Tình yêu ai bán mà mua, ai cho mà nhận, ai thừa mà xin?
Tình yêu cũng lắm nhỏ nhen toan tính, chỉ vì một cái tôi ích kỉ mà giẫm nát một cái tôi khác.
Tình yêu đôi khi được ví như một cuộc kinh doanh đầy rủi ro, thế nhưng người ta lại sẵn sàng bỏ vốn không ngần ngại, đơn vị cho và đơn vị nhận luôn là những giá trị không đồng đều về cả lượng và chất, họ đem vài cân quan tâm trao đi chỉ để đổi về một giây ánh nhìn lạ lẫm. Con người ta tìm nhau chỉ để cùng nhau lấp đi những chông chênh cô đơn trong cuộc sống, xua đi những sợ sệt khi cái một mình làm tối lòng lý trí, khi mà một vài cảm xúc quá dư thừa còn vài cảm xúc khác lại thiếu thốn đến khô cạn.
Tình yêu đôi khi được ví như một cuộc kinh doanh đầy rủi ro.
Suy cho cùng họ cũng chỉ là sinh vật yếu đuối được khỏa lấp bằng thứ áo mạnh mẽ mong manh không che nổi gió, những con người “giả dối” khoe cái nụ cười vô ưu mà thảng thốt “vẫn ổn” trước mặt những kẻ “giả dối”. Dối chi những cô liêu trống thiếu của bản thân, vì dối vì giấu nên người ta có biết đâu, vì người ta không biết nên cứ e dè không dám tặng lại. Con người ta cũng lạ thật, cứ biệt lập cảm xúc của mình rồi tạo ra những cảm xúc khác, vậy nên cô đơn cứ mãi cô đơn vì đi đến cùng trời cuối đất rồi thì vẫn quay về với cái quạnh quẽ.
Video đang HOT
Người kinh doanh giỏi là người biết vượt qua những lần thất bại, người yêu tốt là người biết vượt qua những lần tình phụ.
Tình yêu ấy, phải đem ra bày trưng để người ta còn thấy, muốn bán tình yêumà lại giấu cất thì làm sao người ta biết mà kì kèo mua bán cho được, kinh doanh thì cần phải dũng cảm liều lĩnh, và kẻ kinh doanh tình yêu là những kẻ cần dùng nhiều hơn cái lượng bình thường ấy. Người kinh doanh giỏi là người biết vượt qua những lần thất bại, người yêu tốt là người biết vượt qua những lần tình phụ, chín lần lỗ sẽ có một lần lời, và cái lời ấy lại gấp đến chín lần những lỗ lã, vậy nên hãy cứ vựt mình lên khi vấp váp, biết đâu sau lạc lối là một con đường rộng dài bằng phẳng.
Kinh doanh, có “chân thương” thì cũng có “gian thương”, lắm kẻ bán buôn tình yêu giả, hoặc chỉ bán vài ba lạng nửa cân, còn lại chỉ độn thêm đau thương tan nát để kiếm lời vài xu hạnh phúc. Ấy đấy, tình yêu cũng lắm nhỏ nhen toan tính, chỉ vì một cái tôi ích kỉ mà giẫm nát một cái tôi khác, vậy nên khoảng cách giữa người với người cứ ngày càng hở miệng rộng hơn, ngờ vực… nghi ngại…dằn dè… vì đã mất đi niềm tin nhẹ tựa nắng.
Tình yêu là món hàng khó bán, nhưng bán được rồi không biết kẻ mua có trân trọng nâng niu hay chán chê lại vứt vào một xó xỉn nào đó, lỗi tại người bán trao nhầm cũng tại kẻ mua quá hờ hững vô tâm nên đến cuối đường tình yêu vẫn không có mặt ở đó. Yêu rồi, bán rồi, mua rồi thì nên gìn giữ, đâu phải thứ nào cũng có nhiều để có thể mua thêm, đời người dài ngắn cũng như một ván cờ, kết thúc nhanh hay chậm đôi khi không phải ta quyết định là được, tình yêu cũng vậy, nhưng ta có nhiều cách để đi tốt hơn chứ không phải cứ khoanh tay bó gối đi một ván cờ mờ mịt.
Theo Guu
Phẫn nộ trước sự vô tâm quá đáng của chồng
Đã hơn một lần chị nghĩ đến việc li hôn và có lẽ chị cũng phải li hôn chứ chị không thể tiếp tục sống với người chồng lạnh lùng, vô tâm, ích kỉ quá đáng như anh được...
Chị không còn nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu chị khóc vì tủi thân. Mới một năm làm vợ anh thôi mà bộ nhớ của chị đã quá đầy. Lúc bận bịu quên đi thì thôi chứ hễ nghĩ đến sự vô tâm của chồng là hai hàng nước mắt của chị lại lã chã tuôn rơi. Chị vừa khóc vừa uất hận.
Chị và anh quen nhau qua một người bạn, ngay từ đầu gặp anh chị đã bị "say nắng" bởi vẻ ngoài đẹp trai, lịch lãm của anh. Lúc mới yêu chị cũng không nghĩ ngợi chi nhiều, chỉ biết được sánh bước cùng anh trước sự ngưỡng mộ của bao người là chị hãnh diện nở mày, nở mặt. Yêu nhau được 3 tháng thì anh ngỏ lời cưới chị, chị đồng ý không một chút lăn tăn. Cũng có thể do yêu nhanh cưới vội, chị chưa kịp hiểu về tính cách con người của anh nên giờ cơ sự mới ra thế này.
