Tình yêu 10 năm không bằng… một căn nhà 4 tầng
Nghe anh nói, tim cô như vỡ vụn. Hóa ra, đối với anh, 10 năm hạnh phúc bên tình yêu của cô, hai đứa con không bằng cả một căn nhà 4 tầng. Đời cô thật trớ trêu.
Cô muốn một sự đảm bảo an toàn cho tình yêu lâu năm của mình (Ảnh minh họa).
Cô và anh yêu nhau từ năm lớp 9, khi đó, cả hai 15 tuổi. Cái tuổi bồng bột ấy, tình yêu ngỡ chỉ đơn thuần là thứ tình cảm của đứa học sinh non nớt. Nhưng không, cô đã ở bên anh tới tận 10 năm sau. Trong 10 năm ấy, giữa 2 người đã có biết bao nhiêu kỉ niệm đẹp, bao nhiêu hạnh phúc và cả những giận hờn. 10 năm, cả hai bên nhau như thành thói quen không thể bỏ được.
Khi tốt nghiệp cấp 3, anh đã dẫn cô về nhà và dõng dạc tuyên bố với ba mẹ: “Đây là người yêu của con”. Khi ấy, ba mẹ anh không bất ngờ lắm vì họ đã biết mối quan hệ của hai người lâu rồi. Nhưng họ buồn, bởi lẽ gia đình cô và anh đều nghèo như nhau thì sau này làm sao phụ giúp được cho vợ chồng trẻ nếu chúng cần. Người lớn cứ hay lo xa như vậy…’
Rồi cả hai cùng đăng kí vào một trường đại học, chỉ khác ngành, cô học sư phạm (vì gia đình không có điều kiện để cho tiền cô đóng học phí), anh học lập trình máy tính. 4 năm học chung trường, cả hai quấn nhau như sam. Bạn bè ai cũng ngưỡng mộ tình yêu đẹp như cổ tích ấy. Nhưng không như bao cặp đôi khác, anh và cô thống nhất sẽ ở kí túc xá chứ không sống thử. Anh sợ và cô cũng sợ, anh còn nói sẽ cố gắng giữ gìn cho cô đến ngày 2 người chính thức là vợ chồng. Cô đã hạnh phúc và hãnh diện biết bao khi có anh.
Ra trường, trong khi cô long đong xin việc thì anh nhanh chóng xin được vào một công ty liên doanh với mức lương khởi điểm là hơn 5 triệu. Ngày nhận được email mời làm việc, cả hai đã mừng đến nỗi nhảy lên ôm chầm lấy nhau. Anh hăm hở đi làm, còn cô, cô vẫn tiếp tục tìm những việc làm khác trái nghề để chống đỡ cảnh thất nghiệp.
Video đang HOT
Tháng lương đầu tiên, anh dẫn cô đi mua mấy bộ quần áo cô thích rồi hai người đi ăn. Lần đầu tiên cô được vào một nhà hàng sang trọng như vậy và cũng lần đầu tiên cô nhấp hương vị của một li rượu vang. Cô say, say đến nỗi anh đưa cô vào khách sạn, biến cô thành đàn bà, cô cũng không hề hay biết.
Chỉ biết rằng, sáng hôm sau tỉnh dậy, đã thấy anh ôm cô trên chiếc giường trắng tinh. Anh giật mình, hoảng hốt biện minh chỉ vì mình say quá nên không thể kiềm chế, tự chủ được bản thân. Anh vò đầu bứt tóc: “Vậy là anh đã sai lời thề, anh đáng bị trời đánh”. Cô chỉ nhẹ nhàng ôm anh, cô bảo: “Chúng ta đã lớn rồi, em cũng không trách anh đâu, dù sao, chúng ta đã bên cạnh nhau hơn 7 năm rồi mà. Em hiểu anh không cố ý đâu!”. “Anh hứa sẽ đem lại cho em những gì tốt đẹp nhất, để em không phải hối hận vì yêu anh. Và để anh không dằn vặt bản thân vì chuyện hôm nay nữa”, anh thề. Đương nhiên cô tin, tin anh sẽ không làm cô đau, dù chỉ một chút.
