Tình xa
Anh yêu, vây là cũng đã khá lâu kê từ lúc chúng mình quen nhau. Nêu trước khi gặp anh có ai đó hỏi em có tin vào duyên sô không? hay cái thứ gọi là “tình yêu sét đánh” thì em sẽ cương quyêt trả lời là “không”, vì em vôn là đứa con gái có cá tính và khá thực tê.
Thê mà..trong môt chuyên đi chơi xa xuông Vũng Tàu cùng môt người bạn, em đã phải tham gia cả hai buôi tiêc ăn uông mới gặp được anh. Cảm giác đâu tiên vê anh thât rât ân tượng, có lẽ hơi buôn cười vì lúc đó anh đang say nên rât đáng yêu. Anh tỏ ra khá vui tính và giản dị so với những người bạn của anh. Gặp gỡ môt chút cũng chẳng nói năng với nhau lời nào, em phải lên tàu trở lại thành phô. Nhưng những ngày sau đó em lại ko thê nào quên được anh, muôn được làm bạn cùng anh thê nên lúc nào nhắn tin với người bạn cũng phải nói bóng gió mong có được chút thông tin vê anh. Và rôi, em đã làm môt viêc điên rô chưa bao giờ làm: đi tàu môt mình xuông đê được gặp anh. Ngâm lại thây mình cũng có phân hơi gan góc nhưng em phải tự đi tìm cơ hôi cho chính bản thân mình.
Em khẳng định trong lòng rằng mình rât quí mên anh, môt tình bạn cũng là tôt rôi, mặc dù trong lòng có những hi vọng rât khó hiêu. Và rôi sau những lân “kiên trì” như thê, em và anh cũng trở thành bạn của nhau. Cũng chỉ như vây vì thực sự khoảng cách địa lí khiên em thây đôi chút ngân ngại, và dù không phải là chưa từng yêu trong đời nhưng em rât dè dặt khi bước vào chuyên tình cảm. Những dòng tin nhắn cứ trôi đi môi lúc môt nhiêu, có khi đó chỉ là những nôi nhớ mông lung không thê xác định. Thê là thay vì chỉ chờ đợi trong cảm xúc lửng lơ và vì tính chât công viêc của anh không cho phép nên em gạt bỏ tât cả ý nghĩ vê “cọc” và “trâu”, khi có thời gian lại xuông thăm anh và thay đôi không khí.
Tình cảm môi lúc môt dâng đây, nêu như những đôi yêu nhau được ở bên nhau thì với họ môt ngày không gặp nhau cũng đã là rât dài, huông chi thời gian của em và anh không thê tính bằng ngày, bằng giờ mà phải tính bằng tháng, bằng năm…Lâu ngày gặp lại cảm giác thât khó tả phải không anh? Anh yêu, có đôi khi em thực sự rât sợ, vì em là con gái nên dù có mạnh mẽ, tài giỏi đên đâu thì em vân là em, đôi lúc yêu đuôi và nhạy cảm. Em tự hỏi tình cảm của chúng mình liêu có kêt quả không? Và hơn nữa, anh yêu, bây giờ thì em không phủ nhân nữa, anh đẹp trai, rât đẹp trai và phong đô, hoàn toàn không thua kém bât cứ ai..đó là điêu em sợ, anh biêt không? Nhưng dù sao tân trong thâm tâm em vân rât tin vào tình cảm của mình, tin vào tình yêu anh dành cho em..Đừng làm em thât vọng, anh nhé!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Trong mưa
Nhớ anh quá, cứ nghĩ mãi về anh, chỉ muốn được gặp anh, được nói với anh một câu là mình rất nhớ anh rồi để anh về, được nhìn thấy anh cười rồi quay vào nhà luôn.
Mình đã sợ nếu mình không gặp anh, thì mình sẽ không thể ngủ được. Và mình đã không thể giữ được thái độ dửng dưng thường ngày của mình để mà nói với anh rằng mình chẳng nhớ anh chút nào như mọi lần khác. Mình đã phải nói rằng mình nhớ anh lắm, và nói rằng mình không biết phải làm sao. Nhưng mình sợ anh biết mình nhớ anh lắm, mình sợ anh sẽ cười mình lắm, sợ anh cứ làm mình phải nhớ anh mãi như vậy lắm. Nhớ anh vậy mà khi anh bảo gặp nhau, mình lại bảo thôi.
