Tình nhân bé nhỏ
Hóa ra những nỗ lực hàn gắn không có kết quả. Tôi trở nên lầm lì đến khó chịu trong cuộc sống gia đình. Số tiền tôi kiếm được cũng không đủ cho vợ mua son phấn và quần áo.
- Em có thể yêu anh không?
Câu hỏi ấy, cứ xoáy sâu vào tâm can tôi. Giá như tôi có thể trả lời em ngay lúc ấy thì có lẽ cả tôi và em đều không đau khổ. Thay bằng điều đó, tôi lại ghì chặt thân hình mỏng manh ấy vào lòng và để nghe trái tim rạo rực.
Tôi nhiều lần hỏi em: “Tại sao em lại chọn tôi trong vô số những người đàn ông trong cuộc đời em? Dù biết rằng, tôi đang yên ấm bên người vợ hiền và đàn con ngoan?”.
Còn em chỉ e ấp: “Em chỉ muốn là tình nhân”.
Tôi còn biết gì ngoài ôm thật chặt cô gái bé nhỏ vì thứ tình cảm dễ chịu em đem lại cho tôi. Trong cuộc đời này, có lẽ em là bí mật lớn nhất của tôi. Tôi đã giàu có biết mấy khi nghĩ đến em, nghĩ đến thứ tình cảm em dành cho tôi. Nó vượt quá những tầm thường của cuộc sống thường nhật tôi đang tồn tại.
Mỗi khi buồn rầu và căng thẳng, tôi như một đứa trẻ ùa đến nhà trọ để ngắm nhìn khuôn mặt em, ngắm nghía nụ cười của em và gục xuống vai em khóc như một đứa trẻ.
Khi ấy, em sẽ dịu dàng: “Làm sao vậy anh?”.
Rồi để mặc tôi gục vào vai em khóc…
Video đang HOT
Tôi thường hay kể em nghe về người vợ của mình, người vợ mà 10 năm nay, tôi sống trong ngậm ngùi và tiếc nuối. Với tôi, cô ấy không tồn tại với ý nghĩa khác ngoài một người xa lạ.
Khi tôi 25, đẹp trai và bắt đầu thành đạt, cô ấy đã đến với tôi như một giấc mơ lạ lẫm. Cô ấy xinh đẹp. Cô ấy sinh ra trong một gia đình giàu có và nề nếp. Còn tôi, khi ấy vào đời bằng bàn tay trắng…
Với tôi em mãi quyến rũ như cô tình nhân bé nhỏ ngày nào… (Ảnh minh họa)
Chúng tôi quyết định lấy nhau khi tôi mới chợt hiểu về quá khứ vẫy vùng của cô ấy. Đứa con đầu tiên của chúng tôi ra đời khi chúng tôi cưới chưa đầy 6 tháng. Nhìn đứa trẻ ngây thơ mà tôi quặn ruột tự nhủ: “Dù rằng, nó không phải con mình, mình cũng sẽ chăm sóc nó đến khi trưởng thành”.
Và khi ấy, cô ấy đã quỳ xuống chân tôi cảm động. Tôi đã tin những giọt nước mắt ấy. Cho đến một ngày, đứa con thứ 2 ra đời khi tôi đi công tác suôt 10 tháng dài. Tôi chết lặng khi mẹ vợ báo tin: “Vợ con vừa sinh đứa thứ 2. Về nhanh con nhé!”.
Hóa ra những nỗ lực hàn gắn cũng không có kết quả. Tôi trở nên lầm lì đến khó chịu trong cuộc sống gia đình. Số tiền tôi kiếm được cũng không đủ cho vợ mua son phấn và quần áo. Tôi chưa bao giờ được nhận cái ôm trọn vẹn tình cảm. Mỗi cái ôm là một sự đổi trác của vợ: “Anh mua cho em bộ váy mới nhé. Mấy cái kia cũ hết rồi”.
Có lẽ, tôi đã quá dịu dàng và tử tế với cô ấy?!
