Tình nhớ…
Đâu phải về bên nhau, miễn người này vẫn dựa vào người kia khi cần nhất. Tình nghĩa lớn hơn mọi thứ tình khác…
“Gió âm thầm không nói mà sao núi phải mòn.
Em đâu phải là chiều mà nhuộn anh đến tím…”
Anh là người đàn ông có thể hô mưa gọi gió theo đủ các nghĩa.
Chị là người đàn bà luôn lặng lẽ khi ở cạnh anh.
Ngày trẻ, anh chị đến với nhau. Chẳng biết có thể gọi là yêu không, nhưng cho đến bây giờ sau 15 năm, mối tình trở thành khắc cốt ghi tâm… Khi chị tròn 19 tuổi đang phơi phới. Anh 39 tuổi, một đời vợ và vài người con. Chị hồn nhiên, còn anh đã nếm đủ mùi vị cuộc đời. Mấy năm gắn bó cùng nhau, anh chờ chị học xong cao đẳng. Gia đình chị biết chuyện, phản đối ngăn cấm kịch liệt. Mẹ chị khóc lóc van xin dọa sẽ tự vẫn nếu chị không từ bỏ. Chị thương mẹ cơ cực nhiều rồi. Phần do quá trẻ chưa ý thức được tình cảm của mình, chị nói với anh: “em đi lấy chồng”.
Anh im lặng gật đầu. Chiều hôm đó chị thấy ánh mắt anh xa thẳm. Có lẽ vì anh hiểu, một cô bé non nớt sẽ không thể nắm lấy tay anh đấu tranh tới cùng cho hạnh phúc của mình. Ngày cưới, chị hồn nhiên mời anh. Anh không tới, lẳng lặng gửi quà. Chị giận nên trả lại mà không hiểu rằng lòng tự trọng của một thằng đàn ông “đội trời đạp đất” đang bị tổn thương. Hoặc anh cũng giận vì chị đặt niềm tin vào anh quá ít… Hai người cứ thế rời nhau, tưởng như từ bỏ hết quá khứ đã trải qua.
ảnh minh họa
Video đang HOT
Đến một ngày, chị đủ trưởng thành để chợt nhận ra anh luôn là nỗi đau nơi ngực trái. Cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc, thương con chị cố gắng vuông tròn. Tình cờ gặp lại sau 4 năm mất liên lạc, anh chị nhìn nhau. Giữa bàn tiệc, chị ghìm nước mắt. Anh nói muốn mượn cây đàn ghita. Anh hát chị nghe bài tình ca đầu tiên khi hai người quen nhau… Chị lặng người, tay run run cầm ly rượu đưa lên miệng. Chẳng ai nói lời nào, chị vội vàng chào tạm biệt mọi người nhào ra phía cửa. Anh bước theo níu tay áo, nhẹ nhàng hỏi: Lâu nay em sống thế nào? Bước vội lên xe taxi, chị không trả lời câu hỏi của anh, nói với theo : “Em chưa thay số điện thoại”. Tất nhiên anh hiểu, chị muốn nhắn nhủ điều gì.
Anh bấm số gọi, chị chần chừ mãi tới cuộc thứ hai mới nhấc máy. Hỏi han nhau vài câu, biết nhau vẫn khỏe rồi cúp máy. Anh tôn trọng chị, tôn trọng cuộc sống cá nhân của chị nên không muốn khuấy đảo gì. Chị tôn trọng anh, tôn trọng gia đình của mình nên giữ thái độ khoảng cách. Anh chị hứa với nhau giữ liên lạc. Vài lần anh đánh tiếng muốn giúp đỡ chị về kinh tế cho cuộc sống đỡ chật vật. Dù so với mọi người chị cũng chẳng phải quá thiếu thốn gì. Nhưng có mọi thứ trong tầm tay như anh chỉ biết đau lòng từ xa nhìn chị. Anh thừa sức lo cho chị đàng hoàng. Hiểu tính chị anh không dám. Chị không cần tiền của anh. Có lẽ vì thế mà chị trở thành người đàn bà đặc biệt chăng?
