Tình yêu bé nhỏ
Mong em hiểu dù anh không có ở bên cạnh nhưng trong trái tim anh luôn nhớ em, và yêu em.
Anh nhớ em lắm, lâu rồi anh mới viết thư gởi em, em còn nhớ câu nói cuối cùng mà em bực tức không: “ Em ghét anh“. Lời trách của em khiến anh lo lắng rất nhiều, anh tự hỏi “Có khi nào mình đã đi quá xa rồi không?”. Sự cố gắng của anh có thể sẽ làm ngắn đi cái khoảng cách tuổ.i tác chúng mình nhưng dường như anh đang dừng lại và chưa muốn bước tiếp.
Anh thật sự rất bối rối, nếu một mai nhìn lại tình cảm không còn như lúc trước, không còn hình ảnh em ngồi phía sau cười đùa khi anh đưa đón lúc tan trường, hay đi ăn vặt với em cho dù anh không thích lắm, nghe một tiếng “Zô ziêng” của em mỗi lần anh chọc em bực tức, đơn giản hơn chỉ là đi bộ vài vòng im lặng mắt khẽ liếc nhìn nhau.
Dù không có ở bên cạnh nhưng trong trái tim anh luôn nhớ em, và yêu em… (Ảnh minh họa)
Em à! Ai rồi cũng có một thời, một tuổ.i thơ và một tình yêu trải dài từng khoảnh khắc. Anh không ích kỷ để giữ chặt em khi em còn bé nhỏ, vì hồi đó anh nghĩ ba mẹ muốn ta lo học, không muốn chúng ta suy nghĩ về yêu đương. Anh không cấm đoán lời rủ đi chơi của chúng bạn cùng trang lứa với em, vì anh biết nếu càng cấm thì em càng làm trái ý và anh cũng đã từng như vậy. Anh không nhắc nhở em nhiều khi em online cả hàng giờ trong ngày, thuở ấy anh thi rớt cũng chính vì lơ là trong học tập và chơi nhiều game online. “ Em nghĩ anh không quan tâm?”, đúng anh đã không quan tâm em nhiều nữa, vì em phải tự lo lắng cho cuộc sống của mình nếu không có anh bên cạnh, và anh tin chắc em sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Video đang HOT
“Em có từng hỏi tại sao yêu em mà không nắm tay em?”. Anh vui, đã cười mà không đáp. Câu hỏi ấy ngay lúc này đây khi anh viết bức thư này anh cũng chưa có đáp án trả lời, có lẽ em đang suy nghĩ, một suy nghĩ trẻ thơ, em sẽ biết và dần dần em cũng biết nếu một lúc nào đó em trưởng thành hơn. Anh rất yêu em, tình yêu bé nhỏ ạ, mong em hiểu dù anh không có ở bên cạnh nhưng trong trái tim anh luôn nhớ em, và yêu em.
Thân gởi em yêu!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Valentine của "cựu" vợ chồng
- Ngày này năm ngoái, anh mua hoa và chocolate cho chị. Nhưng Valentine năm nay, anh chị đã không còn ở chung dưới một mái nhà nữa...
Giải quyết giấy tờ ở tòa xong xuôi, chị quay về căn nhà cũ cùng với con gái. Những tưởng cuộc sống sẽ bớt phần căng thẳng và khó chịu vì không có bóng dáng phản bội của anh. Nào ngờ, đêm đi qua với chị bỗng dài hơn, chị thèm được nghe tiếng cười đùa của hai bố con, thèm được nghe anh thủ thỉ kể những câu chuyện hài hước trước khi ngủ, thèm được ngửi mùi mồ hôi ấm nồng của anh.
Chị tự nghĩ, rồi mọi chuyện sẽ qua hết thôi, như thế này còn hơn là phải sống và chịu đựng nhau. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng trong lòng chị vẫn có chút gì đó cấn cái. Đôi lúc nhớ lại giây phút phản bội của anh, chị lại căm giận đến uất ức, lại muốn vứt bỏ hết tất cả.
Mâu thuẫn của hai vợ chồng chị cứ âm ỉ từ ngày này qua tháng khác. Anh bảo chị cố chấp, không biết thông cảm với chồng. Chị lại bảo anh ích kỷ, vô tâm, không biết thương vợ. Cứ thế, khoảng cách giữa hai vợ chồng ngày càng lớn cho đến khi anh có bồ.
