Tình nồng
“… Tình yêu đã đến, đến trong cơn mơ thật xa vắng. Rồi cho ta, dòng lệ đắng cay…”. Bài hát đầu tiên, cũng là bài hát cuối cùng anh hát cho em sao cứ day dứt trong anh, chua xót cho cuộc đời này. Tình yêu đến với anh như một giấc mơ, anh đâu ngờ rằng anh đã yêu em, anh đâu ngờ anh yêu em nhiều đến thế.
Anh tưởng rằng anh đã không còn biết yêu, anh từng coi tình yêu như một trò đùa. Anh đã không tin rằng không có tình yêu thực sự. Vì anh từng yêu, yêu thực sự nhưng anh đã không thể có được người anh yêu. Rồi anh đã không tin tình yêu, anh đem tình yêu ra làm trò chơi, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn anh luôn hằng ao ước mình sẽ có được một tình yêu, một tình yêu để yêu trọn đời.
Em đã xuất hiện trong đời anh, thật tình cờ, thật đột ngột. Em đã cho anh nhận ra rằng anh vẫn còn biết yêu thương. Và anh đã yêu em, anh nhận ra em chính là người anh sẽ yêu thương suốt cả cuộc đời này.
Con tim anh đã nói tiếng yêu em, đó sẽ là lần thứ 2 cuối cùng anh nói “Anh yêu em”. Từ đầu, anh đã rất ấn tượng về một cô gái mạnh bạo, cá tính, thẳng thắn ẩn chứa trong đó là vẻ nữ tính, một tâm hồn con gái, cũng nhạy cảm và yếu đuối. Em khác hẳn với nhưng người con gái anh đã gặp, em bản lĩnh, em biết mình muốn gì, làm gì và em sẽ quyết tâm làm bằng được dù em có phải trả giá như thế nào. Và em đã quyết định xa anh. Cho dù em biết anh rất yêu em và em cũng yêu anh. Nhưng tại sao? tại sao? tại sao em lại làm như vậy. Ông trời đã không cho anh được gặp em sớm hơn, để anh được yêu em, để anh được là người em yêu, cho anh được cùng em chia sẽ vui buồn, vui với niềm vui của em, buồn với nỗi buồn của em, lo lắng cho em. Ông trời sao lại bất công và cay nghiệt với anh thế! Anh đã phải trả giá cho những gì anh đã làm, đã coi thường tình yêu.
Thời gian anh gặp em ngắn ngủi quá em a. Chưa kịp để cho anh hiểu và chia sẻ hết cùng em. Nhưng cũng đủ để anh hiểu về em, để anh thấy em sẽ là người anh yêu. Một tâm hồn đã lâu rồi không còn tin vào tình yêu. Em đã bị tổn thương quá lớn, em vẫn giữ trong mình một nỗi đau mà em không thể tự mình ném nó đi. Và Em không muốn người khác đau như em đã từng đau. Em đã vượt qua được nỗi đau, và em muốn chứng minh cho bản thân mình, cho tất cả rằng những ánh mắt, lời nói của họ là sai. Em có thể tự mình làm được nhưng gì em muốn. Bằng chính em. Để bố mẹ bớt lo lắng, để ngẩng cao đầu với cuộc đời này.
Video đang HOT
Em đã không chọn anh, có lẽ tình cảm của người ta dành cho em lớn quá, nhiều quá Người ta đã vì em mà làm rất nhiều. Em luôn thấy em nợ người ta quá nhiều, em rất sợ, sợ người ta sẽ rất đau khổ, sợ người ta sẽ còn đau khổ hơn em, sợ sẽ không có ai giúp họ đứng lên khỏi nỗi đau. Vì em biết họ cũng rất yếu đuối, phải không em.
