Tình xưa năm ấy
Tình xưa bắt đầu từ lớp học. Cũng vì đôi mắt ấy, đôi bàn tay quá ấm áp khiến trái tim người con gái nôn nao, cảm động.
Nhớ buổi diễn văn nghệ của trường năm ấy, vẫn nhớ lời dặn của người ta: “Còn bận gặt lúa cùng mẹ, chắc sáng mới xuống sớm” nên chắc mẩm không kịp đâu, song vẫn hát như có người kia ở bên dưới, và quả tình trong hàng bao nhiêu người vẫn nhận ra một người đang chăm chú lắng nghe, với cái dáng lênh khênh quen thuộc. Và khi cúi chào khán giả thấy người mình vẫn ngóng chìa ra một bông hoa hồng như còn vương mùi lúa chín thơm ngọt. Nên bối rối ngượng ngùng, sao tài thế, còn kịp kiếm đâu được bông hoa, suy nghĩ trong phút chốc và thấy cực kỳ tự hào, niềm tự hào của tuổi vô cùng ngốc.
Ngày sinh nhật, sắc hoa Ly lộng lẫy với mùi hương nồng nàn, cùng người tặng quá lịch lãm khiến ai kia choáng ngợp. Bó hoa của một đứa nghèo tặng một đứa cũng nghèo khiến cho đến khi lớn hẳn lên, tình cảm tâm hồn dần bị chai sạn, vẫn bị ám ảnh và day dứt.
Khi một đứa tỏ ý cần di chuyển, đi xe buýt không tiện, đối phương sẵn sàng xung phong đi thuê xe đạp, chở đến tận nơi “an toàn hiệu quả”. Rồi mướt mải mồ hôi hối hả đạp, vẫn véo von ra vẻ chả mệt tí nào, chưa ăn thua gì. Thi thoảng lại cuống quýt dặn: “Ngồi yên, thắt dây an toàn nhé bắt đầu đạp nhanh đây, sắp đèn xanh rồi”. Tình xưa lãng mạn, ngốc nghếch và khờ dại, sao mà dễ bị lợi dụng… sức kéo.
Kỷ niệm về tình xưa là những ngày bị “bắt nạt”: “Nắm chặt tay người ta không cho đi bộ bây giờ”, những ngày đầy vẻ quyền uy “không được bằng khá thì liệu hồn” và cả những ngày “đau khổ”: “Biết người ta khổ sở thế nào khi cày cục bắt xe kịp xuống trường, mà không phải để mai xuống sớm không?”.
Tình xưa chẳng thể gọi là tình yêu nam nữ, nó chỉ là rung động đầu đời, cùng giúp đỡ, thúc giục nhau học tập để cùng tiến bộ. Chẳng có những ngọt bùi đắng cay của tình trường để mà san sẻ, chỉ sẵn giận hờn tranh cãi, cùng sự quan tâm mà làm như chẳng cần bận tâm.
Ra trường khi tình đã bớt xưa hơn, người ấy vượt quãng hơn trăm km vào ngày mùng tám tháng ba, khi ấy trời còn mưa xuân tưới lun phun, con đường quê nhầy nhụa đất đỏ, để tặng bông hồng nụ tròn xoe còn ướt nước, màu đỏ nhung giống như bông của buổi văn nghệ năm nào, kỷ niệm tràn úa về mà tim ai xao động, bởi sau đó thì ly biệt, người ta lại đi xa, cách mãi nghìn trùng cây số. Đó là việc ngoài tầm kiểm soát của hai kẻ đơn độc trước cuộc sống vội vã có quá nhiều sự lựa chọn. Vậy thôi, là quá đủ cho những chấp chới đã qua, khi mà trái tim cứ lay động, tâm trí luôn bị lung lạc và khóe miệng thì cười tươi khi nhớ về ai.
