Tình nguyện làm ‘người tình nhỏ’ và cái kết cay đắng cho gái xinh
Nếu cô không ham đồng tiền trong túi người khác, không tự nguyện đưa chân vào cái nghề bán thân nuôi miệng, thì có là ông chủ của cô cũng khó lòng ép được cô làm chuyện đó, đúng không cô?
Ảnh minh họa: Internet
Sau những gì xảy ra trong câu chuyện Sở Khanh ‘buông câu’, gái xinh say tiền ngậm ngùi ôm trái đắng, cô đừng đổ lỗi cho ngoại cảnh, cô gặt quả đắng như hiện nay mọi sự là cô tự chọn mà thôi. Nếu cô không ham đồng tiền trong túi người khác, không tự nguyện đưa chân vào cái nghề bán thân nuôi miệng, thì có là ông chủ của cô cũng khó lòng ép được cô làm chuyện đó, đúng không cô?
Bây giờ thì việc đã rồi, cô có hối hận, nuối tiếc đến thế nào cũng không thể lấy lại những gì mình đã dại dột dâng hiến cho kẻ sở khanh đó nữa. Tốt nhất cô hãy giữ bình tĩnh, dũng cảm đối diện và chấp nhận sự thật để tỉnh táo tìm được lối thoát cho cuộc đời còn rất dài ở phía trước của mình.
Cô còn quá trẻ, đừng bi quan, thất vọng rồi nghĩ đến điều dại dột vừa thiệt thân vừa phụ công sinh thành, dưỡng dục của bố mẹ. Theo tôi cô nên thu xếp trở về quê, trình bày trung thực mọi điều cho bố mẹ được rõ và có lời xin bố mẹ tha thứ cho lỗi lầm của mình. Đánh kẻ chạy đi chứ không đánh người chạy lại, bố mẹ nào thì cũng luôn dang rộng vòng tay che chở, cưu mang con cái của mình, dù con cái có làm chuyện sai trái đến đâu nhưng khi biết lỗi, bố mẹ cũng sẵn sàng bỏ qua, sẵn sàng bao bọc.
Video đang HOT
Mạnh mẽ, nghị lực lên cô nhé, mong rằng phía trước của cô sẽ tốt đẹp, chúc cô may mắn.
Theo TPO
Dồn hết tiền cho người tình làm ăn, tôi nhận về thứ gì?
Mất nửa tỉ đồng cho người đàn ông ấy mở cửa hàng xe máy và quán cà phê, nhưng tôi không cách nào thưa kiện hay đòi lại. Không giấy tờ, không tin nhắn làm chứng, tôi chỉ còn lại sự đổ vỡ, hối hận.
Hơn 10 năm yêu thương tận tụy, tôi chưa nhận được một lời khen hay câu nói ngọt của chồng. Lương tháng anh đem về một cục ném lên bàn kèm câu: "Liệu mà xài, hết đừng hỏi thêm nhé".
Tôi đau bệnh, thèm tô cháo viên thuốc từ tay chồng thì anh nói: "Cả thế giới này ai cũng có thể bệnh, mà ai cũng nhỏng nhẽo như em à". Vậy là tôi tự mình lò dò xuống lầu múc cháo.
Tôi ly hôn vì tổn thương mỗi ngày thêm lớn. Ảnh minh họa
Từ xung khắc trong quan điểm, cách sống, mâu thuẫn giữa chúng tôi xảy ra liên miên. Tôi cần ngọt ngào, anh lại cho rằng tôi quá đòi hỏi, "chồng mang hết tiền về cho mà tiêu, còn muốn gì". Lòng tự trọng bị tổn thương của tôi chuyển sang căm hận anh và cục tiền anh mang về. Vào năm thứ mười của hôn nhân, chúng tôi ra tòa. Chuyện ly hôn rất mực nhẹ nhàng, vì cả hai chẳng ai buồn níu kéo.
Rồi tôi gặp Duy, anh chàng ngọt ngào từ ánh mắt đến cách kéo ghế, cả bàn tay khuấy ly cà phê sữa cho tôi cũng ân cần. Tôi đổ nghiêng đổ ngửa sau ba lần hẹn đi ăn cùng anh. Cảm thấy mình đã gặp tình yêu đích thực.
