Tình yêu cảm động của người đàn ông khuyết tật và vợ kém 13 tuổi
Gần 10 năm trở thành vợ của chàng trai khuyết tật Nguyễn Văn Hùng, chị Đỗ Thị Thủy chưa một lần hối hận vì quyết định của mình.
“ Cô tiên” bên giếng nước
Ngồi lọt thỏm trên chiếc ghế xoay, bên chiếc máy tính của cửa hàng Internet giữa trung tâm thành phố Thái Nguyên, anh Nguyễn Văn Hùng (SN 1969) vẫn nhớ như in ngày đầu tiên gặp chị Thủy: “Hôm đó tôi dọn hàng nước bán như thường lệ thì Thủy vào quán. Thấy tôi tật nguyền, Thủy bắt lời hỏi han. Tôi không ngờ được đó là ngày định mệnh để chúng tôi đến với nhau”, anh Hùng kể.
Đó là vào một ngày đầu năm 2002. Quê ở Việt Yên, Bắc Giang nhưng chị Thủy (SN 1982) quyết định lên Thái Nguyên bán hàng giúp người cô, cũng là để tự lo cuộc sống cho mình. Cuộc gặp gỡ đầu lướt qua rất nhanh, tuy nhiên với chị Thủy, cái nhìn đầu tiên đã khiến chị trăn trở thật nhiều.
Đó chưa hẳn là một cảm giác yêu đương thật sự mà dường như là thương xót, cảm thương hoàn cảnh của anh. Chị nghĩ bụng phải làm gì đó giúp cho anh ấy đỡ cực.
Mỗi lần nhắc lại chuyện cũ, mắt anh lại rưng rưng.
Những ngày sau đó, mỗi khi xong việc đưa hàng, chị lẳng lặng lẻn ra sau giếng, nơi anh Hùng vẫn thường múc nước. Biết được thời gian anh Hùng sẽ ra đây, chị múc sẵn gầu nước đầy để đó rồi lại kín đáo quay về.
Anh Hùng vốn từ nhỏ đã tật nguyền, bàn chân nhỏ thó, co quắp. Tấm thân và đôi tay thiếu linh hoạt khiến anh cử động rất khó khăn. Thế nhưng, không vì thế mà anh dựa dẫm vào mọi người. Từ nhỏ, anh vẫn lăn lộn ra đồng bắt tôm, bắt cá giúp gia đình. Lớn lên, anh dọn một nong hàng nước nhỏ bán vài ba thứ lặt vặt.
“Thời đó không có nước máy như bây giờ, tất cả đều phải múc bằng tay, mỗi lần múc nước tôi cứ phải nhoài người, đu hết sức mới vực được gầu nước nặng lên, nhưng không bao giờ tôi nhờ ai giúp hết”, anh Hùng nói.
Thế nên, từ khi thấy những gầu nước múc sẵn để bên giếng anh không khỏi băn khoăn và quyết tâm tìm ra người đã lặng lẽ làm việc ấy. Cuối cùng, “cô tiên” bên giếng nước cũng được anh Hùng tìm ra. Anh lặng lẽ giữ bí mật ấy trong lòng, nhưng bao nhiêu câu hỏi cứ dồn dập dội tới: “Tại sao Thủy lại làm thế, có phải cô ấy cũng thương hại mình như nhiều người khác?”.
Đường duyên bén chậm
Video đang HOT
Trong khi anh Hùng vẫn đang tự hỏi mình thì chị Thủy đã bắt đầu cảm mến chàng trai tật nguyền nhưng đầy nghị lực ấy. Chị tâm sự: “Nhiều hôm rảnh việc, tôi sang nghe anh ấy kể chuyện. Chuyện anh ấy lớn lên bình thường rồi bị bệnh, cơ thể co rút lại như bây giờ, nghe xong tội lắm… tôi cũng chẳng biết bắt đầu yêu anh ấy từ bao giờ nữa”.
Về phía anh Hùng, cám cảnh cho số phận không may mắn của mình, từ lâu anh đã dẹp bỏ đi mơ ước nhỏ nhoi của một người đàn ông đến tuổi trưởng thành, đó là lập gia đình. Anh hiểu được hoàn cảnh của mình sẽ trở thành khó khăn cho người khác. Thế nên, đã từng có lúc suy nghĩ về một người vợ như chị Thủy lại lóe lên trong đầu anh, nhưng rồi anh lại tự nhủ: “Ai người ta lại thèm lấy người như mình”.
