Tình yêu 10 năm không bằng kẻ đến sau một ngày!
Tình yêu lâu năm không thành bòn rút hết thanh xuân tươi đẹp của người con gái.
Để rồi cuối cùng, niềm đau khắc mãi không thể nguôi ngoai, tình yêu chẳng mang màu hạnh phúc mà u ám một vết cắt sâu hoắm lên trái tim yếu mềm. 10 năm bên nhau chẳng bằng người con gái anh vừa quen một ngày trước kỷ niệm, đau đớn đến thế là cùng!
Thứ tình yêu lâu năm nhưng không thành quả thực rất đáng sợ, nó bòn rút hết thanh xuân của đời con gái, nước mắt hay nụ cười cũng vì thế bỗng đắng chát, chua xót. Mỗi ngày trôi qua, rất nhiều tình yêu chớm nở nhưng cũng vô số mối tình đi đến kết thúc với vô vàn những trắc trở, tiếc nuối của người trong cuộc.
Ảnh minh họa: Internet
10 năm bên nhau, quãng thời gian đủ để thanh xuân người con gái ấy gói gọn trong thế giới chỉ có một người. 10 năm, những tưởng hạnh phúc sẽ mỉm cười với cô, nhưng đến sau cuối người con trai ấy phản bội đi theo người mà anh gọi là “ tình yêu đích thực”.
Video đang HOT
Vậy hóa ra 10 năm của cô không bằng kẻ thứ ba 1 ngày, người đến sau trao anh cái nhìn hờ hững mà khiến tim anh xóa sạch tất cả ngày tháng bên cô. Là vì anh đang mải mê chạy theo tình mới, anh “ say nắng” cô gái trẻ hơn cô nhưng chắc chắn sẽ không thể nào yêu anh như cô đã từng. Thì thôi, cô để anh đi, kể từ giây phút đó tình yêu trong cô cũng chết lặng theo bước chân người cô yêu thương nhất.
Ảnh minh họa: Internet
Nhưng điều đáng tiếc nhất có lẽ chính là tất cả niềm tin đã vụn vỡ, hạnh phúc bây giờ cay đắng vị nước mắt. Đắng cay hơn khi anh quen người con gái đó trước một ngày kỷ niệm 10 năm tình yêu của hai người. Vậy mà ngày đó cô xúng xính váy áo thật rạng ngời, cô mặc bộ váy anh đã tặng cô vào năm ngoái, vậy mà anh tay trong tay với người mới.
“Mình dừng lại thôi, chúc em sẽ hạnh phúc”, còn cô gái ấy thì cười đểu nhìn cô đang thẫn thờ không tin vào sự thật hiển hiện trước mắt. Cô ngã khụy, ngộ ra 10 năm chẳng là gì khi người ta không còn trân trọng tình cảm này. Cô bên anh từ những ngày anh chưa có gì trong tay, tình yêu lúc ấy cũng thật bình dị, chỉ cần được bên nhau thì ngày mưa dông cũng hóa nắng ấm.
Ảnh minh họa: Internet
Anh đã tàn nhẫn buông câu chia tay cô trước mặt người mới, sau bao nhiêu cố gắng của cô thì anh vẫn quyết định như vậy. Chưa hết đau đớn, người đáng tuổi em gái cô lại thốt lên câu “Thôi, hay là tôi trả lại anh ấy cho chị đấy!”.
Tưởng chừng thật cao thượng, hóa ra cô lại đang được bố thí tình yêu, cô bước đi không thể ở lại thêm một phút giây nào với con người bội bạc ấy nữa. Khi nỗi đau ập đến bất ngờ khiến cô choáng váng, cô nằm lì trong phòng suốt cả tháng trời, chỉ có khóc và ngắm nhìn lại những tấm hình hạnh phúc ngày còn bên nhau.
Cô không hiểu lý do anh rời đi, vì cô chưa đủ tốt hay khi đã có được những gì người ta mong muốn thì chẳng có điều gì ý nghĩa nữa rồi. Sau những dằn vặt không nên, cô quyết định phải sống một cuộc đời mạnh mẽ, những niềm đau cũ nên để ngủ vùi trong quên lãng.
Thi Thi
Theo phunuvagiadinh.vn
"Chúng ta rồi sẽ hạnh phúc, chỉ tiếc là không cùng với nhau"
"Thanh xuân tươi đẹp, cứ ngỡ anh và em sẽ không thể tách rời, như lời thề ước ta đã trao khi lần đầu anh đặt lên môi em chiếc hôn vụng dại..."
Sống là bước đi trên những con đường. Ở điểm nào đó, khi những con đường giao nhau, ta gọi đó là "duyên" gặp gỡ.
