Tình nghĩa vợ chồng không bằng nắm xôi
Anh cầm nắm xôi và ném vào mặt chị thật mạnh. Chị tỉnh bơ, không rơi nước mắt cũng không lấy làm tức giận.
Chị cúi xuống, lặng lẽ nhặt nắm xôi lên và bảo con: “Thôi con ạ, đừng ăn nữa, cái này bẩn rồi, bố đã ném xuống đất thì không thể ăn. Thứ đã ném đi dù có nhặt lại cũng không còn như cũ, ăn vào chỉ sợ làm con đau bụng”. Câu nói đầy ẩn ý của chị không thể làm anh suy nghĩ hay chạnh lòng. Anh văng tực, chửi chị là đồ đàn bà mất nết, không biết dạy con, không nghe lời chồng.
Bao nhiêu năm nay chị chưa từng nghe chồng chửi mắng một câu. Dù chỉ một câu nặng lời anh cũng không nói. Ấy vậy mà, thời gian gần đây, khi anh ở nhà, không đi làm, anh sinh cục tính, khó chịu, cáu bẳn với chị. Công việc bấp bênh lại không dễ gì kiếm được với mức lương tốt, chồng chị ở nhà mấy tháng nay. Hiểu tâm lý chồng nên chị đã nhiều lần động viên anh, không một lời than vãn hay cằn nhằn. Thế nhưng, bản tính trong con người đàn ông khó hiểu, anh vẫn cau có, kiếm cớ gây sự với chị.
Mỗi lần chị nhắc anh ở nhà đón con, anh lại càu nhàu đó không phải việc của anh. Nhưng suy cho cùng, anh không đi làm, ở nhà rảnh rỗi, không đón con thì ai đón. Không lẽ chị đi làm về lại hùng hục đi chợ rồi đi đón con trong khi chồng mình vẫn ở nhà không có việc gì? Chị không muốn nói đến chuyện đó nhưng chỉ cần chị sai anh một tí là anh khó chịu, bực bội, quát tháo chị. Lòng chị buồn lắm, không biết thổ lộ cùng ai.
Với người chồng thất nghiệp còn không biết điều ấy, chị chẳng còn bận tâm nữa. Cuộc hôn nhân này, muốn ra sao thì ra… (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Mỗi lần chi đưa tiền cho anh là anh lại khó chịu ra mặt. Ý anh không muốn xin tiền của vợ, không muốn vợ cứ lắt nhắt đưa anh vài đồng. Nhưng không làm thế thì làm thế nào. Chị cũng đi làm công ăn lương, lương cũng chỉ có vài triệu, còn bao nhiêu khoản chi tiêu trong gia đình. Biết anh bức bối vì chưa kiếm được công việc, xin tiền vợ nhưng chuyện này là do anh, chị có lỗi chị. Chị bực bội vì thái độ của anh. Anh trút giận lên đầu chị, cứ như chị là người sai không bằng. Tất cả những chuyện đó khiến cho tình cảm vợ chồng trở nên mờ nhạt, dần dần xa cách. Anh thường xuyên cau nó, nói trống không, khó chịu với chị. Chị nhịn hết, thế mà anh vẫn làm tới.
Hôm trước, chị chưa được lĩnh lương vì công ty trả chậm. Lúc anh cần tiền chị cũng chưa đưa được cho anh, đành bảo anh mượn tạm ai đó rồi vài ba hôm chị đưa cho. Thế mà anh mắng chị luôn, nói chị bây giờ khinh anh, không muốn cung cấp tiền cho chồng nữa.
Chị đành câm nín không nói một lời nào. Hôm đó, chị có nói anh đưa con đi học, mua cho con 10 nghìn xôi. Anh xòe tay ra bảo &’tiền đâu’. Chị ngạc nhiên hỏi &’tiền gì?’. Anh quát &’tiền mua xôi chứ còn tiền gì nữa’. Chị có vẻ khó hiểu &’trời ơi, tiền mua xôi có 10 nghìn mà anh cũng không có nổi, anh còn hỏi em à? Em còn chưa biết anh ở nhà tiêu gì hết số tiền em đưa nhanh như vậy?’. Nghe chị nói, mặt anh bắt đầu biến sắc, anh lập tức gạt chân chống xe, chỉ vào mặt chị mà rằng “cô im mồm, đừng có ra cái giọng kiếm được tiền nhé. Tôi cho cô biết thế nào là xôi, là 10 nghìn”.