Tình yêu của họ cứ bị bao bọc bởi thành kiến như vậy trong một thời gian dài. Phải đợi đến cuối năm 2002, trước khi về quê ăn tết, chị Thủy mới mạnh dạn gửi lại cho anh Hùng một lá thư, đó là lá thư tình đầu tiên của chị.
Nhận được thư, cảm giác đầu tiên của anh Hùng đó là tức giận, anh bộc bạch: “Lúc đó tôi nghĩ là Thủy trêu đùa với một người tàn tật như tôi… nhưng tĩnh tâm lại một chút mới thấy những việc Thủy làm cho tôi và con người Thủy, tôi nghĩ đó là sự thật”.
Trong khi đó, ở Bắc Giang khi về nhà chị Thủy đã đem chuyện chị phải lòng một người đàn ông tật nguyền kể với bố mẹ. Không quá bất ngờ, cả gia đình nhất loạt phản đối việc chị yêu một người như thế.
Dù đã tự lực được nhiều việc, nhưng có lúc anh Hùng vẫn phải nhờ tới sự giúp đỡ của vợ.
Vượt qua thử thách
Không thuyết phục được đứa con gái bướng bỉnh, bố mẹ chị Thủy liền cử con trai ngay lập tức đến Thái Nguyên tìm anh Hùng để xem “đó là đứa nào mà làm cho con cái mình mê mệt đến thế”.
Sau khi xác minh trở về, thông tin mà anh chị Thủy cung cấp càng khiến cho bố mẹ chị hạ quyết tâm phải ngăn trở cuộc tình khập khiễng này (anh Hùng không những bị tật nguyền mà còn lớn hơn chị Thủy 13 tuổi). Không để chị tiếp tục trở lại Thái Nguyên, đầu năm 2003, bố mẹ bố trí đưa chị vào thành phố Hồ Chí Minh, gửi gắm một người bà con với hy vọng khoảng cách về địa lý sẽ giúp chị quên đi người đàn ông không xứng đôi vừa lứa ấy.
Bị giám sát chặt chẽ nhưng chị vẫn trốn ra ngoài để gọi điện về cho anh Hùng. Ba tháng sau khi phương án cách ly được thực hiện, biết không thể làm lung lay ý chí của cô con gái bướng bỉnh, gia đình đành phải cho chị trở lại Thái Nguyên hạnh ngộ với người thương. Cũng chỉ mất vài tháng sau đó, cả hai gia đình đã thống nhất việc tổ chức hôn lễ cho đôi trẻ. Lễ cưới diễn ra vào ngày 16 tháng 4 năm 2003.
Anh Hùng và chị Thủy trong đám cưới.
Tuy nhiên, trong đám cưới hôm ấy, chú rể không dám đi đón dâu về. Anh Hùng nói trong nghẹn ngào: “Tôi muốn đón vợ tôi về lắm chứ, nhưng nhìn người mình thế này, họ hàng bà con nhà Thủy thấy thì khổ cô ấy thêm”.
Đám cưới là ngày hạnh phúc nhất của đời người, nhưng hôm ấy chị Thủy chỉ muốn nó trôi qua thật nhanh khi phải một mình từ nhà gái về hôn trường. Rồi những tiếng xì xào bàn tán, nghi hoặc khiến chị có lúc tưởng như không chịu đựng nổi.
Khó khăn rồi cũng qua đi khi tình yêu trở thành động lực và sợi dây gắn kết “đôi đũa lệch” ấy. Sau khi lấy nhau, anh Hùng học thêm về máy tính rồi mở một quán Internet ngay trên đường lộ chính. Không lâu sau đó, anh chị sinh bé gái đầu lòng là cháu Nguyễn Đỗ Kim Ngân. Ba năm sau (2007), hạnh phúc như nhân lên khi bé trai Nguyễn Minh Hiếu chào đời.
Cuộc sống không quá dư dả về vật chất, nhưng bên người vợ tảo tần và hai đứa con ngoan, nụ cười dường như luôn thường trực trên đôi môi đã từng héo hắt vì sự thiệt thòi cơ thể của anh Hùng.
