Tình yêu chân chính, vì sao anh yêu em?
Khi yêu chân chính, con người ta có thể hi sinh tất cả vì nhau mà chẳng cần đòi hỏi nên đừng hỏi: Vì sao Anh yêu em?
Vô tình lang thang trên mạng tôi đọc được câu chuyện tình cảm động “Vì sao anh lại yêu em?”.
“Anh yêu em có phải vì em trẻ đẹp, giỏi giang hay nhà em khá giả”… giọng nói chứa đựng đầy sự chất vấn của cô gái với người bạn trai hiện chỉ là anh chàng công nhân nghèo. Không vội dập tắt ánh mắt hiếu kì của người con gái đang dõi ánh mắt vào mình, anh chỉ im lặng đứng nhìn người yêu… Vài tháng sau, cô gái xinh đẹp ngày đó bỗng dưng bị tai nạn. Vụ tai nạn đã cướp đi sức trẻ cũng như những gì quý giá nhất mà cô có. Giờ đây, cô chỉ là một người tàn phế, vô giá trị trong mắt đồng loại xung quanh. Cả những chàng trai trước kia có ý định theo đuổi cô giờ cũng đã chạy xa, chỉ còn lại một mình anh bên cô. Đẩy chiếc xe lăn vẫn còn mới trên con đường bệnh viện trải đầy những chiếc lá úa mùa thu đã héo rụng, anh gợi nhớ lại chuyện năm xưa và chợt nói:
- Lúc trước, em từng hỏi anh “Vì sao anh lại yêu em?”. Và giờ thì em có câu trả lời rồi đó. Anh yêu em đơn giản vì tình cảm anh dành cho em là tình yêu chân chính.
Tình yêu mang lại cảm xúc thăng hoa
Đấy, câu chuyện về tình yêu thật cảm động. Tôi không biết bạn có tin câu chuyện trên không? Nhưng tôi tin, vì đó là sự việc có thật về tình yêu chân chính mà tôi đã được gặp. Khi nói về tình yêu chân chính thì có rất nhiều định nghĩa khác nhau. Nhưng theo tôi, yêu chân chính có lẽ chỉ đơn giản là sự rung cảm từ hai con tim không có chỗ của nhu cầu thể xác và vật chất xen ngang. Khi yêu chân chính, con người ta có thể hi sinh tất cả vì nhau mà chẳng cần đòi hỏi lại.
Đôi lúc chỉ cần một ánh mắt ân cần và sự lặng lẽ âm thầm quan tâm, không nhất thiết phải phô trương tình cảm. Bởi tình yêu chân chính là kho báu bí mật giữa hai con người, chứ chẳng phải cuốn truyện tình lãng mạn cần được nhiều thính giả tung hô, ngưỡng mộ. Có người đặt câu hỏi rằng: “Tình yêu chân chính phải chăng chỉ là yêu thực?”… Một câu hỏi khá hay. Nhưng theo tôi, nó chưa đủ. Chân chính là thực, nhưng trong cái thực không được có cái dụng. Những người yêu nhau đều biết, khi yêu thì thường hay mù quáng và bị chi phối bởi tình cảm, mà cái tình cảm thì lại khó giải thích lắm, bởi nó không làm việc theo lý trí. Còn tình yêu chân chính thì lại không như vậy. Yêu chân chính là yêu bởi lý trí, chỉ khi yêu bằng lý trí thì người trong cuộc mới biết được cái gì là chân chính. Bạn sẽ thấy tình yêu chân chính không thể nào đào tạo ra những con người hoàn hảo, lý tưởng mà nó chỉ là nơi để những con người yêu nhau thực sự giúp nửa kia bù đắp những thiếu sót bản thân. Những con người yêu chân chính sẽ sẵn sàng chấp nhận những khuyết điểm của người yêu mình bởi họ thấy rằng, đó mới là tình yêu thực sự. Yêu cái tốt chứ không phải yêu cái hoàn hảo.