Em đã hỏi anh rất nhiều “Anh có hiểu em không?” , “Anh đã biết gì về em chưa”, “Em chưa biết gì về anh” ….”Mà anh đã yêu em”. Nếu anh nói anh hiểu hết về em là anh nói dối. Anh chưa hiểu hết về em. Anh chưa biết nhiều về quá khứ của em, về nỗi đau em phải chịu đựng, em đã phải chịu đựng như thế nào để vượt qua nỗi đau đó… Nhưng em ơi, thời gian có bất công với anh lắm không khi thời gian mình gặp nhau ngắn ngủi quá. Anh luôn muốn được là cho dựa tinh thần của em, lo lắng, vui buồn cùng em. Được với em là 2 con người trong một mái nhà. Nhưng cuộc đời là thế đó. Anh chưa từng đòi hỏi cuộc đời này phải công bằng với mình. Anh chỉ dám đi tìm những điều tốt đẹp trong cuộc đời này thôi. Bởi có lẽ anh mãi mãi là 1 đường thẳng không bao giờ cắt đường thẳng khác tại 2 điểm.
Khi yêu em, anh chỉ biết yêu em bằng cả con người của anh. Có bài hát nói rằng “Không cần biết em là ai, không cần biết em từ đâu…..”. Khi yêu em, anh muốn yêu con người của chính em. Anh thực lòng xin lỗi em, vì anh đã yêu em. Vì anh yêu em mà làm em buồn, em dằn vặt, em đau khổ. Có lẽ anh mới là người ích kỷ phải không em. Vì tình yêu thực sự với anh khó quá, anh không muốn nó biến mất với anh. Em không ích kỷ đâu, em quá tốt, em quá tình cảm. Em luôn muốn người klhác vui trước, người khác hạnh phúc trước. Em chịu sự thiệt thòi về bản thân. Em đã nói “Anh khác em quá”. Có lẽ là vậy. Anh vẫn là anh. Là một người biết vui sướng, biết đau khổ.
Anh muốn sống thật với tình cảm của chính mình, làm theo con tim mách bảo, anh ích kỷ, anh chỉ muốn 1 mình anh có em, anh muốn em chỉ yêu riêng anh mà thôi. Anh không dối lừa em, dối lừa chính anh. Và càng nhiều hơn nữa không muốn người anh yêu thương phải đau khổ. Anh không muôn bất kỳ ai phải lo lắng đau khổ vì anh.Có lẽ anh đã ích kỷ từ nhỏ, ngày xưa anh đã rất nhiều lần tức giận khi mẹ anh quá quan tâm lo lắng cho anh. Nếu để lòng ích kỷ lên tiếng thì em vẫn chưa hiểu về anh, về con người anh, về gia đình anh. Nên anh chưa thể chia sẻ cùng em, vì anh hiểu con người ta khi đó, vì anh cũng đã có một thời mất đi lòng tin, hướng đi cuộc sống. Anh muốn lắng nghe em, để em vui lên, để em vững vàng trong cuộc sống.
Nhưng anh phải chấp nhận điều, là anh sẽ không thể có em. Cho anh thêm 1 lần cuối nói “Anh yêu em”. Giấc mộng đẹp này anh xin giữ mãi trong tim cho, chỉ mình anh thôi. Vì anh luôn muốn được làm cho em hạnh phúc. Em hãy luôn làm những gì con người em muốn, để em luôn cảm thấy ấm áp, hạnh phúc. Anh tin và tôn trọng sự lựa chọn của em. Anh tin vào quyết định của mình. Anh đã khóc khi quyết định điều đó. Đó là giọt nước mắt đầu tiên và là cuối cùng anh khóc đắng cay. Em hãy vững vàng trên con đường của riêng em, em nhé. Anh cũng sẽ phải vững vàng, vì anh không đủ cam đảm để biến mất khỏi cuộc đời này.
Hãy cười lên em nhé, khi đọc những dòng tâm sự này của anh. Vì anh thích được thấy em cười khi em bên anh. Mãi giữ nụ cười trên môi em nhé.
Yêu em
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hãy hôn em nếu anh có thể
Duyên phận luôn được định đoạt và nhiều khi tình yêu tới không chỉ đơn thuần là vô cớ.