Nói rồi anh chạy ra đầu ngõ mua hẳn một túi xôi to, rồi ném xuống đất, như muốn ném vào mặt con, vào mặt chị. Chị thất vọng về thái độ và hành động của chồng. Lòng chị buồn khôn tả… Cũng kể từ đó, chị và anh không nói một câu nào. Việc đón con cũng không dành cho anh nữa. Chị nhận hết tất cả phần việc về mình, chị không cần anh động vào con. Từ hôm nay, chị và anh sẽ ly thân. Anh muốn làm gì thì làm, muốn tính sao thì tính, thất nghiệp đến bao giờ thì thất. Chị cũng sẽ không chu cấp tiền cho anh. Chị không đủ kiên nhẫn để nhịn người chồng này nữa rồi.
Chỉ vì nắm xôi mà tan nát tình nghĩa vợ chồng, tình nghĩa cha con. Cuộc sống với chị mà nói, chẳng còn gì quan trọng hơn con cái. Với người chồng thất nghiệp còn không biết điều ấy, chị chẳng còn bận tâm nữa. Cuộc hôn nhân này, muốn ra sao thì ra…
Theo Tintuc
Tình nghĩa vợ chồng
Hãy giữ chặt lấy những gì mình đang có hôm nay, không phải chỉ bằng tình yêu, mà bằng niềm tin và nhân nghĩa giữa con người.
Ngày mình quyết định lấy chồng, có người nói với mình: "Nghĩ kỹ chưa? Lấy chồng bằng tuổi sẽ khổ cả đời". Mình trả lời bằng một tờ giấy đăng ký kết hôn. Ngày mình quyết định sinh con, cũng có người nói với mình: "Lấy chồng không nên sinh con sớm. Hôn nhân dễ đổ vỡ". Mình trả lời bằng việcbé con của mình ra đời và hai vợ chồng luôn cùng nuôi dạy con.
Mỗi ngày đều ngập tràn niềm vui khi chồng đi làm, mình ở nhà chăm con, nhắn tin khoe: "Hôm nay, bạn Dâu đã đi được 3 bước... Hôm nay, bạn Dâu biết vỗ tay hoan hô... Hôm nay, bạn Dâu ngủ dậy biết vịn cổ thơm thơm vào má mẹ...". Bạn chồng thường nhắn lại: "Bạn mẹ và bạn con đều giỏi. Thơm hai bạn. ".
Mình không tính số thời gian người ta ở bên nhau bao lâu để đo giá trị của một cuộc tình, mình chỉ cần mỗi ngày trôi qua, mình luôn thấy lòng hân hoan,gia đình nhỏ của mình vẫn bình yên như vậy. Còn lại, cuộc tình dài hay ngắn, sâu sắc hay nông nổi, cũng chỉ là sự đánh giá nhất thời trong ánh mắt của người ngoài thôi. Hãy sống bằng tất cả tin yêu - chỉ cần đủ cho một ngày, chỉ cần biết mình đang sống vui hôm nay, còn ngày mai và lời hứa mãi mãi ở bên nhau cũng chẳng còn quan trọng nữa. Bởi chỉ cần mỗi ngày qua đi, qua đi như thế... Há chẳng phải sẽ là mãi mãi sao?
Hôn nhân giống như đôi giày, chọn giày vừa chân hay bất chấp tất cả để chọn một đôi giày đẹp mà không vừa là do mình. Thế thì làm sao biết đôi giày kia phù hợp với mình? Thật ra, cuộc đời này, tình yêu chỉ là một thứ hormone, khoa học đã chẳng chỉ ra sau hai năm yêu nhau, cái thứ hormone khiến người ta phát cuồng, hứa hẹn thề nguyền và sẵn sàng làm những điều mà sau này nhìn lại - ai cũng sẽ chép miệng "điên rồ" đấy sẽ hết sạch sành sanh, và cái để giữ chân nhau lại khi đó sẽ chỉ là tình nghĩa.
