Tỉnh mộng sau một ngày ở bên nhân tình
Cô gái bên cạnh vẫn đang ngái ngủ, quờ tay qua loa trả lời không biết. Tôi mới sực nhớ ra, đêm qua mình không ngủ cùng vợ.Sáng thức giấc, quờ tay tìm chiếc kính quen thuộc của mình mãi không thấy đâu, tôi liền hỏi câu quen thuộc: “Em ơi, kính của anh đâu rồi?”. Cô gái bên cạnh vẫn đang ngái ngủ, quờ tay qua loa trả lời không biết. Tôi mới sực nhớ ra, đêm qua mình không ngủ cùng vợ.
Bởi vợ tôi, cứ sáng sáng là tìm kính cho tôi, đeo vào tận đôi mắt cận đến 5 độ để giúp tôi nhìn thấy sáng rõ. Vợ tôi cũng chẳng bao giờ thức dậy muộn hơn tôi. Và chưa từng để buổi sáng tôi phải lay năm lần bảy lượt, nói: “Dậy nấu gì ăn sáng đi em!”.
Cô gái bên cạnh, Chi, nhìn tôi như sinh vật ngoài hành tinh, uể oải hỏi lại: “Anh muốn em nấu đồ ăn sáng sao? Ở nhà em làm gì có khái niệm đấy. Mình cùng nhau đi ăn ở ngoài thôi!”. Tôi đành miễn cưỡng đồng ý, vì cái bụng đang đói meo, sau trận cãi vã đêm qua với vợ và sau một đêm thức trắng tâm sự cùng cô đồng nghiệp cũ.
Vợ đuổi tôi đi, nên tôi đi thật. Tôi nghĩ, mình không cần vợ nữa. Nên tôi đến gõ cửa nhà Chi, bỏ hết tất cả lại sau lưng, là những nghĩa vụ mà một người đàn ông phải làm, như vợ tôi cứ thao thao bất tuyệt ngày này qua ngày khác. Rồi vợ tôi sẽ phải hối hận thôi.
Tôi đi ăn sáng với Chi. Chi chọn hẳn quán phở nổi tiếng nhất trong khu phố, dẫn tôi đến. Tiền phải trả cũng chẳng đáng là bao, nhưng cái cách Chi ăn lêu khêu vài miếng rồi bỏ dở nửa bát còn lại khiến tôi không thấy khó chịu. Tôi bỗng nhớ vợ tôi, trước lúc ăn vẫn thường gắp vài miếng thịt từ bát của cô ấy bỏ sang bát của tôi, bảo anh ăn giúp chứ em ăn không hết. Ấy thế mà sau đấy lại húp cạn gần hết những giọt nước cuối cùng trong tô phở.
Xong màn ăn sáng, Chi rủ tôi đi xem phim. Tôi bỏ tiền mua vé bộ phim đang hot nhất, mua bỏng ngô, mua nước uống như Chi gợi ý và dẫn nàng vào phòng chiếu phim. Chi vô tư cười sung sướng trong những màn hài hước hay khóc đẫm lệ khi đến cảnh xúc động, nhưng tuyệt nhiên chẳng để ý đến tôi. Tôi lại buộc lòng nhớ đến vợ mình. Mấy tháng trời vợ mới dám mở lời bảo tôi đi mua vé xem phim, khi có phần tiếp theo của bộ phim mà cô ấy yêu thích từ hồi sinh viên.
Đi đến rạp cũng chẳng bao giờ vợ bảo mua nước hay bỏng ngô, có hỏi thì chỉ bảo: “Mua làm gì cho tốn tiền, em có khát, có đói đâu, mình xem thôi là được rồi!”. Rồi lúc ngồi theo dõi bộ phim, luôn chia sẻ cảm xúc, luôn để ý sang tôi, thể hiện rõ sự cảm kích vì được dẫn đi xem một bộ phim hay, hay đến cảnh nào thú vị cũng quay sang bảo tôi: “Ôi, em thích hình ảnh này quá!”. Vợ tôi, chưa bao giờ khiến tôi lạc lõng như thế này, giống như Chi.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Xem phim xong, Chi lại bảo phải đi ăn trưa. Ăn ở một quán thịt nướng Nhật Bản nổi tiếng mà chỉ nghe mức giá thôi, tôi đã kinh hồn bạt vía. Thôi thì nhân tình cứ nằng nặng đòi đi, tôi cũng phải chiều lòng. Chi ăn no bụng rồi lại bảo tôi đưa đi dạo trong một trung tâm thương mại cho tiêu bớt lượng calo khổng lồ vừa nạp vào. Tôi lại đành lòng chiều người đẹp. Nhưng Chi chẳng để ý gì đến việc ruột gan tôi đang nổ đôm đốp, mà cứ lựa từ món đồ này sang món khác. Thẻ tôi quẹt đi quẹt lại đến mấy lần, số tiền vơi đi biết bao nhiêu. Đành lòng tôi có tiền, nhưng tiền đó đều từ mồ hôi nước mắt mà ra, nên không tiếc sao được. Vợ tôi còn chưa bao giờ dám dùng thẻ tôi mang đi mua sắm cái gì làm của riêng cho mình nữa cơ. Một cái áo mới, một đôi giày mới… cái gì cũng tiếc và hầu như chỉ đợi đến đợt sale cuối mùa mới dè dặt mua một vài thứ.