Cảm nhận được tình yêu chân chính
Video đang HOT
Trong tình yêu chân chính, sẽ không có dấu hiệu của sự ghen tuông thái quá hay sự mặc cả của nỗi buồn và thù hận. Tình yêu chân chính chỉ chứa đựng yêu thương chan chứa niềm cùng hạnh phúc vô bờ bến từ cảm giác được yêu mang lại. Tình yêu có thể đưa con người ta đến những cung bậc cảm xúc thăng hoa nhất của cuộc đời, nhưng cũng sẽ là một kết tủa lắng chìm trong cuộc sống nhộn nhịp nếu như có xung đột. Yêu chân chính lại khác, có lẽ bạn sẽ chỉ tìm thấy những niềm vui và sự hi sinh trong đó.
Trên màn ảnh hiện nay có rất nhiều những bộ phim khai thác nội dung xunh quanh tình yêu chân chính. Chắc vì nó là một nguồn đề tài khai thác vô tận cũng không hết. Kể chuyện tình Ngưu Lang-Chức Nữ ra thì có vẻ sẽ xa vời trong xã hội thế kỉ 21 hiện đại này, hay cả chuyện tình titanic cũng vậy. Những cốt chuyện giống, khác nhau, những câu chuyện tình đều kết ở cái chết… nhưng ở tất cả họ, ta đều tìm thấy được một tình yêu chân chính có mặt trong đó. Dù cho mỗi người có một cách yêu khác nhau nhưng thực sự đó đều mang một ý nghĩa chung là chân chính sẵn sàng hi sinh vì nhau. Giữa cuộc sống bon chen, xã hội đồng tiền lên ngôi, cái sắc chiếm ưu thế, liệu để có một tình yêu chân chính có phải là ảo tưởng?
Đối với tôi, điều đó không hề ảo và cũng chẳng cần tưởng. Còn bạn thì nghĩ thế nào? Sao bạn không tự viết lên khái niệm để tự định nghĩa về tình yêu chân chính cho chính mình. Còn tôi, bây giờ tôi phải dừng bút ở đây vì đối với tôi, suy ngẫm về tình yêu chân chính của tôi chỉ đơn giản là vậy – cho đi, không cần nhận lại.
Theo VNE
Vợ mất, cả nhà bảo tôi lấy em vợ
Cuộc đời tôi cho đến thời điểm này, có thể ví như một bộ phim còn đang quay dở, nhiều hạnh phúc những cũng không ít sóng gió, khổ đau.
Tôi và vợ có một mối tình rất đẹp và vô cùng sâu đậm. Chúng tôi cùng tuổi, yêu nhau từ năm lớp 10 và kết hôn vào năm 24 tuổi, sau 9 năm yêu đương và tìm hiểu. Để đến được với nhau, chúng tôi đã phải vượt qua rất nhiều khó khăn.
Khi còn là học sinh, chỉ dám yêu đương lén lút vì sợ gia đình phát hiện. Lên đại học, hai đứa học cùng trường, cùng ngành nên thời gian bên nhau rất nhiều. Chúng tôi đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp và lãng mạn. Tốt nghiệp đại học, tôi đưa cô ấy về ra mắt gia đình thì bị phản đối kịch liệt. Nguyên nhân là bởi vì cô ấy quá thấp. Tôi cao 1,80m, trong khi cô ấy chỉ được 1,50m; kinh tế gia đình cô ấy cũng kém hơn gia đình tôi. Mẹ tôi nói: Biết hai đứa có tình cảm với nhau từ khi còn đang đi học, mẹ không nói vì nghĩ yêu đương khi còn sinh viên là chưa chín chắn, chắc gì đã đến được với nhau. Nhưng nếu con muốn cưới nó thì không thể.
Thà mẹ chê cô ấy vì tính nết thì tôi còn chấp nhận, chứ chỉ chê về ngoại hình thì tôi không phục. Còn nhớ, hồi đó tôi bảo mẹ: Con lấy vợ chứ không phải lấy người mẫu. Còn giàu nghèo, kinh tế bọn con sẽ tự lập, không phụ thuộc gì bố mẹ hết... Chính vì thế mà tôi bị mẹ mắng là bất hiếu. Bà bảo, nếu con nhất quyết lấy nó thì coi như không có cái gia đình này.
