày em mong chờ điều hạnh phúc, em đã từng chờ đợi hằng giờ chỉ vì anh nói sẽ đón em buổi trưa nhưng đến xế chiều anh mới có mặt. Em đã từng mong chờ những cái ôm siết chặt của một cặp tình nhân xa cách nhau bao ngày hay chỉ đơn giản là những ánh nhìn trìu mến từ người em thương. Em đã từng kể huyên thuyên với ba mẹ và bạn bè nhưng dường như anh chưa bao giờ thích thế.
Em vẫn chưa bao giờ trách móc, vẫn chưa bao giờ oán than vì với em ở cạnh anh có lẽ đã đủ đầy.
Ngày anh ra đi với ước mong cả hai có thể tìm kiếm hạnh phúc khác, em đã biết anh không còn muốn yêu em thêm nữa. Cô gái của anh có giận dữ thì cũng mau chóng yếu lòng, có gây gỗ với anh thì cũng vì quá yêu mà nhanh chóng xoá bỏ.
Nhưng em đã quá mỏi mệt rồi, em đã tự lừa dối bản thân rằng em có thể mãi chịu đựng, nhưng đến lúc này thì mọi thứ là điều không thể nữa rồi.
Chia tay anh, buồn thì có buồn, đau lòng thì có đau lòng, nhưng tiếp tục yêu thì em không muốn nữa.
Anh đã tự đóng sập cánh cửa yêu thương trước mắt rồi thì hà cớ gì em phải mãi uỷ mị mong chờ cánh cửa ấy mở ra. Những chịu đựng khi yêu em đều một mình chôn lấy, những tổn thương khi rời đi em cũng nhận đủ đầy.
Mối quan hệ này, từ khi bắt đầu đến khi kết thúc em đều là người sai. Em không sai vì không tốt với anh, em sai vì không thể biến những thứ gọi là yêu thương từ anh trở thành điều hạnh phúc của riêng mình.
Theo Emdep
Mẹ đi lấy chồng con ở với ai? Đến tận bây giờ tôi vẫn không bao giờ tha thứ cho mẹ mình, bà đã bỏ tôi đi khi tôi mới hơn 4 tuổi, để mặc tôi sống trong căn nhà lạnh lẽo cùng ông bà ngoại. Tuổi thơ của tôi trôi qua trong những đắng cay. Tôi thường nhìn len lén qua nhà hàng xóm, thắng Tý, bạn tôi lúc nào...