Tình một… “đêm”
Trong thâm tâm mình tôi chưa bao giờ dám nghĩ rằng mình sẽ ngoại tình. Nhưng rồi, sự thật là tôi đã ngoại tình, không phải vì tôi đã hết yêu chồng, cũng không phải vì tôi yêu người đàn ông lạ chỉ gặp một lần trong đời ấy,…
Ảnh minh họa
Tôi là một cô gái sinh ra lớn lên ở một tình miền núi, tôi có một vẻ đẹp hoang dại của một thiếu nữ vùng sơn cước. Vì thế, vào đại học tôi được không ít các anh theo đuổi, nhưng tôi chẳng yêu ai. Cho đến khi ra trường tôi mới nhận lời yêu và cưới anh. Lý do chẳng phải anh là trai Hà Nội, có nhà cửa đoàng hoàng như mẹ anh vẫn nghĩ, cũng chẳng phải anh quá đẹp trai, hay tài giỏi gì, vì có những người tài giỏi hơn anh, giàu có hơn anh, đẹp trai hơn anh gấp vạn lần… Nhưng tôi vẫn chọn anh. Bởi, tôi tin tưởng ở một gia đình gia giáo, có bố mẹ làm công chức nhà nước như anh sẽ không xem thường một đứa con gái nhà quê như tôi.
Nhưng tôi đã lầm, bước chân về làm dâu nhà anh, tôi bị đối xử không khác gì con ở. Sáng dậy từ 5 giờ sáng, đi chợ, chuẩn bị nấu ăn sáng cho cả nhà, rồi về đi làm, đến chiều về lại đi chợ, nấu cơm,… Phận làm dâu, tôi chưa một lời oán trách, bởi trước khi đi làm dâu, mẹ tôi đã dặn dò “làm dâu nặng nghe, nhẹ phát”. Tôi giỏi chịu đựng, nên tôi có thể chịu dựng được tất cả sự vất vả, khó khăn, nhưng tôi lại không thể chịu nổi sự coi khinh của mọi người trong gia đình anh dành cho tôi.
Với mẹ anh, em gái anh, trong mắt họ tôi luôn chỉ là một “Con nhà quê ngu dốt, lấy con/ anh tao cốt chỉ để có cái nhà, có hộ khẩu để làm người Thủ đô,…”. Chửi chán tôi, họ mang cả bố mẹ, dòng họ nhà tôi ra chửi rủa, có lần đi chợ, tôi không mua được miếng thịt ngon theo ý bà do vội về nấu ăn sáng và đi làm bà đã hẵng giọng chửi tôi rằng: “Đồ nhà quê, cả họ nhà mày ngu nên mới đẻ ra mày ngu, mua miếng thịt như thế này mà mày cũng mua về, mày không có mắt à…”. Đáng tiếc, những chuyện này không phải một lần mà nó đã diễn ra nhiều lần và lặp đi lặp lại 5 năm nay.
Ảnh minh họa
Đau đớn lắm, tủi cực lắm, tôi cứ nghĩ rằng chồng mình có thể giúp hay chí ít thì cũng có thể san sẻ được những tủi cực mà người thân anh đang mang đến cho tôi, nhưng không phải thế. Nghe xong những tâm sự của tôi, anh không nói một lời nào an ủi, động viên, đã thế còn thách thức, “nếu không ở được thì cô đi ra ngoài ở trọ, tôi không cấm”.
Bất ngờ lắm với câu nói của anh, tôi đã mất cả tuần suy nghĩ không làm được việc gì. Vì tôi không hiểu vì sao chồng mình lại nói thế, nhưng rồi một cú điện thoại gọi đến cho tôi đã làm tôi hiểu ra tất cả, hóa ra cả năm nay anh đã có quan hệ tình ái với một đồng nghiệp (cấp dưới) kém mình gần chục tuổi. Tôi không biết lý do gì mà cô ta lại có số điện thoại của tôi, chỉ biết rằng khi tôi vừa nhấc máy lên nghe thì đã bị cô ta chửi rủa rằng: “Đồ nhà quê, …” và tự nhận là người yêu của chồng mình.