Hơn hai năm cô ấy mặt dày chịu trận, rơi không biết bao nhiêu nước mắt, gia đình tôi cuối cùng cũng bị thuyết phục. (ảnh minh họa)
Bị phản đối, chúng tôi càng yêu nhau hơn. Mỗi kì nghỉ, dù bị mẹ tôi mắng nhiếc, xỉ vả kiểu gì, cô ấy vẫn cứ đều đều đến báo danh. Có khi tôi nản, bàn với cô ấy hay hai đứa mình bỏ nhau vào Nam sống. Cô ấy bảo: Nếu bỏ gia đình thì dù có ở bên nhau, chúng ta cũng sẽ không hạnh phúc, sẽ luôn mang trong mình cảm giác tội lỗi, dù sao đó cũng là bố mẹ anh. Hơn thế, như vậy gia đình anh càng ghét em hơn...
Hơn hai năm cô ấy mặt dày chịu trận, rơi không biết bao nhiêu nước mắt, gia đình tôi cuối cùng cũng bị thuyết phục. Sau khi cưới, mẹ tôi còn yêu quý cô ấy hơn cả tôi. Mỗi lần chúng tôi mâu thuẫn, dù chưa biết ai đúng ai sai, mẹ đều gọi điện mắng tôi trước. Mẹ bảo, con bé hiền lành thế, mày còn bắt nạt nó. Mẹ tôi từ kẻ thù, trở thành chỗ dựa vững chắc của cô ấy.
Người ta nói, hôn nhân là nấm mồ chôn vùi tình yêu, nhưng với chúng tôi thì hoàn toàn ngược lại. Đặc biệt, khi hai đứa con một trai, một gái ra đời thì hạnh phúc của chúng tôi ngày càng trọn vẹn. Bạn bè luôn nhìn chúng tôi với ánh mắt hâm mộ. Trong mỗi câu chuyện về tình yêu, chúng tôi luôn được nhắc đến như ví dụ về một tình yêu đẹp.
Thế nhưng, cuộc sống hạnh phúc của vợ tôi đang ở thiên đường bỗng rơi xuống địa ngục. Vào 4 năm trước, trong một lần bị ngất xỉu trong lúc làm việc, vợ tôi bị phát hiện bị ung thư gan giai đoạn cuối. Lúc đó, tôi không thể chấp nhận được sự thật này, bởi cô ấy vốn đang rất khỏe mạnh, cũng ít ốm đau, sao chỉ một lần ngất xỉu đã bị kết luận là ung thư gan giai đoạn cuối.
Cuối cùng sau nhiều lần đi khám ở các bệnh viện lớn chuyên về ung thư, tôi và gia đình cũng phải chấp nhận sự thật. Sau nhiều nỗ lực chạy chữa, vợ tôi cũng đã trút hơi thở cuối cùng sau nửa năm phát bệnh.
Tâm nguyện của cô ấy là: Sau này dù có cuộc sống mới tôi cũng đừng quên cô ấy, hãy cho cô ấy nằm một góc nhỏ trong trái tim tôi. Hãy chọn một cô vợ thật tốt, đừng để các con bị hắt hủi.
Cuối cùng sau nhiều lần đi khám ở các bệnh viện lớn chuyên về ung thư, tôi và gia đình cũng phải chấp nhận sự thật. (Ảnh minh họa)
Từ ngày cô ấy bị bệnh, từ một người đàn ông mạnh mẽ, tôi đã trở nên yếu đuối, rất nhanh nước mắt. Cô ấy tốt đẹp như vậy, vì sao lại phải ra đi khi mới 32 tuổi chứ. Chúng tôi mới chỉ làm vợ chồng có 8 năm thôi. Con trai tôi mới có 6 tuổi, còn con gái mới lên 3. Mẹ tôi bảo, có lẽ vì nó quá tốt nên ông trời bắt đi sớm.
Sau khi vợ mất, tôi dành hết tình cảm cho các con, không phụ sự mong mỏi của cô ấy, bởi tôi biết rằng, điều cô ấy không an lòng nhất khi nhắm mắt là các con còn quá nhỏ.