Còn với em, người tình nhân bé bỏng của tôi:
- Vì sao em yêu anh?
- Vì… vì anh là người tử tế…
Chỉ một lần gặp em trên con đường đinh mệnh. Em bị ngã xe và tôi đưa em vào bệnh viện đã đủ để em yêu tôi.
Em chưa bao giờ nhận một đồng từ tôi. Cũng chưa bao giờ em hỏi tôi có yêu em không?
Cứ thế, cho đến một ngày chính em gục vào vai tôi: “Em mang thai rồi”.
Trái tim tôi như vỡ vụn. Lần đầu tiên tôi cảm giác về hạnh phúc trọn vẹn: “Anh sẽ viết đơn ly dị ngay lập tức. Anh sẽ cho em và con một cuộc sống đầy đủ…”
2 tháng sau, tôi ly dị – việc đáng lẽ phải làm từ rất lâu rồi. Tôi cưới em.
Giờ đây, 20 năm sau, tôi vẫn thèm cảm giác được gục xuống vai em để khóc ngay khi tôi không còn điều gì muộn phiền nữa.
Tôi vẫn gọi em là “tình nhân” vì với tôi em mãi quyến rũ như cô tình nhân bé nhỏ ngày nào…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh xin lỗi tình yêu bé nhỏ của anh
Thật nực cười khi có vẻ anh là người có lỗi. Dù sao em ơi, hãy tha lỗi cho anh, một lần trong quá khứ vì anh đùa cợt với tình yêu, nên đã mất em một lần, tự dặn lòng sẽ bù đắp tất cả nhưng dòng đời đã cuốn em đi xa anh mãi, em có người yêu mới... rồi em chia tay chỉ vì còn nhớ anh, nhưng tha thứ, em lại không thể, nên tình mình đang dang dở thế em ơi.
Anh theo gia đình đi xa, cũng là lúc mình nối lại liên lạc... nhưng tha thứ, em vẫn không thể, tại sao thế em? Cuộc sống đẩy đưa anh gặp một người con gái khác, thật nực cười cho anh, người đó đã có bạn trai rồi, nhưng sao bên cạnh hình bóng em, hình ảnh người con gái đó vẫn đang dần lớn lên, thật đáng sợ, anh sợ một lần nữa mình sai lầm...
Anh vẫn bồn chồn lo lắng khi chỉ thóang nghe tin em buồn, em bệnh... anh chạy hàng mấy chục miles chỉ để có một cái card gọi cho em khi đọc blog thấy em đang bị stress... anh biết trong thâm tâm anh em vẫn còn ngự trị... Nhưng em ơi hãy đừng trách anh vì trong lòng anh giờ ngổn ngang trăm mối, anh không biết phải dùng lời nào để bào chữa cùng em, khi giờ ngoài em ra tâm trí anh còn bị chi phối bởi một người con gái khác, dù anh biết người đó đã có bạn trai rồi nhưng sao anh vẫn không thể quên, khi người ấy buồn anh cũng không thể vui. Và... như đối với em, anh cũng cố gắng làm người đó nở nụ cười... thật khó để nói anh biết phải làm sao, khi tình yêu anh ở giữa hai ngã đường.
Bước ngoặc nào cũng sẽ làm một người đau khổ và một người day dứt không nguôi, em nói đi anh phải làm sao. Em yêu anh nhưng sao em lại không thể tha thứ, rồi vì yêu anh nên em càng hận anh gấp ngàn lần, sao trên đời chữ tình lại luôn lắm oan trái.
Dù sao vẫn chúc em hanh phúc và vui vẻ dù anh sẽ không là người bên em suốt trọn một đời.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cô giáo bé nhỏ của anh Cô giáo yêu dấu của anh! Anh thiệt hư phải không em, dám yêu cả cô giáo của mình. Nhưng có sao đâu khi trái tim của hai đứa mình chung tiếng nói, chung nhịp đập và hoà cùng một nhịp trong các cung bậc của tình yêu! Mà em còn ít tuổi hơn anh phải không cô giáo bé nhỏ của riêng...