Tôi mới để ý cái điện thoại của mìn, chẳng hề thấy cuộc gọi hay tin nhắn nào từ vợ. Trong lòng cảm thấy sốt sắng, lo lắng vô cùng, cứ chốc chốc lại ngó qua, mong chờ vợ gọi về như bao lần vắng nhà khác. Nhưng lần này có vẻ vợ giận thật, nên vẫn án binh bất động. Bất giác hình dung ra cuộc sống tương lai nếu không có vợ khiến tôi rùng mình sợ hãi. Đến lúc này, tôi mới cảm thấy mình cần vợ như thế nào và nhận ra vợ đã chăm sóc tôi vất vả ra sao.
Chi đẹp, nhưng chỉ khiến tôi say mê được đôi lúc mà thôi, còn cảm giác ấm êm, an tâm, tôi chỉ có được khi ở bên cạnh vợ. Phải chăng đó mới là tình yêu đích thực? Lạ thay, 34 tuổi đời rồi mà tôi mới hiểu được điều giản đơn này.
Tôi chạy như bay về nhà trước sự ngỡ ngàng của Chi. Nhưng tôi không quan tâm nữa, bởi tôi đã hiểu rõ điều gì là quan trọng nhất với mình trong cuộc đời. Đó là gia đình! Nên bằng mọi giá, tôi sẽ cầu xin vợ mình tha thứ và sẽ không bao giờ rời xa cô ấy nữa. Chắc chắn là vậy!
Theo Linhlam/Afamily
Màn kịch hoàn hảo của chồng và nhân tình
Cẩn thận và cảnh giác như Hoa, không ngờ vẫn bị qua mặt một cách ngon ơ...
Trong một lần đi liên hoan với công ty chồng, Hoa đã làm quen được với Hương - đồng nghiệp của anh. Nói ra thì ban đầu cũng là Hương chủ động làm quen với cô. Hương là một cô gái độc thận rất vui tính, lại có nhiều điểm chung với Hoa, vì thế 2 người nhanh chóng trở nên thân thiết
Nói thật, trong lòng Hoa lúc nào cũng nằm lòng suy nghĩ, không bao giờ để bạn gái của mình thân thiết với chồng. Mặc dù Hương là đồng nghiệp của Minh - chồng cô nhưng 2 người họ làm khác bộ phận, nên không hề có qua lại nhiều. Hỏi Minh về Hương thì anh cũng nói, có biết nhưng có chuyện gì liên quan đến công việc thì mới tiếp xúc thôi. Nghe vậy nên Hoa tạm yên tâm qua lại với Hương. Cô cẩn thận như thế, cũng là vì biết bao tấm gương bị cướp chồngvì tin bạn đấy thôi.
Ảnh minh họa
Tình cảm của Hoa và Hương ngày càng thân thiết. Hương rất biết ý, chẳng bao giờ cố tình tiếp cận, hay có ý nhòm ngó Minh cả. Hơn nữa, Hương đã có người yêu, có điều anh chàng ấy hiện đang tu nghiệp ở nước ngoài, qua 1 năm nữa về nước thì 2 người sẽ tổ chức đám cưới. Hương hay kể chuyện yêu đương của họ với Hoa, kể về anh chàng kia tuyệt vời thế nào, cô nàng mong ngóng anh ta ra sao. Còn cho Hoa xem ảnh anh chàng ấy nữa: là một anh chàng đẹp trai, phong độ. Nghe thế, Hoa lại càng chẳng còn chút đề phòng nào nữa, toàn tâm toàn ý đối xử với Hương như chị em gái, vì đơn thuần cô nghĩ, có người yêu tuyệt vời như thế rồi, ai còn xớ rớ tới chồng mình làm gì.
Thậm chí Hoa còn nhờ Hương ở công ty làm gián điệp cho mình, nghe ngóng xem Minh có gì mờ ám sau lưng vợ hay không. Và lúc nào Hương cũng khen anh hết lời, nào là đứng đắn đĩnh đạc, nào là lạnh lùng nghiêm khắc, không bao giờ liếc mắt tới cô nàng nào, cho dù là trẻ trung xinh đẹp đến đâu, chỉ một vợ hai con mà thôi. Hoa mỉm cười, hài lòng.