Video đang HOT
Quá đau đớn, tôi hẹn gặp chồng để ăn cơm và nói chuyện vào giờ nghỉ trưa, anh không bất ngờ khi tôi biết chuyện anh quan hệ bất chính với người con gái khác, cũng không tỏ ra ăn năn, hối hận hay mắc lỗi với tôi và con. Thậm chí, anh còn một lần nữa thách thức, “Tôi là vậy đấy, nếu không ở được thì cô có thể mang con ra ngoài thuê nhà ở…”. Mấy năm nay tôi chịu đựng sống như vậy là vì nghĩ rằng anh vấn cần và yêu thương tôi, nhưng bây giờ thì tôi đã hiểu ra tất cả, tôi chỉ là một người thừa, vô nghĩ trong gia đình nhà anh, và chẳng có gì níu kéo tôi tiếp tục ở lại…
Tôi quyết định ôm con ra ngoài thuê trọ. Nơi hai mẹ con ở là một căn nhà tập thể nhỏ khoảng 20 m2, đồ đạc cũng xơ xài, nhưng tôi còn thấy thỏa mái gấp vạn lần sống ở căn nhà tiện nghi của gia đình anh. Từ khi tôi ôm con bỏ đi, anh, và gia đình anh không một lời hỏi han xem hai mẹ con ăn ở ra sao, dù trước khi đi tôi đã trình bày rõ lý do ra đi để lại địa chỉ, dĩ nhiên là những người còn lại trong gia đình anh rất vui vì sự ra đi của tôi. Tuy vậy, tôi vẫn hy vọng một ngày anh sẽ tỉnh ngộ và đến đón 2 mẹ con tôi để gia đình đoàn tụ, cho con tôi có cha. Vì thế, trong thâm tâm mình tôi chưa bao giờ dám nghĩ rằng mình sẽ ngoại tình, phản bội chồng. Nhưng rồi, sự thật là tôi đã ngoại tình, không phải vì tôi đã hết yêu chồng, cũng không phải vì tôi yêu người đàn ông lạ chỉ gặp một lần trong đời ấy, mà tôi ngoại tình để trả thù chồng mình.
Người tôi ngoại tình là người chưa bao giờ tôi gặp mặt, chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau vì xe anh đã va vào xe tôi. Thấy tôi ngã ra, anh mở cửa xe chạy xuống đỡ tôi dậy và lo lắng hỏi : “Em có sao không?”, tôi chưa kịp trả lời thì anh lại nhanh nhảu: “Rất may người không sao, nhưng xe thì phải sửa…”. Đúng thế, vì chiếc xe gas của tôi đã vỡ gương và yếm, lại không thể đề được sau khi ngã…
Rồi anh nhanh chóng dắt xe của tôi lên vỉa hè, bảo tôi đứng đợi, còn mình lái ô tô đi gửi và quay lại sửa xe cho tôi. Sửa xe xong cũng tầm 10h sáng, anh mời tôi vào uống cà phê, tôi không từ chối, vì đằng nào cũng đã xin phép nghỉ làm buổi sáng, nên đầu giờ chiều tôi mới đến cơ quan.
Ngồi uống cà phê, người đàn ông ấy cứ nhìn tôi với ánh mắt rất lạ làm tôi bối rối. Rồi anh ta đề nghị, “Vào nhà nghỉ với anh nhé”. Đề nghị này của anh thực sự làm tôi cảm thấy bất ngờ và choáng váng, hình ảnh của người chồng bội bạc và những lời lẽ cay độc của gia đình nhà chồng thoáng xuất hiện trong ý nghĩ làm mắt tôi cay cay…
“Vâng”, tôi trả lời đề nghị của người đàn ông lần đầu tiên gặp và theo chân anh vào nhà nghỉ. Đó là lần đầu tiên tôi làm chuyện ấy với một người đàn ông không phải chồng mình, không có cảm giác ghê tởm, cũng chẳng thích thú, có lẽ trái tim tôi đã chai sạn,…
Có điều, với người đàn ông lạ ấy, tôi không phải “chiều” anh ta mà ngược lại. Xong chuyện, anh ta lại chủ động “lau dọn” và chúng tôi chia tay nhau mà cả 2 không hay biết gì về nhau ngoài cái tên, vì chúng tôi cũng không có ý định gặp nhau lần thứ 2. Tôi cũng chẳng day dứt, lo lắng, hay buồn phiền sau buổi sáng hôm đó, nhưng tôi vẫn muốn tâm sự với ai đó tất cả mọi chuyện dẫn đến việc tôi ngoại tình.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hối hận thế sao anh?
Em chỉ biết níu giữ, chỉ biết níu kéo thôi...
Từ bây giờ, em sẽ tập buông tay, tập cho đi... để rồi... Em sẽ nhận lại được nhiều hơn.
Anh đã giận dữ nói: "Thật sai lầm và thất vọng" khi anh gọi em dậy dọn dẹp quán xá vào buổi sáng sớm... nhưng vì quá mệt nên em không nghe thấy.