Tình nghĩa sẽ tạo ra một đôi giày hôn nhân bền vững, vừa vặn với mình. Khi đó, những khiếm khuyết rất nhỏ của nhau cũng sẽ được bỏ qua. Cái tình nghĩa ấy chỉ cần một chút yêu thương nhưng cần rất nhiều sự cảm thông, tôn trọng, tin tưởng và nhường nhịn. Tình yêu ấy mà, người ta cứ nghĩ nó phải vĩ đại lắm, cao siêu lắm. Thật ra, ngoài hai năm đầu bị hấp dẫn đến cuồng si do bị hormone lèo lái, người ta đều thấy, tình yêu của mỗi người sau đó còn lại như một đức tin vào tín ngưỡng.
Vậy thì, khi ai đó nói với bạn rằng, cuộc tình này không hợp, cuộc tình kia không hợp... thì hãy mỉm cười, tiếp tục và luôn tin vào bản thân mình, trên địa cầu này, chẳng có người nào sinh ra là để thuộc về nhau. Lắm khi trong một mô hình, hai mảnh ghép còn bị vênh, huống hồ, con người đều là những cá thể riêng lẻ, tính cách mỗi người một vẻ, có giống nhau cũng chỉ là một vài sở thích. Vậy, khi hormone cuồng si qua rồi, chúng ta còn lại gì để cho nhau? Còn rất nhiều, không phải chỉ có tình yêu. Chúng ta còn trách nhiệm với gia đình, với bản thân và với xã hội. Tình yêu cứ hết, người ta lại bỏ nhau đi, khi ấy, những con người trên địa cầu này sẽ phải tìm gặp để thử yêu nhau bao nhiêu lần cho đủ? Rồi sau đó, họ chia tay, đổ lỗi cho hormone đã hết, hay duyên phận, hay số tướng không hợp nhau? Mà thời gian là thứ có hạn kỳ thôi.
Thì vậy đó, chúng mình sẽ giữ nhau lại bằng những ràng buộc rất dễ tạo ra. Bằng trách nhiệm cùng nuôi dạy và đảm bảo tương lai cho con cái, bằng việc đảm bảo hạnh phúc cho đối phương mà mình đã chọn gắn bó, bằng những chia sẻ và niềm tin cho nhau trước đoạn đường phía trước rất dài... Với người vợ, hãy luôn là người hậu thuẫn đáng tin trong gia đình cho chồng, dù ở thời đại nào đi nữa, một người vợ tốt vẫn là "giữ nhà, giữ bếp", khi hơi ấm trong ngôi nhà vẫn luôn còn, thì người đàn ông sẽ có trách nhiệm trở về. Với người chồng, hãy luôn là người trụ cột đáng tin trên tất cả mọi việc, không chỉ là kiếm tiền. Chỉ cần đôi lúc, anh vào bếp, rửa giúp vợ mấy cái chén, nhặt giúp vợ mớ rau, hay hỏi vợ một câu: "Em có mệt không?", đơn giản thế thôi, người vợ nào cũng sẽ là người hạnh phúc.
Vợ bớt cằn nhằn, mỉm cười nhiều hơn với chồng, cảm thông những khó khăn trong công việc nhiều hơn với chồng, còn chồng, bớt đi thời gian cho những cuộc nhậu nhẹt, la cà, dành thời gian cuối tuần đưa vợ, con đi chơi, quan tâm đến gia đình nhiều hơn, mỗi hành động nhỏ ấy sẽ giúp chúng ta ở lại bên nhau, mỗi ngày đều thật sự trọn vẹn và mãi mãi chẳng còn phải là một lời hứa.
60 năm cuộc đời, là dài khi người ta đem nó để đo giá trị bền vững hay sâu sắc của một cuộc tình, nhưng sẽ thật ngắn khi đo niềm vui của mỗi ngày và bình yên của hôm nay chúng ta đang có. Nên, hãy giữ chặt lấy những gì mình đang có hôm nay, không phải chỉ bằng tình yêu, mà còn bằng niềm tin và nhân nghĩa giữa con người, chồng nhé, vợ nhé!
Theo Afamily
Giành giật với tình yêu Cô gặp anh trong nhóm bạn trẻ thích rủ nhau đi "phượt". Những cung đường vùng cao quanh co, ngoằn ngoèo bậc nhất đã kéo họ lại sát gần nhau trên chiếc xe phân khối lớn. Ảnh minh họa: Internet Cô không dám chắc mình có thể quên, mình có thể hạnh phúc với những mảnh vỡ sắc nhọn kia... Thời gian dù...