Gần chục năm qua kể từ lần đầu tiên gặp lại. Mỗi năm, anh chị cũng chỉ điện thoại hỏi thăm nhau một lần. Vài năm mới ngồi cùng nhau trên bàn tiệc có đông đủ bạn bè. Chị thừa hiểu, mười mấy năm qua anh có không ít cô bạn gái. Ở vị thế của anh, đàn bà chỉ mong anh liếc mắt qua một cái. Chị bình thản cười hiền. Vì chị cũng hiểu, chẳng ai thay thế được vị trí của chị trong lòng anh và ngược lại.
Mỗi lần gặp mặt, có khi ngồi cùng đám bạn thân nối khố của anh, có khi ngồi cùng những vị quan chức, cũng có khi là những doanh nhân tên tuổi. Anh đều dịu dàng xiết tay chị giới thiệu “đây là bạn gái cũ của tôi”.
Người thì tỏ ra ngưỡng mộ, kẻ tò mò. Vì tất thảy đều ngạc nhiên, bao nhiêu năm rồi dù anh không ít những mối tình, duy nhất anh giới thiệu chị là bạn gái. Lần nào anh cũng đòi mượn đàn ghita tuyên bố hát tặng riêng chị “Biển, nỗi nhớ và em”.
Hôm nay, quá nhiều đớn đau từ cuộc sống, chị rưng rưng nước mắt ngả đầu vào ngực anh trong sự ngạc nhiên của mọi người. Anh dừng đàn, thủ thỉ chỉ để mình chị nghe “nếu quá mệt mỏi rồi thì về với anh”. Chị nhè nhẹ lắc đầu “em thương con lắm”. Anh nắm chặt tay chị, bấm điện thoại nhìn đồng hồ rồi đột ngột dìu chị đứng lên “muộn rồi, em phải về. Để anh đưa em ra cửa”. Mọi người cười anh, bông đùa sao có thể đối xử với người phụ nữ của mình như thế. Chỉ anh chị hiểu nhau. Chị không buồn. Lòng chị dịu đi một nửa. Vì chị biết, anh lo cho chị. Đưa ra tới cửa, lần nào cũng vẫn câu nói quen thuộc: anh không thể đưa em ra xe. Nhìn người phụ nữ của mình rời đi với anh là tra tấn. Chị ôm anh, thay cho lời tạm biệt, im lặng rời đi.
Đâu phải về bên nhau, miễn người này vẫn dựa vào người kia khi cần nhất. Tình nghĩa lớn hơn mọi thứ tình khác…
Dù rằng đớn đau!
Phát hiện tôi 'tòm tem' với người cũ ở khách sạn, mẹ chồng có cách ứng xử vô cùng đáng nể
Tôi gặp lại bạn trai cũ và rơi vào tình cảnh tình cũ không rủ cũng tới. Chúng tôi cố gắng hẹn hò kín đáo nhưng lại bị mẹ chồng tôi bắt gặp.
27 tuổi tôi lập gia đình với chàng trai hơn mình 5 tuổi. Chúng tôi yêu nhau và đến với nhau vội vàng vì cả hai gia đình đang thúc giục kết hôn. Vì thế chúng tôi đã ngộ nhận đối phương là mảnh ghép của cuộc đời, nhưng khi cưới nhau về rồi có con thì tôi mới thấy đó là sai lầm.
Cuộc sống hôn nhân của tôi không hạnh phúc, cả nhà chồng ai cũng biết chuyện vợ chồng tôi lạnh nhạt, đôi khi còn nổ ra những tranh cãi mệt mỏi. Tôi thực sự chán nản với cảnh tượng chồng thường xuyên về muộn, rượu chè bê tha, không giỏi kiếm tiền... nên tôi cũng không còn tình cảm với chồng.
Sau 8 năm hôn nhân chúng tôi có 2 đứa con nhưng tình cảm của chúng tôi thì vẫn thế, cuộc sống cũng không chia sẻ với nhau nhiều nhưng có lẽ bên nhau lâu cũng thành thói quen, tôi yên phận làm vợ, làm mẹ và sống cuộc sống của một người phụ nữ bình thường có gia đình.
Thế rồi một lần tình cờ tôi đã gặp lại người bạn trai cũ trong chuyến công tác Đà Lạt. Anh đã thay đổi rất nhiều, đến mức tôi suýt không nhận ra. Hóa ra anh mới ở Nhật về và hiện tại cũng làm việc ở thành phố nơi tôi sống, anh vào Đà Lạt du lịch.