Vợ mất đã 3 năm, nỗi đau đã dần nguôi ngoai nhưng tôi chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ đi bước nữa. Thế nhưng, gần đây không biết vì sao mẹ tôi và mẹ vợ lại có ý tưởng muốn tác thành cho tôi và em vợ. Việc này được hai bên gia đình rất ủng hộ.
Linh - em vợ tôi đã ở với vợ chồng tôi 6 năm. Sau khi chúng tôi cưới nhau được 2 năm, mua được nhà thì cô ấy lên Hà Nội học và đến sống ở nhà tôi từ đó đến nay. Sau khi chị gái mất, cô ấy vẫn tiếp tục ở lại chăm lo cho tôi và các cháu. Có thể nói, từ ngày vợ mất, Linh là người gần gũi tôi và các con nhất.
Mẹ vợ tôi nói: Mẹ chỉ có hai đứa con gái. Từ nhỏ, hai chị em nó đã rất thân thiết với nhau. Mấy năm qua, nó không yêu đương gì, chỉ hết lòng chăm lo cho các cháu. Mẹ biết, con còn trẻ, rồi con sẽ đi bước nữa. Mẹ không cấm, cũng không ngăn cản được, nhưng mẹ lo cho hai đứa nhỏ. Nếu lỡ cô gái mà con lấy không tốt, các cháu sẽ khổ. Mẹ đã hỏi qua ý kiến con Linh rồi, nó bảo còn phải xem ở con nữa. Nó nói, nếu con lấy vợ, nó sẽ ở vậy, đón các cháu về nuôi.
Mẹ tôi khi biết mẹ vợ có ý định này cũng theo vào vun vén. Bà bảo, hai đứa nó cũng có nét giống nhau, đều tốt tính. Mẹ chỉ thương con bé thiệt thòi thôi.
Từ đó, hai gia đình thường xuyên gán ghép, tạo điều kiện cho tôi và Linh đến với nhau. Điều này, làm cho tôi và cô ấy cùng ngại ngùng. Từ trước tới nay, chúng tôi rất quý nhau, nhưng đơn thuần chỉ là tình cảm của anh rể đối với em vợ và ngược lại. Ở gần nhau, lại sống cùng nhà, từ ngày vợ mất, tôi chưa từng gần gũi phụ nữ, nhưng tôi chưa từng có ý niệm nào vượt quá giới hạn với Linh. Với tôi, từ trước đến nay, cô ấy đều là người em mà vợ tôi yêu thương, người dì mà các cháu quấn quýt.
Linh bảo tôi, em quý anh, tôn trọng anh, bởi chính con người anh và những tình cảm anh dành cho chị. Em không biết tình cảm đó có tiến triển được nữa không, nhưng vì các cháu, em có thể cố gắng.
Tôi không biết có nên theo ý kiến mọi người, mở lòng với Linh để bắt đầu một cuộc sống mới không. Linh có nhiều nét giống vợ tôi, nếu tôi và cô ấy đến với nhau có lẽ chúng tôi sẽ có một cuộc sống êm đềm, các con tôi cũng sẽ không phải sống cảnh dì ghẻ, con chồng. Nhưng liệu như vậy, hạnh phúc có thực sự sẽ đến với tôi và Linh.
Tôi sợ mình ích kỉ, khi ở bên cô ấy với tư cách là người chồng, tôi sẽ nhớ đến vợ cũ, sẽ so sánh hai người với nhau. Như vậy, sẽ không công bằng với Linh.
Theo VNE
"Tại sao anh ngoại tình được còn em thì không?" Em với anh đến với nhau đều bằng tình yêu đầu đời. Chúng em đã từng yêu nhau thắm thiết, hiểu nhau nhưng đời đúng là không biết được chữ ngờ. Chúng em yêu 7 năm rồi cưới nhau tới nay đã được 10 năm, có với nhau 1 cô con gái đẹp xinh đẹp, ngoan hiền. Ai nhìn vào cũng bảo em...