Hình minh họa
Nhiều lúc chị hồi tưởng về quá khứ, về anh của ngày mà họ đang yêu. Ngày ấy anh vui vẻ, hài hước và luôn quan tâm đến cảm xúc của chị. Sao giờ đây những tố chất ấy trong anh đã biến mất thay vào đó là sự lạnh lùng, ít nói và ích kỉ, vô tâm đến lạ. Có chăng là anh đã ngụy trang để đánh lừa cảm xúc của chị?
Hàng ngày hai vợ chồng đi làm đến tối mới gặp nhau nhưng cứ mỗi lần chị kể chuyện gì đó trên cơ quan cho anh nghe dù là chuyện hài hước hay tin giật gân gì đó anh vẫn cứ tỉnh bơ, coi đó như là chuyện bình thường ở huyện. Chị hỏi cái gì anh cũng chỉ nhận được một từ duy nhất là "Ừ", "Tùy". Anh cũng chẳng hỏi han công việc của chị mà chỉ cắm mặt vào điện thoại đọc báo, chơi game hay chát chít với bạn bè trên facebook. Nhiều khi nói chuyện với chồng mà chị cứ nói một mình rồi tự nghe lấy chứ chẳng thấy anh phản ứng gì.
Cuối tuần, anh thường ra ngoài cà phê, ăn sáng cùng bạn bè bỏ chị ở nhà với hàng tá công việc không tên khác. Đó là chưa kể những hôm anh đi nhậu nguyên ngày, gọi điện không nghe máy đến tận khuya tít mới về, mặc cho chị chờ cửa với đôi mắt đỏ hoe. Anh không quan tâm đến cảm giác đợi chờ trong lo lắng của chị. Dù cho chị có nói gì thì cũng chỉ nhận được một câu không thể lạnh lùng hơn nơi anh: "Anh có bảo em đợi đâu mà em kể công?". Thử hỏi những lời nói vô tâm của anh như thế tim chị làm sao không thể không đau?
Nhiều lần anh mua đồ nhậu về nhà rồi rủ bạn đến nhậu. Mà cũng lạ thay, anh thừa biết chị không ăn được thịt chó, thịt mèo nhưng lần nào anh cũng chỉ mua hai món đó. Bởi đó là món khoái khẩu của anh. Nếu như người đàn ông để ý quan tâm đến cảm xúc của vợ thì anh ấy sẽ mua món nào đó khác cho vợ ăn. Đằng này, anh cùng chúng bạn hả hê đánh chén trên bàn nhậu mặc cho chị ngồi "tớ hơ", có lúc bạn anh thấy chị ngồi "gắp nước mắm" thì trách anh sao không mua gì cho chị ăn. Anh lạnh lùng đáp: "Tại nó không ăn chứ có ai cấm đâu. Không ăn thì thiệt thôi". Nghe anh nói vậy mà lòng chị quặn đau, mặt chị bừng đỏ, nước mắt chị chỉ chực để tuôn rơi. Nhưng cũng cố nén giận vì nhà có khách, vợ chồng cãi nhau vì miếng ăn người ta lại cười cho.
Rồi những lần chị ốm, anh cũng không thể hỏi thăm chị được nửa lời. Thấy chị nằm một chỗ không lo được cơm nước anh ném thẳng vào mặt chị một câu: "Lúc sáng còn thấy hớn hở lắm mà, sao bây giờ lại ốm rồi. Không phải định ăn vạ đấy chứ?". Nói rồi anh thay quần áo vào bếp nấu cơm, những tưởng anh nấu cho chị món gì ngon ngon giải cảm ai ngờ anh nấu ăn theo cách của anh. Thức ăn anh bỏ ớt nhiều lắm, mà chị thì không ăn được ớt. Đến bữa anh ngồi ăn ngon lành mà chẳng để tâm đến chị, chị đành phải ăn cơm chay lấy sức mà vực dậy. Chị vừa khóc vừa nói trong tức giận: "Anh vô tâm ích kỉ vừa phải thôi", thì anh thản nhiên đáp: "Anh nấu ăn như thế cho em chừa cái thói ốm đau vặt vãnh đó đi, hôm sau muốn ăn thì tự đi mà nấu. Nằm một chỗ chỉ tổ mệt thêm thôi". Chị là người chứ đâu phải thần thánh đâu mà tránh khỏi ốm đau, nói như thế mà anh cũng nói được.
Đã hơn một lần chị nghĩ đến việc li hôn và có lẽ chị cũng phải li hôn chứ chị không thể tiếp tục sống với người chồng lạnh lùng, vô tâm, ích kỉ quá đáng như anh được. Nước mắt chị đã cạn, lòng chị đau đã đủ chị không muốn mình tiếp tục chung sống với người chồng như anh nữa. Chị nghĩ rồi, đời còn dài, chị không muốn hủy diệt bản thân mình trong cuộc hôn nhânkhông hạnh phúc này.
Theo Nguyenlam/Afamily
Tôi đẹp, tôi có quyền lấy đại gia làm chồng! Đừng rảnh rang bắt người khác sống kham khổ! Thử hỏi sống bên nhau mà nghèo đói, túng bấn thì có yêu nhau nổi nữa không hay nhiếc móc, chửi bới nhau? Tôi thực sự không hiểu tại sao mọi người lại nói những lời cay nghiệt tới như vậy khi tôi chia tay với người bạn trai yêu từ thời sinh viên để nhận lời yêu một người đàn ông khác....