Anh đã sai lầm khi lựa chọn em sao anh? Vậy mà khi mới đến bên em, anh đã nói gì nhỉ? Nào là trong tình yêu đừng bao giờ nói rằng hối hận hay sai lầm bởi điều đó sẽ làm cho đối phương thấy bị tổn thương. Hay anh nghĩ đơn giản rằng em là người vô tư nên không biết tổn thương là gì, để rồi anh cứ vô tư nói những lời "làm đối phương tổn thương"?
Em không quá vô tư để mà không biết đau đâu anh ạ. Em là một con người, em cũng biết suy nghĩ đủ để hiểu rằng anh không tôn trọng em. Trên danh nghĩa em chưa là gì của anh cả nhưng em vẫn chấp nhận hy sinh, chấp nhận chịu đựng những lời dị nghị, đàm tiếu của những người xung quanh để chung sống với anh, cùng anh quán xuyến quán xá, chăm lo cho công việc trong những buổi đầu khó khăn nhất, để rồi em bê trễ công việc học hành. Từ một sinh viên giỏi, năng động của nhà trường em đã không không còn tham gia vào bất kì hoạt động nào của nhà trường, học lực thì giảm sút xuống mức trung bình bởi công việc đã chiếm hết thời gian của em. Anh thì vẫn cứ vô tư trong khi em âm thầm tuyệt vọng, hụt hẫng và cả xấu hổ với chúng bạn và thầy cô khi thấy mình "xuống dốc" như vậy. Liệu rồi em sẽ như thế nào nếu bố mẹ và cả gia đình biết em chung sống trước hôn nhân với anh, trong khi em còn đang đi học. Em tin mọi người sẽ thất vọng nhiều lắm khi tất cả mọi người đều kì vọng vào em, giành tất cả những gì tốt nhất cho em? Nhưng anh tình lại cố tình không hiểu.
Em sẽ buông tay để tìm lại tương lai cho mình
Đã từ bao giờ anh trở nên ích kỉ như vậy khi anh áp đặt cả việc học tập của em, anh không cho em tham gia vào bất kì hoạt động nào cả. Lúc nào anh cũng mỉa mai em: "Ừ thì em quan hệ rộng, em biết nhiều". Em thất vọng về anh nhiều lắm. Vậy mà trước kia đã có rất nhiều lúc em thấy mình may mắn vì có được người đàn ông tâm lý, hiền lành như anh bên cạnh để mà sẻ chia, làm chỗ dựa. Kể từ ngày mở quán, có đồng ra, đồng vào cũng là lúc anh thay đổi tính tình, trở nên nóng nay, cộc cằn, sẵn sàng quát tháo, chửi mắng em khi em làm điều gì đó không vừa ý anh, anh ngang nhiên đánh bạc trước mặt em. Sao những lúc như thế anh không nghĩ xem em đã làm được những gì hay anh chỉ nghĩ được rằng em phải có trách nhiệm trước công việc của anh?
Giờ thì em hiểu, em sai nhiều lắm khi em quyết định chung sống cùng anh, để cho anh phải coi thường em. Dẫu biết là mình sai mà chẳng thể mạnh mẽ, quyết đoán để sửa sai.
Anh à, anh đã và đang ngày càng làm cho em mất đi niềm tin, sự yêu thương và tôn trọng đối với anh. Chẳng vui gì phải không anh? Em đã quyết định rồi, em sẽ buông tay để tìm lại tương lai cho mình. Em mong sự ra đi của em sẽ làm anh thay đổi để anh sống tốt hơn với người sau. Sau bốn năm thương yêu để rồi em phải quyết định như thế này, em đau lắm nhưng em mệt mỏi lắm rồi không thể bước tiếp được nữa.
Em xin mượn lời của ai đó có tâm trạng như em để làm lời kết cho hai chúng mình:
" Em chưa bao giờ tập buông tay... Em chỉ biết níu giữ, chỉ biết níu kéo thôi... Em sợ phải đánh mất. Nhưng sự thật là khi em cố gắng giằng co với tất cả như vậy em đã đánh mất thật nhiều.
Từ bây giờ, em sẽ tập buông tay, tập cho đi... để rồi... Em sẽ nhận lại được nhiều hơn".
Em chỉ có thể chúc anh hạnh phúc, sáng suốt hơn với sự lựa chọn sau, để anh không bao giờ phải thốt lên hai từ "sai lầm", để cho một ai đó không phải tổn thương như em. Nhé anh!
Quyên Lê (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Giấc mơ xưa Em vẫn nhớ anh, nhớ thật nhiều...! Hôm qua trong giấc mơ của em có anh anh ạ, chúng mình nắm chặt lấy tay nhau trong suốt cả giấc mơ như thể nếu thả tay ra anh hoặc em sẽ biến mất ấy... Trong giấc mơ em thấy mình quay về những nơi mà chúng ta đã từng đến, thật vui và hạnh...