Sau đó 2 tháng, cô phát hiện cơ thể mình có những dấu hiệu bất thường. Anh đưa cô đi khám. Cô và anh như không thể tin nổi khi bác sĩ thông báo cả hai đã có con. Cô bàng hoàng, anh hoảng hốt, chỉ mới một lần… “Anh nghĩ chúng ta không thể giữ đứa con này được. Gia đình chúng ta quá nghèo, em lại đang thất nghiệp. Còn anh, anh có việc làm đấy, nhưng chưa ổn định, còn trong giai đoạn thử việc. Em nghĩ xem, bây giờ chúng ta cưới nhau, rồi em có con thì cuộc sống của chúng ta sẽ như thế nào. Chỉ tội thêm cho đứa trẻ khi chúng ta không thể lo cho nó đầy đủ bằng bạn bằng bè”. Cô im lặng, nghe anh nói nhưng trái tim như đang gào xé. Cô không muốn bỏ con, nó đâu có tội tình gì. Nhưng nếu sinh ra thì sẽ như anh nói, cô, anh và cả đứa trẻ đều khổ. Thế rồi chính anh đã chở cô đi bỏ đứa bé, chính anh đã chăm sóc cô trên giường bệnh khi cô đang đau đớn nhất cả về thể xác lẫn tâm hồn.
Sau khi mất con, cô với anh sống chung như vợ chồng trong một căn phòng trọ nhỏ xíu tầm 15m2. Nhưng cô cảm thấy anh càng lúc càng lạnh nhạt với cô. Anh không còn quan tâm nhiều khi cô bệnh nữa, cũng không lo lắng quá khi cô vẫn thất nghiệp nữa. Anh cứ đi làm, tối về ăn uống rồi đi chơi. Nhiều lần cô nói thì anh tỏ vẻ không vui, thậm chí có khi còn cao giọng: “Cô chưa là vợ tôi mà đã bắt đầu lắm điều rồi đấy. Khôn hồn thì biết đường sống, tôi còn nuôi cho vài bữa nữa”. Cô ngạc nhiên đến độ không thể thốt nên lời khi nghe câu nói đó từ miệng anh, người cô thương yêu nhất. Khi đó, cô và anh yêu nhau đã 9 năm, cô đã 24 tuổi.Cô nhiều lần bàn đến chuyện cưới xin nhưng anh không đồng ý, khi thì anh im lặng, khi lại bảo bây giờ chưa thể cưới được, khi thì nói thẳng vào mặt cô: “Thất nghiệp ra đấy, cưới về cạp đất mà ăn à?”. Chẳng hiểu từ bao giờ, giữa cô và anh như tồn tại một bức tường vô hình cao ngất. Cô dần nhận ra anh đã thay đổi. Anh đi đâu cô không được biết, anh làm gì cô không thể rõ, anh nghĩ gì thì cô càng không thể hiểu được. Chỉ biết rằng, cô muốn một sự đảm bảo an toàn cho tình yêu 9 năm trời của mình.
Mùa hè năm sau, cô xin được việc làm. Cô mừng đến độ phát khóc, và người đầu tiên cô báo tin là anh. Cô đã tưởng tượng đến cảnh anh mừng quýnh lên và chuẩn bị cho đám cưới của hai người. Nhưng mọi chuyện lại quá khác xa với suy nghĩ của cô, làm cô như kẻ đang đi trên mây bị kéo xuống hố đen một cách tàn nhẫn.