Sau ly hôn, tôi giữ căn nhà. Một đứa con chồng cũ nuôi, đứa tôi nuôi thì học bán trú, chiều mới về. Ban ngày, tôi sang nhà Duy nấu nướng giặt giũ cho anh. "Trời ơi, bà xã anh nấu món canh chua lá giang này ngon nhức nách nhen!". "Nhà hàng năm sao cũng không thể có món bò ngon như em làm", tôi chết chìm trong lời "vợ vơ chồng chồng" đó. Rồi vô thức, tôi cứ đi rút từng món tiền tiết kiệm bao lâu nay để đưa Duy làm ăn.
Sạp vải ở chợ là cần câu cơm lâu nay của tôi, tôi cũng cho thuê để lấy hai trăm triệu cho Duy góp vốn vào cửa hàng xe máy với người bạn. Tôi tới dự khai trương, Duy giới thiệu với bạn rằng tôi chính là bà chủ của một nửa của giang san này. Bạn Duy chào cảm ơn tôi rất trang trọng, khiến tôi càng tin Duy là người mà trời mang đến để bù đắp cho tôi mất mát mười năm qua.
Rồi sáu tháng trôi qua, tôi chưa nhận được một đồng lợi nhuận nào từ cửa hàng. Duy nói rằng, xe bán trả góp, thì lợi nhuận cũng phải chịu thu vào nhỏ giọt theo sự góp của khách hàng: "Có ai mà làm ăn mà vài tháng đã giàu lên đâu em?".
Tôi tin Duy và sau những nhùng nhằng giận dỗi đó là một tràng mật ngọt. Rồi các món nữ trang trên người tôi lần hồi cũng tháo xuống để đi vào tiệm vàng, gỡ khó cho Duy tại tiệm xe máy và giúp anh mở riêng một quán cà phê đờn ca tài tử.
Quán cà phê đông khách. Khi ước nguyện làm chủ thành thật cũng là lúc Duy lạnh nhạt dần với tôi. Cơm tôi nấu anh chê, khi thì viện cớ tiệc tùng bên ngoài nên về trễ, lúc lại nói thời buổi này mà ngày cứ ba bữa cơm nhà là "lúa" lắm. Tôi không thể tin anh từng khen lấy khen để những bữa cơm tôi nấu, còn bảo rằng người phụ nữ mà biết nấu ăn là người chẳng phải lo "giữ chồng", chồng sẽ tự buộc chân thật chặt.
Tôi không còn niềm tin vào tình yêu. Ảnh minh họa.
Rồi cũng tới ngày Duy không buồn lui tới chỗ tôi. Tôi nhắn gọi thì anh thường cắt ngang với lý do bận bịu. Nghe nói anh công khai có người đàn bà khác với bạn bè. Tôi lồng lộn ghen tuông thì anh thẳng thừng: "Cô lấy tư cách gì mà ghen!".
Tôi đau quá mà không biết phải làm sao. Thưa kiện về tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản thì không thể, vì số tiền tôi đưa Duy không giấy tờ hay tin nhắn gì. Tôi phải ăn nói sao đây với mẹ cha, bè bạn, khi chỉ hơn nửa năm mà tôi đã làm tiêu tán nửa tỉ đồng? Phải làm lụng bao lâu tôi mới có thể có lại được số tiền đó?
Nhưng đau tiền chưa bằng đau tình. Lòng tin vào đàn ông của tôi đã đổ vỡ tệ hại. Biết khi nào tôi mới thôi ngờ vực mọi thứ tình cảm quanh mình.
Theo PNO
Người tình của vợ 'chạy làng' và sự thật phũ phàng về đứa con trai nối dõi Người tình của vợ cháu đã bỏ rơi cô ấy và đưa con trai chung của họ, nếu cháu cảm thấy còn thương yêu vợ, có thể vị tha để cô ấy tiếp tục sống cùng cháu dưới một mái nhà thì chấp nhận cưu mang luôn đứa bé trai vô tội kia... Ảnh minh họa: Internet Sau những gì xảy ra trong...