Gia đình hạnh phúc của anh Hùng, chị Thủy.
Tại cửa hàng Internet ở nhà, anh Hùng chị Thủy vẫn thường xuyên cập nhật thông tin khắp nơi.
Nhớ lại ngày xưa, ký ức của anh Hùng vẫn còn phảng phất những gam màu buồn.
Theo Tiin
Ba mẹ con, lay lắt một cảnh ngộ
Một người mẹ già gần 90 tuổi, lưng còng rạp vẫn làm đủ mọi việc để mong làm chỗ dựa cho các con.
Một người mù, sáng sáng vẫn dắt bò ra đồng kiếm cỏ. Người mù còn lại ở nhà rửa bát, quét nhà, nấu cơm. Một người mẹ già gần 90 tuổi, lưng còng rạp vẫn làm đủ mọi việc để mong làm chỗ dựa cho các con. Ba mẹ con, một số phận, tối tăm, cực khổ ngày ngày dựa vào nhau lay lắt sống.
Sống trong bóng tối
Tiếp chúng tôi trong căn nhà nhỏ ẩm thấp, tường vôi bong tróc, mái nhà vá víu với những mảnh áo mưa, bạt khiến cho không khí của cuộc nói chuyện trở nên ngột ngạt. Bà Đinh Thị Mai, 88 tuổi, tại xóm 2, xã Nga Thành, huyện Nga Sơn, tỉnh Thanh Hóa buồn bã kể về cuộc đời khó nhọc của mình.
Bà Mai kể, chồng bà là thương binh trong kháng chiến chống Pháp, còn bà cũng từng gánh gạo phục vụ cho chiến dịch Điện Biên Phủ. Hai ông bà đến với nhau rồi sinh được năm cô con gái. Tiếc thay, cô con gái thứ ba và cô út sinh ra đã không được bình thường. Cô con gái thứ ba Đoàn Thị Đợi ngay từ khi chào đời đôi mắt đã mù lòa, ốm đau dặt dẹo. Càng lớn, cô Đợi càng lộ rõ những biểu hiện của căn bệnh tâm thần. Còn cô con gái út Đoàn Thị Thêm khi lên 8 tuổi cũng bị mù như cô chị. Học hành dang dở, cuộc đời cô bắt đầu làm quen với bóng tối.
Nhắc đến chuyện bệnh tật của các con, dường như những nỗi đau uất nghẹn lại trào lên trong tim người mẹ. Bà Mai lấy vạt áo lau vội dòng nước mắt: "Bao lâu nay, bà cũng năm lần bảy lượt đưa chị em nó đi khám chữa bệnh đấy chứ, nhưng viện nào cũng trả về hết, có chữa được đâu. Giờ bà còn sống để làm chỗ dựa cho chúng nó, chứ bà chết đi rồi, thì bọn chúng phải làm sao hả cháu?".
Bà Mai và cô con gái út mù lòa. Ảnh: TG
Cuộc sống trở nên bế tắc khiến nhiều lúc bà Mai ngửa cổ than trời: "Sao không chết sớm đi cho thanh thản. Sống mà khổ sở thế này thì chết đi có phải hơn không". Nhắc đến chuyện này, tôi thấy bà Mai lại rơm rớm nước mắt, những giọt nước mắt héo hon của tuổi già.
Bà Mai đang nói chuyện cùng chúng tôi thì chị Thêm được các cháu dẫn đi chơi về. Mặc bộ quần áo rách rưới, tóc tai rối bời, đôi mắt vô hồn, trống rỗng, chị Thiêm thật thà tâm sự: Đã 41 tuổi, nhưng mọi việc đều phải trông cậy vào bàn tay chăm sóc của mẹ. Nhiều lần, chị nấu cơm nhưng do không nhìn thấy nên đổ nhầm tro vào nồi. Có lần nấu cơm, chị bị than bắn lên làm cháy quần áo mà vẫn không hề hay biết. Mãi đến khi có người hô lên thì áo đã cháy mất một mảng to.