Đó như một bức tranh đẹp, đứng từ xa mà ngắm đừng lại gần kẻo những tiểu tiết dễ khiến thất vọng, cũng như với người xưa, đứng từ xa mà ngắm, mà nhớ, mà hồi tưởng, bởi đời vốn chẳng lộng lẫy như mơ. Một giấc mơ được tô vẽ lại càng chẳng thể thành được hiện thực.
Video đang HOT
Nếu gọi đó là người yêu cũ thì cũng thấy ngượng mồm ngượng mặt, bởi đơn giản chỉ là chút cảm mến xưa cũ, ngưng đọng trong tim về một thủa chữ tình còn ban sơ, thanh khiết. Thế nên mới gọi là tình xưa…
Theo VNE
Chút tình xưa anh lại nỡ tay hất đổ
"Ngày hôm qua chợt nhận ra nhau
Anh lạc giọng gọi tên em òa vỡ
Chút tình xưa anh nỡ tay hất đổ
Sao giờ mới biết đau?"
Tôi vẫn thường khóc, khóc khi vừa ngủ dậy, khóc khi thấy gió chuyển mùa, khóc khi thấy ngày đang hết, và khóc khi dỗ dành giấc ngủ nhọc nhằn mỗi đêm.
Quyết định này thật khó, thật buồn, nhưng làm sao mà khác được vì anh chẳng yêu tôi, vì anh với tôi chỉ là giả dối.
Mùa đông lại đến, lạnh và buồn. Tôi tủi thân khi nhìn những cây cỏ dại xơ xác lá úa, giống tôi quá, bơ vơ chẳng có ai che chở. Anh xa tôi khi mùa đông vừa chớm trên những ngọn hoa sữa. Hoa nở rồi rơi lả tả xuống con đường quen thuộc ngày nào, tan nát như cõi lòng tôi. Lúc này, không có ai cằn nhằn bên tai tôi, sao mà mùi hoa sữa khó chịu thế?
Không có ai cõng tôi lên hái cành hoa sữa ướt đẫm sương đêm. Tôi ngàn lần bảo mình thôi đừng nghĩ nữa, đừng nhớ nữa, nhưng tôi ngăn sao được khi trời ngày càng lạnh hơn, khi xác hoa ngày một nhiều hơn, và mùi hương thì cứ thế, ngào ngạt đến đáng ghét!
Tôi gọi anh là Hổ Béo, anh gọi tôi là Míp, xét theo nghĩa tương đương thì hai danh từ này đều là mũm mĩm. Tôi đa cảm, anh lại vô tâm. Nhưng tôi lại yêu anh, yêu anh khi anh đang vất vả cho kì đồ án năm cuối cùng của thời sinh viên.
Gặp nhau hàng ngày, nói chuyện hàng ngày,nhưng sao lúc nào cũng cảm thấy nhớ anh thế? Anh thường hỏi tôi mỗi lần đi xa về, "có nhớ anh không?". Tôi ôm ngang bụng anh mà nói, "Nhớ Hổ béo lắm, lúc nào cũng thấy nhớ, kể cả khi ở bên Hổ béo". Tôi không nói dối lòng mình, không như con gái thường hay nói có là không. Tôi luôn tin một điều đơn giản, tôi chân thành yêu anh, lẽ nào anh nỡ phụ tôi?
Chút tình xưa anh lỡ tay hất đổ... sao giờ mới biết đau? (Ảnh minh họa)
Anh tốt nghiệp ra trường, khi tiễn anh lên xe tôi khóc. Tôi khóc ròng không giấu diếm, nhưng anh lại chẳng biết, anh bận chuyển đồ lên xe. Tôi chỉ đứng nhìn theo xe và khóc, không một cái vẫy tay, không một ánh mắt nhìn, tôi biết mà, anh vô tâm lắm!