Nhưng một ngày, Hoa cầm điện thoại của chồng và bất ngờ phát hiện trong nhật kí cuộc gọi của anh có cuộc gọi đến của một số điện thoại không lưu tên. Hoa có trí nhớ rất tốt, cô nhớ ra mấy số giống với số điện thoại trong một lần Hương đã gọi cho cô. Tim đập thình thịch, cô lần giở lại điện thoại của mình thì phát hiện, quả nhiên đó cùng là một số! Thời gian cuộc gọi tới vài phút, chứng tỏ không phải nhầm số. Đây không phải là số điện thoại của Hương mà cô biết, cũng chỉ có 1 lần Hương dùng số này để gọi tới cho cô, và số đó cũng chỉ xuất hiện trong nhật kí cuộc gọi của Minh duy nhất 1 lần, nhưng sự trùng hợp ấy khiến một người trước hay hay để ý tiểu tiết như Hoa phải lưu tâm.
Tự bản thân Hoa chú ý mà không phát hiện được gì. Minh vẫn thế, vẫn ngọt ngào yêu vợ thương con, Hương vẫn chị chị em em thân thiết với cô. Nhưng phát hiện nhỏ đó vẫn đeo bám dai dẳng trong tâm trí khiến Hoa không thể nào cho qua được. Cô quyết định thuê người theo dõi để đi đến cùng chân tướng sự việc. Cuối tuần đó, cô đồng thời đưa con về quê ngoại, cách thành phố 50km, cô nghĩ nếu có gì thì nhất định 2 kẻ ấy sẽ nhân cơ hội này mà hẹn hò.
Quả nhiên, ngay tối thứ 7, khi Hoa vừa rời nhà được mấy tiếng, Minh và Hương đã không đợi được mà lập tức gặp nhau. Nhìn rõ mồn một ảnh chụp chiếc xe chở 2 người tấp vào khách sạn, Hoa rụng rời cả chân tay. Vậy ra, tất cả những gì khó tin thoáng qua trong dự cảm của cô, lại là sự thật!
Ném xấp ảnh kèm một lá đơn li dị tới trước mặt chồng, Hoa yêu cầu ở Minh một lời giải thích thành khẩn, nếu không lá đơn kia sẽ là sự lựa chọn của cô. Từ miệng chồng, Hoa đã biết, thì ra 2 người ấy đầu mày cuối mắt với nhau từ trước khi Hoa quen được Hương. Trong buổi liên hoan ấy, Hương cố tình tiếp cận cô, là để biết mình biết ta, mong cho trăm trận trăm thắng, cũng là để qua Hoa mà biết được lịch trình hoặc thời gian công việc của cô, để 2 người họ dễ bề xếp lịch hẹn hò sao cho cô không phát hiện ra. Cô ta cũng hết lời khen ngợi Minh để Hoa tin chồng mà lơi cảnh giác.
Số điện thoại lạ kia là số của em họ rất thân với Hương, có lần điện thoại hết tiền nên cô ta đã mượn để gọi cho Hoa. Bình thường Hương và Minh vẫn liên lạc bằng một sim bí mật, nhưng hôm đó đang ở nhà em họ, quên không mang đi nên cô nàng đã mượn của em họ gọi cho Minh. Khổ cái cô ta quên mất rằng mình cũng từng gọi cho Hoa bằng số của em họ, hoặc giả cô ta nghĩ, gọi có 1 lần chắc Hoa chẳng thể nhớ ra. Còn Minh thì cũng chủ quan, nên không xóa danh sách cuộc gọi đi. Từ manh mối đó mà Hoa đã lần tìm ra tất cả chân tướng sự việc.
Hương thường xuyên đăng tải những dòng trạng thái nhớ nhung, yêu thương người yêu lênfacebook, như thể cô ta có người yêu thật. Còn cả ảnh rồi tin nhắn họ nhắn cho nhau nữa thì Hoa còn nghi ngờ vào đâu được nữa. Bên cạnh đó, cô ta cũng khéo léo, không hề để lộ chút sơ hở nào khi Hoa kể chuyện gia đình mình với cô ta. Nhưng thực chất tất cả đều do Hương tự biên tự diễn hết, ảnh cũng là lấy trên mạng.
Hoa cười chua chát. Cẩn thận và cảnh giác như Hoa, không ngờ vẫn bị chồng và nhân tình của anh - bạn gái thân của cô, qua mặt một cách ngon ơ...
Theo Thainguyen/Afamily
Nỗi hận bị bồ nhí "cắm sừng" của gã đàn ông ngoại tình Trong đầu gã lúc này làm gì có lời khuyên chân thành kia, mà chỉ lặp đi lặp lại ý nghĩ, nàng đã "cắm sừng" lên đầu gã mà thôi, một đống to sừng là đằng khác! Gã "vợt" được nàng ở một quán bia ôm. Nàng trẻ trung mơn mởn, ngây thơ hồn nhiên, vừa ở quê lên thành phố làm chưa...