Mặc dù thế, chị Thiêm vẫn cố làm để đỡ đần mẹ phần nào. Chị nói: "Tôi chỉ việc cho củi vào bếp thôi, nghe tiếng nước sôi thì bỏ rau, nghe tiếng nổ tạch tạch thì biết cạn nước. Nhà nghèo, nên bữa nào cũng chỉ ăn canh rau đạm bạc, chứ biết nấu nướng gì nhiều đâu mà". Chị cũng cố gắng làm những việc lặt vặt như rửa bát, quét nhà, chỉ có điều, bát rửa cứ dăm bữa nửa tháng là sứt mẻ, vỡ nát, nhà quét nhát trước nhát sau, chỗ có, chỗ không.
Chị Đợi, con gái thứ ba của bà Mai tuy bị mù lòa, nhưng gia đình từ lâu cũng cố mua con bò cho chị đi chăn. Đã không nhìn thấy gì, tính tình lại ngây ngây, ngô ngô, nên chị đi chăn bò chủ yếu là nhờ sự giúp đỡ của những người hàng xóm. Theo như lời con rể thứ hai của bà Mai thì phải gọi cách đi chăm bò của chị Đợi là "Sáng bò dắt người đi, trưa bò dắt người về". Con bò chủ động đi đâu, thì người chạy theo đó. Chị Thêm kể: "Hôm vừa rồi trời mưa to, chị ấy dắt bò về được đến đầu ngõ rồi, thế mà lại để bò chạy đi mất. Chị ấy đứng đầu ngõ khóc tu tu, mọi người lại phải chia nhau ra, người thì đi tìm bò, người thì chạy ra dẫn chị ấy về dỗ dành".
Tương lai mù mịt
Nhìn ngắm trọn vẹn "ngôi nhà bé nhỏ" của bà mẹ con bà Mai, đi vào căn bếp trống hoác của gia đình, trông rổ bát sứt mẻ của ba mẹ con bà,... mới thấm thía những cực khổ mà ba thân phận con người này đang phải gánh chịu.
Căn nhà nhỏ của ba mẹ con bà Mai. Ảnh: TG
Bà Mai có ba cô con gái đã xây dựng gia đình, nhưng gia cảnh của các cô cũng nghèo khó. Cũng may, cô con gái thứ tư Đoàn Thị Chờ đi lấy chồng, vợ chồng lại chuyển lên ở cạnh nhà mẹ để đỡ đần. Chị Chờ vừa lau nước mắt vừa nói: "Nhà tôi cũng nghèo túng, có miếng nào ngon thì mang cho mẹ và em ăn cùng, chứ nào có giúp được gì đâu. Có chăng, tôi ở gần đây thì khi có việc gì nặng nhọc, vợ chồng tôi còn gánh vác cho. Thương mẹ, thương em đứt ruột mà chẳng biết phải làm sao".
Trước khi ông qua đời năm 2000, gia cảnh tuy cũng có túng quẫn, nhưng dẫu sao còn có đồng lương của chồng để đỡ đần. Còn từ khi ông mất cho đến nay, mọi chế độ bị cắt, một mình bà Mai phải chăm sóc hai cô con gái bệnh tật. Hai chị em Đợi và Thêm gần đây mới được hưởng chế độ trợ cấp cho người tàn tật, tổng cộng gần 600.000đ/tháng. Với số tiền ít ỏi ấy, mấy mẹ con rau cháo nuôi nhau, có những khi không còn tiền mua thức ăn, ba mẹ con chỉ biết ăn muối trắng cho qua bữa.
Mấy năm gần đây, bà Mai cũng cho hai chị em vào Hội Người mù của huyện Nga Sơn để có thêm cơ hội giao lưu với bên ngoài, mở rộng kiến thức. Tết năm nào hai người cũng được Hội "mừng tuổi" cho mỗi người một yến gạo. Với gia đình bà Mai, món quà nhỏ ấy lại mang ý nghĩa cực kỳ lớn lao vì sự sẻ chia của mọi người đến với gia cảnh nghèo khó của bà.
Theo 24h
Trẻ thiểu năng bị xâm hại, tiếng kêu xé lòng Chỉ từ đầu năm đến nay, gần như tháng nào cũng có trẻ thiểu năng bị xâm hại. Mật độ và mức độ của những vụ việc thương tâm này đang ở tình trạng báo động. Những bé gái tật nguyền bị những kẻ vô nhân tính xâm hại đang gióng lên hồi chuông báo động về đạo đức xã hội, tình người....