Có phải mình không muốn gặp anh đâu, nhưng anh đang ốm cơ mà. Rồi anh lại sang gặp mình, anh lại mệt hơn thì phải làm sao? Nhưng mình biết anh cũng nhớ mình lắm lắm, nhớ hơn cả mình nhớ anh nữa. Vì mình ít khi nhớ ai, nên nhớ anh như vậy chắc mình yêu anh thật rồi. Cứ tưởng nhớ là sẽ thao thức, sẽ không ngủ được cơ. Vậy mà lạ quá, đặt mình xuống là ngủ ngay. Tự nhiên, sáng ra tỉnh dậy, nhớ rằng mình đã có một giấc ngủ rất ngon tối qua, lại thấy buồn cười quá! Hoá ra mình nhớ anh mà vẫn ngủ ngon như vậy, chẳng thèm thao thức như trong truyện hay trong tiểu thuyết tình yêu gì cả. Chán nhỉ? Tự nhiên, mình cứ thích nghe giọng nói của anh, thích nghe anh hát quá! Bài hát gì nhỉ? Chân tình. Rõ ràng bái hát đó ông Trần Lê Quỳnh sáng tác đâu phải dành cho mình đâu. Nhưng sao nghe anh hát, mình cứ có cảm giác những lời đó là chỉ để dành riêng cho mình, cho một mình mình thôi. Nhưng cái cảm giác đó mình chỉ cảm nhận được khi nghe giọng hát của anh chứ không phải của bất kì ai khác. Mình còn thích anh hay bài "Chút thơ tình người lính biển" nữa. "Cho dẫu nơi kia thôi không còn biển nữa. Không có em yêu anh chỉ còn với cỏ..." Buồn! Trời lại mưa. Trời mưa làm mình lại cứ nghĩ đến anh. Nghe tiếng mưa rơi mà chẳng thể để tâm làm việc. Mình lại nhớ những hôm đi cùng anh trong mưa.
Anh bất mình phải mặc áo mưa, mà mình thì bướng bỉnh. Mình ghét mặc áo mưa lắm, nên mình muốn để ướt áo hơn, như thế sẽ thấy trái tim mình ấm áp vì có anh ở bên. Nhưng, cũng có thể, mình bướng bỉnh vì mình muốn chống đối lại anh, mình muốn anh cứ phải lo lắng cho mình. Cứ mặc kệ đấy, anh cứ nhìn mình bị mưa và lo lắng mà không thể bắt mình mặc được áo mưa. Tự nhiên thấy hạnh phúc và thương anh quá! Mình chẳng muốn mình cứ cần anh như vậy đâu. Rồi đến ngày nào đó, anh ra đi, liệu mình có đau lòng không nhỉ? Mình có buồn như khi người ta chia tay một mối tình sâu sắc không nhỉ? Không biết nữa. Vì mình đâu có nghĩ rằng anh sẽ ra đi, vì mình tin rằng anh không bao giờ hết yêu mình. Tại sao khi yêu người ta lại tin vào những điều khó lý giải đến vậy nhỉ? Anh có tin ở mình như thế không? Mình sợ... Không phải sợ lòng tin của anh về mình dần dần mất, mà mình sợ anh không vượt qua áp lực của bạn bè, của xã hội, của sự chê bai của những người ác ý. Nếu ai đó nói với anh rằng mình không tốt như những gì anh nghĩ? Nếu ai đó nói với anh rằng mình không đáng để anh yêu thương như vậy? Và nếu ai đó nói rằng, anh đã yêu một người mà bạn anh đã từng yêu thì anh sẽ nghĩ gì? Dù những điều đó tất cả đều là sự thật. Và mình chẳng có gì đáng xấu hổ với tất cả những gì mình đã từng làm. Mình cũng nói với anh rồi, nói rằng mình không tốt, nói rằng mình rất vớ vẩn trong tình cảm, mà nguyên nhân thực sự là bởi mình chưa đủ chín chắn để giữ cho trái tim mình dừng lại nơi đâu. Có thể, với anh cũng vậy thôi. Nhưng mình biết rằng, hiện tại mình nhớ anh và rất yêu anh. Tất nhiên anh sẽ tin mình, và nếu có chuyện gì giữa mình và anh, nếu ai đó nói điều gì đó về mình với anh, anh có thể nghi ngờ, nhưng anh luôn hỏi mình để biết điều đó có đúng không? Mình tôn trọng anh vì thế, bởi anh đã tôn trọng mình, đã tin mình. Và mình cũng sẽ làm vậy với anh. Mình không thể nói mình không thể sống thiếu anh trong cuộc đời mình, vì đó chỉ là cái lý thuyết mà mình không bao giờ cho là đúng.. Chẳng ai không thể sống thiếu ai trong cuộc đời ngoại trừ trí tưởng tượng bắt người ta nghĩ vậy. Nhưng mình muốn nói với anh rằng, trong cuộc đời mình
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em sẽ mãi nhớ về anh Gửi anh người mà yêu thương nhất! Anh ơi! là câu nói hàng ngày em vẫn thường được cất lên mỗi khi gặp anh, nói chuyện với anh.Nhưng giờ đây khi chúng ta đã thực sự xa nhau rồi thì em chỉ dám gọi anh trong nước mắt mỗi khi màn đêm buông xuống mà thôi. Em biết thời gian này cả anh...