Nếu không phải vì chuyến đi tình nguyện năm ấy, mình chắc chắn sẽ không gặp nhau. Nhưng số phận run rủi, em vì đứa bạn cùng phòng ốm sốt muốn giữ lời hứa sẽ lên vùng cao mang quà và quần áo mùa Đông tới cho các em nhỏ mà thay nó lên đường, gặp anh - chàng thanh niên tình nguyện hoạt động năng nổ suốt ba mùa sôi nổi. Khoảnh khắc anh đến bên rạng rỡ nhìn em cười nói: "Lính mới hả?", sự xông pha, nhiệt huyết căng tràn của anh khi xuống giúp đỡ người dân ở những xóm nghèo vùng sâu, ánh mắt ấm ấp, cử chỉ ân cần của anh dành cho tụi nhỏ và "lính mới" như em, tất cả đã in dấu ấn và hình thành trong em một ấn tượng thật tốt đẹp về người con trai đất Quảng Bình.
Em yêu giọng hát trầm khàn của anh bên đống lửa, trên nền những bản ghi-ta lúc rộn ràng, khi điềm tĩnh hoà quyện mãi không thôi. Em bối rối trước ánh nhìn của anh, lấp lánh như ánh lửa đang nhảy múa nhịp nhàng. Để rồi khi trở về, con tim lưu luyến đã hờn trách em nhiều biết bao nhiêu khi để anh vuột qua hoàn toàn không dấu vết, không số điện thoại, không niên khoá, không tên lớp. Tất cả những gì em biết về anh quá ít, chỉ là một cái tên.
Vậy mà anh đã tìm được ra em, rất vô tình khi anh cùng vài người bạn tới thăm nhỏ bạn em ốm trong khu nhà trọ.
Từ đó em thường "vô tình" gặp mặt anh nhiều hơn, lúc trong siêu thị, khi ở hiệu sách gần nhà. Mình vô tình có thêm một điểm chung là thích nghe nhạc Trịnh. Cũng từ ấy, em có thêm một người bạn, cùng đi lùng mua sách, cùng ghé quán cà phê nghe nhạc Trịnh mỗi chiều cuối tuần. Quán nhỏ gần trường đã lưu dấu bao nhiêu kỷ niệm của hai đứa, ô cửa sổ nhỏ ngập tràn nắng khi mình nghiêng vai chụm đầu vẽ chung một bức tranh có đôi trai gái chở nhau trên chiếc xe đạp bên đồi hoa lộng gió. Chiếc bàn gỗ sứt một góc vì bị em hì hụi cạy mỗi khi suy nghĩ quá tập trung, cả cốc nến trong góc phòng luôn tạo hiệu ứng khiến anh trở nên thật "sáng" mỗi khi say sưa diễn thuyết trước em nữa... Em cứ nói đùa, "anh cảm ơn cây nến đi, nhờ nó mà anh trở nên lung linh như vĩ nhân ấy!".
Thanh xuân tươi đẹp, cứ ngỡ anh và em sẽ không thể tách rời, như lời thề ước ta đã trao khi lần đầu anh đặt lên môi em chiếc hôn vụng dại...
Một chuyện tình đi qua, ai trong lòng cũng mang những tổn thương. Thật khó nói do đâu, vì ai, nhưng mọi chuyện trên đời xảy ra đều có lý do, chẳng bao giờ là vô cớ, vô tình cả. Anh muốn bước đi con đường tới đích đến của một vĩ nhân. Còn em lại chỉ thấy được là chính mình trong khoảng trống bình lặng, để nghe nhạc Trịnh, để nhấm cà phê, và tô vẽ những khoảnh khắc bình dị em nhìn thấy, trải nghiệm được trong đời.
"Anh chưa bao giờ do vô tình mà gặp lại em ngày đó nơi xóm trọ, giờ cũng không phải vô tình mà rời xa em", anh đã nói vậy ngày chúng mình chia tay. Mọi chuyện xảy ra đều có lý do, vậy hãy tìm cho nó một lý do, là chúng ta đã chuyển sang những con đường khác nhau, con đường song song, không bao giờ còn có chung điểm gặp.
Có những người bước vào đời nhau, chỉ với mục đích duy nhất là để lại trong nhau những kỷ niệm. Anh và em là thế. Đừng buồn, ai trong chúng ta rồi cũng sẽ hạnh phúc, chỉ tiếc là không cùng với nhau thôi.
Tuệ San
Theo dantri.com.vn
Đừng để khó khăn đánh gục con người phi thường trong bạn Một lần vấp ngã, chính là một lần cơ hội để đứng lên. Vậy tại sao không thử một lần sai và đứng lên, như tôi đã từng... *** Bạn đã từng là người đứng nhất chưa? Bạn có bao giờ làm việc, học tập như điên chỉ để được đứng nhất chưa? Tôi thì đã từng, rất nhiều lần. Ở những năm...