Hớn hở cầm tờ giấy báo trúng tuyển công chức về phòng, cô đã không chú ý một chiếc xe ô tô đang lao tới. Cô ngã, và người tài xế bước xuống dựng xe cô dậy, hỏi han cô đủ điều. Nhưng cô không thể nghe những gì người ta hỏi nữa, cô chỉ biết nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ôm một người con gái xinh đẹp bên cạnh. Lấy hết sức, cô chạy nhào tới cửa kính nhìn vào. Anh ta cũng tỏ vẻ hốt hoảng khi thấy cô nhưng nhanh chóng bảo tài xế lái xe đi.
Cô đứng đó, nước mắt chảy dài. Tối, anh về. Anh ngồi xuống đối diện cô: “Anh xin lỗi, nhưng cô ta là con gái sếp công ty anh làm. Cô ta đi du học về 2 năm nay. Cô ta yêu anh, nhưng anh không yêu. Sếp nói, nếu anh đồng ý làm con rể sếp, sếp sẽ cho anh làm phó giám đốc, và tặng anh một căn nhà 4 tầng mặt tiền. Anh sợ cái cảnh chui ra chui vào trong căn nhà chật chội ở quê và cái phòng trọ bé tí tẹo này rồi. Anh vẫn còn yêu em, cưới vợ nhưng anh sẽ bên em, chu cấp cho em mọi thứ nếu…”.
Cô tát anh một cái thật mạnh bằng tất cả sức bình sinh của mình. 10 năm bên nhau, đối với anh còn thua cả cái ghế phó giám đốc và căn nhà 4 tầng ở mặt đường. Giờ anh còn muốn cô làm người tình của anh nữa sao. Anh thật quá trơ trẽn. Anh bỏ đi, còn cô nằm khóc suốt đêm đó. Thế là hết.
Hai tháng sau, cô phát hiện mình lại có thai. Cô đau đớn nhận ra, số phận mình thật nghiệt ngã, nhưng cô sẽ không bỏ con lần nữa. Cô sẽ là mẹ đơn thân, nhưng lúc này cô không sợ. Anh đã cưới vợ và chuyển về sống trong căn nhà 4 tầng như đã nói. Đối với cô bây giờ, niềm tin dành cho đàn ông đã mất. 10 năm bên nhau còn chẳng tin được nhau, còn phản bội, làm đau lẫn nhau, thì tình yêuvài năm có nghĩa lý gì nữa. Cô chỉ băn khoăn, mình giữ con lại có phải là đúng, khi cô chỉ mới có việc làm, còn đang thời gian tập sự, khi gia đình cô quá nghèo và cô chưa có chồng…
Theo Afamily
'Chết nửa người' khi con 15 tuổi có thai
Mái ấm gia đình tôi đang phải đương đầu với 'cơn bão' lớn nhất từ trước đến giờ. Tôi càng cố gắng gìn giữ hạnh phúc thì chồng tôi lại càng buông xuôi, chán nản...
Chồng tôi là bộ đội nên thời gian anh ở nhà cùng vợ chăm sóc con không nhiều. Nhưng mỗi lần được về phép anh đều rất quan tâm đến vợ và chiều con. Cả chồng và tôi đều cố gắng để cháu không 'thua bạn, kém bè', sống thoải mái và đầy đủ nhất, chỉ với mong ước con ngoan, trưởng thành có hiếu với cha mẹ.
Tôi biết con có tình cảm trên mức bạn bè với một cậu bạn cùng lớp nhưng đơn giản nghĩ đó là sự cảm mếm học trò, không cần quá lo lắng. Vả lại, con gái tôi vẫn chăm ngoan, học hành tiến tới thì đâu có lý do để cấm cản, cuống lên với tình yêu tuổi ô mai của con. Nhưng hóa ra tôi sai lầm khi đã xem nhẹ mọi chuyện. Tình yêu của con không chỉ dừng lại ở cái nắm tay, ánh mắt trao nhau âu yếm hay nụ hôn vội... mà đã vượt quá kiểm soát với kết quả là một - hình - hài đang lớn dần lên trong bụng con.