Mâu thuẫn của hai vợ chồng chị cứ âm ỉ từ ngày này qua tháng khác cho đến khi anh có bồ.(Ảnh minh họa)
Chị kiên quyết ra tòa mặc anh va.n xi.n tha thứ. Chị bảo anh nhớ lại lời hứa trước lúc kết hôn, chị đã bắt anh hứa là sẽ chung thủy với chị suốt đời, nếu anh phản bội, chị sẽ là người đâ.m đơn ly dị. Nay điều ấy đã thành sự thực không thể chối cãi, chị làm sao có thể sống tiếp với một người chồng bội bạc như thế?
Anh không muốn l.y hô.n, nhưng trước sức ép của chị, cả hai đã ra tòa. Ngày đến tòa án, chị không nhìn anh lấy một lần mà chỉ nhắn cho anh một cái tin gọn lỏn: "Đồ phản bội!". Anh chỉ buồn rầu nhìn chị, cầu xin sự tha thứ, dù anh biết là thật khó khăn.
Bây giờ thì anh chị đã trở thành những kẻ độc thân như ý nguyện của chị. Ấy vậy mà khi trở về nhà một mình, chị lại muốn bật khóc. Giở lịch xem thấy chỉ còn vài ngày nữa là đến lễ Tình nhân, chị lại bất giác thấy nhớ những kỷ niệm mà hai vợ chồng đã có với nhau. Không có năm nào anh không tặng cho chị một vài bất ngờ vào ngày này. Vậy mà năm nay, anh chị đã trở thành hai kẻ xa lạ.
Anh đến vào lúc 9h tối, trên tay là bó hồng có gói giấy bạc lúc chiều chị nhìn thấy.(Ảnh minh họa)
Valentine, cơ quan chị nhộn nhịp vì toàn người trẻ, ở ngoài đường, người ta cũng tíu tít vui cười, duy chỉ có chị là thấy cô độc và mệt mỏi. Chị đón con và trở về nhà. Đã từ lâu rồi chị chẳng còn liên lạc với anh, anh làm gì, đi với ai, chị cũng không còn bận tâm nhiều nữa.
Nhưng khi nhác thấy bóng anh ôm bó hồng ở ngoài đường, trong lòng chị lại dấy lên một niềm ghen tức khó tả. Dù người đàn ông đó đã không còn là chồng của chị, nhưng sao chị thấy khó chịu đến thế. Và đến lúc này chị mới biết, thái độ hằn học với anh chỉ là cách để chị tập quen với sự cô đơn này mà thôi. Chị vẫn nghĩ về anh rất nhiều sau tất cả mọi chuyện.
Anh đến vào lúc 9h tối, trên tay là bó hồng có gói giấy bạc lúc chiều chị nhìn thấy. Nhìn điệu bộ lóng ngóng của người đàn ông đã từng đầu gối tay ấp với mình, chị bỗng thấy thương lạ. Chị không còn hằn học đuổi anh về nữa mà đứng yên ở cửa nhìn anh. Mọi giận hờn trách móc bây giờ đã tuôn trào ở giọt nước mắt lăn trên má chị.
Đối với chị, Valentine năm nay là một ngày thật đặc biệt. Chị đã nghĩ, sẽ không bao giờ nhận được quà Valentine từ người đàn ông mình từng gọi là chồng nữa, sẽ không bao giờ được cùng anh trải qua những giây phút hạnh phúc nữa, nhưng thật may mắn bởi hạnh phúc đã ở lại cùng chị. Dù để nhận ra nó, cả anh và chị đã phải trở thành "cựu" vợ chồng đi chăng nữa.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi có phải là kẻ thứ 3? Tôi không có lỗi, cái lỗi là tại hai chữ tình yêu, tại anh giấu tôi chuyện anh có vợ và tại anh không còn yêu vợ như xưa. Nếu nói là có vợ thì cũng không đúng vì anh và chị ấy chưa hề cưới nhau. Nhưng người ta quen gọi anh với cái tên "chồng Vân". Có thể với chị đó...