Tôi khóc suốt một tuần sau đó , vì nhớ anh, vì cảm giác hụt hẫng khi không có anh bên tôi mỗi ngày và vì anh bảo tôi, "đừng nhớ anh nhiều quá, một tháng anh chỉ lên thăm em một lần thôi". Rồi anh cũng chẳng lên thăm tôi mỗi tháng, tin nhắn điện thoại và những cuộc gọi cứ thưa dần. Tôi an ủi mình, rằng anh mới đi làm, rằng áp lực công việc, rằng mọi thứ..., và mọi thứ ấy đã đẩy tôi ra khỏi miền nhớ của anh.
Tôi tủi thân lắm khi bạn bè hàng ngày có người yêu bên cạnh quan tâm, có đứa người yêu đi làm xa thì ngày nào cũng gọi điện nhắn tin. Tôi và anh, có xa cách gì cho cam?
Tôi chẳng mong mình gặp may, chỉ mong mình ở hiền gặp lành, nhưng cuộc đời vốn chẳng chiều ai, tôi ngỡ ngàng nghe tin anh sắp cưới khi chỉ xa tôi gần 1 năm, và khi giữa tôi và anh chưa một lời chia tay nào.
Uất hận, đau đớn vì sự phụ phàng. Tôi khóc, chả biết làm gì ngoài khóc, nước mắt chảy dài, chảy mãi như thể tôi khóc cho cả cuộc đời này. Không muốn gặp ai, không muốn làm gì. Thật đau đớn khi người mình yêu thương lại lừa dối mình. Vậy là thôi, niềm tin cũng chỉ đến thế, tin nhiều, hi vọng nhiều chỉ làm ta đau đớn thêm.
Tôi mong ngày trôi qua mau, mong nỗi buồn này tự nhiên biến mất, rồi lại mong tôi cứ thế chìm vào giấc ngủ và mãi mãi không bao giờ dậy nữa. Rồi tôi quyết định rời xa nơi này, rời xa anh. Tôi không muốn ở đây thêm nữa, mọi thứ đều nhắc tôi nhớ tới anh. Tôi cũng không muốn mình phải khóc thêm một lần nào nữa...
Chuyến xe cuối ngày mang tôi đi. Bạn bè vẫy tay chào tạm biệt, tôi tươi cười vẫy tay chào họ, lại chợt nhớ hôm nào anh xa tôi. Những con đường vùn vụt trôi, những cánh đồng nối tiếp nhau vùn vụt trôi, rồi tất cả chìm vào bóng đêm.
Tôi lại tự ru mình vào giấc ngủ, tự nhủ, ngày mai của tôi sẽ khác! Tất cả chìm vào bóng đêm, và cả tôi cũng chìm vào bóng đêm... Tôi mơ tôi gặp lại anh, gặp anh trong dòng người vội vã ngược xuôi giữa cuộc đời, không gian lặng im rồi vỡ òa trong tiếng anh gọi : "Míp ơi!". Tôi quay lại nhìn anh, tôi nghiêng đầu cười, cái cười nhẹ bỗng, khuôn mặt tôi nhẹ bỗng , tôi thấy mình tan ra, lòng thanh thản lạ lùng. Anh chới với tay, ánh mắt anh da diết đến đau lòng...
Tôi muốn lắm được vuốt tay lên khuôn mặt anh, nhưng đôi tay tôi đã tan biến mất rồi, và cơ thể tôi cũng nhạt nhòa, cuối cùng biến mất vào không trung. Tôi còn nghe tiếng gọi "Míp ơi" của anh một lần nữa, nhỏ hơn và vô vọng, tôi lại khóc...
Anh lạc giọng gọi tên em òa vỡ
Chút tình xưa anh nỡ tay hất đổ
Sao giờ mới biết đau?...
Theo VNE
Bài học từ mối tình xưa cũ Mẹ mất khi tôi còn rất nhỏ, bởi thế, hầu hết những băn khoăn tuổi yêu đương tôi đều hỏi cha. Nhưng những lời khuyên tôi nhận được thường sẽ là kiểu "đừng làm thế này, không được thế kia". Và khi trái tim tuổi 15 của tôi tan vỡ vì thất tình, bố nói: "Đừng khóc như trẻ con thế, con tốt...