'Chồng ơi, vợ có bầu rồi. Làm sao đây?', chân tay tôi bủn rủn, mắt mờ đi khi vô tình đọc được tin nhắn của con, lúc dọn phòng. Không, không thể nào! Đứa con gái ngoan không thể 'phản bội' tôi như thế. Tôi cố dỗ yên mình rằng đó có thể chỉ là tin nhắn trêu đùa của tụi trẻ. Vội vã lên phòng con hỏi - cho - ra - lẽ, tôi lặng người khi thấy con đang nôn thốc nôn tháo...
Đưa con đến bệnh viện phụ sản khám, con òa khóc sợ hãi khi bác sĩ nói 'Cháu có bầu hơn 2 tháng rồi', còn tôi như chết nửa người, thất thần.Tại sao lại có chuyện như thế xảy ra? Con chỉ mới 15 tuổi, phía trước là tương lai, hoài bão và bao ước mơ...
Chồng tôi tuy rất yêu chiều con nhưng lại là người nguyên tắc, 'tôn sùng' đạo lý truyền thống và nóng tính. Tôi lo sợ nếu chồng biết sự thật sẽ đánh - con - đến - chết mà không ai có thể can xin. Tôi quyết định giấu chồng, phân tích thiệt hơn và thuyết phục con bỏ thai, rồi lặng lẽ đưa con đến một phòng mạch tư. Lúc nhìn con nằm trên chiếc giường trắng toát, mặt tái xanh, mắt nhắm nghiền mà từng dòng nước mắt trào ra, tôi nghẹn đắng lòng...
Sau khi bỏ đi giọt máu của mình, con thường ngồi buồn một mình, mất hẳn vẻ lanh lợi, hoạt bát của tuổi 15. Có hôm nửa đêm nghe tiếng con khóc nấc trong phòng mà lòng tôi tê tái. Tôi vỗ về, an ủi con thì con đẩy ra... la hét và bấn loạn.
Rồi không hiểu sao 'bí mật' đến tai chồng tôi. Anh lầm lì không hỏi vợ nửa lời mà trực tiếp truy vấn con. Khi con bé thừa nhận có thai và đã phá. Không cần biết phải - trái, không quan tâm con sợ hãi thế nào, anh lôi con ra đánh và luôn miệng mắng con đã 'bôi tro, trát trấu' vào mặt cha mẹ. Tôi quỳ lạy, van xin anh tha cho con, anh chỉ tay vào mặt tôi mắng 'Cô im đi, tôi không nghe cô giải thích. Con hư tại mẹ'.
Đến lúc con bé nằm bất động, co ro ở góc phòng và không khóc xin nữa, anh mới ngừng đánh và lê từng bước chân đớn đau ra ngoài, bỏ lại sau lưng tiếng khóc nấc của cả 2 mẹ con tôi. Lần đầu tiên chồng tôi đánh con...
Mái ấm gia đình tôi đang phải đương đầu với 'cơn bão' lớn nhất từ trước đến giờ. Ánh mặt trời vẫn sáng, vẫn ấm, vẫn lan tỏa khắp nơi và căn nhà tôi vẫn sáng lên mỗi khi mặt trời mọc nhưng sao lại lạnh lẽo và ngột ngạt thế này. Tôi sẽ hàn gắn vết thương của 2 cha con thế nào đây? Sẽ làm gì để giúp con gái đây?... Lòng tôi dậy sóng với muôn vàn câu hỏi.
Theo VNE
Nỗi khổ vì bị "hành" trong "chuyện ấy" Tôi bây giờ thực sự rơi vào tình trạng hoang mang, chán nản tột cùng. Giờ tôi chẳng biết phải làm gì và đối mặt với cuộc sống hiện tại này như thế nào nữa? Vợ chồng tôi làm cùng nhau tại một công ty, tại đó chúng tôi quen và yêu nhau. Sau một năm tìm hiểu, chúng tôi nên vợ nên...