Ẩn chứa sau mỗi nụ cười và nước mắt là bao điều nhắn nhủ, bao nhiêu cảm xúc của một con người. Khi ta hiểu được giọt nước mắt của ai kia rơi trên vai ta, nó sao nóng đến vậy? Nó lăn dài trên má, rơi lã tã rồi thấm dần trên vai áo... Bờ vai run run với những tiếng nấc nghẹn lại trong cuống họng, lúc đó ta cũng buồn theo những giọt nước mắt đó... Rồi khi ta hiểu nụ cười của ai kia đang dành cho ta, ta sẽ thấy sao cuộc đời này ngọt ngào đến thế, tiếng cười khanh khách... với ánh mắt nheo nheo nhìn ta cười, ta đã soi thấy bản thân ta trong đó, trong ánh mắt đó lúc đó chỉ có mình ta mà thôi. Và anh biết, nụ cười và nước mắt của em là dành cho anh...
Em yêu! Đó là những lời anh nói với em vào 6 năm trước... Em đã lỡ vội quên lãng... Em đã lỡ vội quên đi, cho đến hôm nay, khi anh đến trước cơ quan em đón, đưa em đi ăn trưa, lang thang trên phố với các nẻo đường quen thuộc của Hà Nội, và rồi xe dừng lại trước cổng công viên. Anh quay lại cười và nói: - "Vào đi dạo nhé". Lâu lắm rồi, đôi chúng ta không nắm tay nhau đi dạo, lúc nào cũng vội vã và bận bịu với công việc hàng ngày, để thăng tiến, để đủ kinh tế nuôi dưỡng một mái nhà tương lai, và dường như ta đã quên mất phải dành cho nhau thời gian nhiều hơn nữa... chúng ta đã lỡ quên đi...
Hai trái tim tưởng chừng bình yên lại chợt rung lên cùng nhịp đập... (Ảnh minh họa)
Đi song song dưới những tán lá của các cây cổ thụ trong vườn Bách thảo, với màu xanh mát mắt làm ta nhẹ dịu tâm hồn, và cảm giác thật chặt thật chặt hơi nóng do bàn tay anh mang lại, em thấy hạnh phúc... lâu lắm rồi... Hôm nay sao chợt ùa về hết vậy... Nhưng em lại cảm thấy hạnh phúc, trên từng bước đường em đi khi anh cùng những ngón tay mình đan xen vào những ngón tay em, khi một bên vai của anh lúc nào cũng sẵn sàng thấp xuống để em có thể tựa đầu vào, khi bên tai em bao giờ cũng là những lời dịu dàng và đầy yêu thương của anh...
Em chợt bật cười một mình, và quay sang nhìn và ngắm anh, em bỗng nói với anh bằng khuôn mặt đầy thách thức, cái miệng hơi nhếch lên đầy khiêu khích với ánh mắt đầy ý cười: -"Hãy hôn em nếu anh có thể?". Anh ngơ ngác... và chợt vỡ òa... bằng một cái ôm thật chặt, một nụ hôn thật sâu, sâu đến độ vị ngọt của nó thấm và lắng đọng đến không thở được. Giây phút này đột nhiên ngừng lại, đọng lại trên vị ngọt của đầu môi... để trong sự im lặng đến ngây người...
Hai trái tim tưởng chừng bình yên lại chợt rung lên cùng nhịp đập. Phải chăng quá quen thuộc sẽ thành tẻ nhạt? Phải chăng đã quá lâu để lửa tình thành tro lạnh? Phải chăng một tình yêu bình bình qua đi là một tình yêu không còn sức hút... Sau nụ hôn sâu, nồng nhiệt đó đã quăng hết những câu hỏi tưởng chừng vô nghĩa bấy lâu... Em vẫn rất yêu anh... mèo yêu của em!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Còn nhớ tên nhau xin gọi trong giấc mộng Những cái ôm rất chặt cũng đã khiến em vỡ òa hạnh phúc trong tình yêu của anh... Anh yêu! Từ ngày mình xa nhau đến nay, chưa lúc nào lòng em nguôi nhớ anh. Nỗi nhớ day dứt ban ngày đã đúc kết thành những giấc mơ dịu dàng về đêm. Nó khiến tim em thổn thức và nhói lên từng cơn...