Ảnh minh họa
Gặp lại anh bao nhiêu kỷ niệm bỗng ùa về, ngày xưa tôi đã có mối tình đẹp như mơ, vậy mà chỉ vì phút tự ái bỗng dưng tôi và anh đã chia tay nhau, trong thâm tâm tôi thì anh là người đàn ông tuyệt vời.
Người yêu cũ cũng chẳng giấu giếm gì mà tâm sự rằng anh đã lập gia đình, hiện có một đứa con nhưng hôn nhân của anh cũng không hạnh phúc.
Sau lần gặp lại đó, hai chúng tôi vẫn nhắn tin, liên lạc với nhau. Cuối cùng chúng tôi đồng ý là tình nhân của nhau bằng một mối quan hệ không ràng buộc, chỉ tâm sự để giải tỏa những căng thẳng trong cuộc sống.
Tuy nhiên, điều gì đến cũng phải đến, khi nhận được sự quan tâm của người đàn ông khác, tôi từ "say nắng" đến ngoại tình, từ nói chuyện, tâm sự đến lên giường cùng nhau. Càng ngày, tình nhân của tôi càng khiến tôi chao đảo, anh quan tâm tôi từng chút, yêu thương và chiều chuộng cảm xúc của tôi, khác xa người chồng gỗ đá ở nhà.
Không có gì để biện minh cho việc ngoại tình, tôi cũng xác định nếu bị chồng phát hiện thì sẽ ly hôn. Điểm níu giữ cuộc hôn nhân của tôi đó chính là hai đứa con của tôi nhưng khi gặp được tình yêu của đời mình thì điểm níu giữ trở nên rất mong manh.
Vậy mà không hiểu trời xui đất khiến thế nào, hôm ấy vừa bước ra khỏi khách sạn về nhà với tâm trạng vô cùng thoải mái thì tôi thấy mẹ chồng đứng đợi ở cửa với vẻ mặt không mấy hài lòng.
Bà vào nhà, nhấp miệng cốc nước rồi nói bóng gió với tôi rằng kể cả vợ chồng có không hạnh phúc thì các con cố gắng giữ gia đình này vì hai đứa con. Với ánh mắt thất vọng, bà nói chỉ mong gia đình chúng tôi yên ấm.
Sau đó bà đưa điện thoại của bà cho tôi xem. Thì ra, lúc tôi cùng người yêu cũ vào khách sạn thì mẹ chồng đã nhìn thấy và chụp lại ảnh.
Mọi việc bị mẹ chồng phát hiện, tôi bật khóc và chẳng biết nói gì ngoài câu xin lỗi.
Tôi cũng sẵn sàng tâm thế với việc bị mẹ chồng mắng mỏ, thậm chí bà sẽ bắt con trai ly hôn với tôi. Đến nước này thì tôi cũng không biết phải làm gì vì chính tôi là người có lỗi.
Thế nhưng, bà nói rằng tôi cứ suy nghĩ kỹ, bà sẽ không nói chuyện này với ai, nếu tôi còn muốn giữ gia đình này thì hãy chia tay người yêu và quay về vun vén tổ ấm, còn nếu muốn đi theo tiếng gọi của tình yêu thì cứ chủ động làm đơn ly hôn...
Tôi thấy bản thân đúng là ích kỷ khi có người bên ngoài, nhất là trên danh nghĩa tôi vẫn đang có chồng, vì thế tôi xin bà hãy cho tôi cơ hội ở lại vun vén gia đình này, tôi nhất định sẽ chia tay người tình ngay lập tức.
Sự việc cũng đã 5 năm rồi, sau những hàn gắn của mẹ chồng thì vợ chồng tôi đã có được cuộc sống thực sự hạnh phúc.
Mẹ chồng đột ngột bỏ đi, tôi chạy theo hỏi thì bà bật khóc đưa tôi sổ tiết kiệm 200 triệu và kiên quyết không về Tôi nhìn bóng dáng mẹ chồng khuất xa dần mà đau thắt lòng. Bố mẹ chồng tôi không hạnh phúc. Bố chồng dù đã lớn tuổi nhưng vẫn thích tụ tập bạn bè nhậu nhẹt rồi lăng nhăng bên ngoài. Tôi thấy mẹ chồng lủi thủi, lo toan mọi chuyện trong nhà, còn bị chồng mắng chửi mà tôi chạnh lòng. Mỗi tuần,...