Tình mong manh
Giờ thì chẳng còn gì. Với ba năm vun vén cho tình yêu chúng ta, giờ đã tan biến. Anh đạp đổ tất cả, anh biết không? Trái tim em đau nhói. Em không bao giờ nghĩ rằng cuộc tình chúng ta gãy gánh giữa đường.
Tuy rằng chúng ta cãi vã rất nhiều nhưng em nghĩ đó chỉ để hiểu nhau hơn chứ không nghĩ anh dựa vào điều đó để nói rằng “chúng ta không có kết quả tốt đẹp”. Anh có lý gì để khẳng định điều đó hay còn một điều gì nữa mà anh không chịu nói ra cho em biết? Em không muốn khóc mà nước mắt cứ rơi. Em biết em đã hứa với anh “em sẽ không yếu đuối nữa” nhưng hiện tại em làm không được bởi trái tim em thuộc về anh mất rồi. Hình ảnh của anh cứ trong em, trong căn phòng giờ chỉ còn em với những hình ảnh và đồ vật của anh vẫn còn đó. Em không thể quên dù em biết rằng nó làm cho em đau khổ. Em biết như vậy nhưng em lại không thắng nổi chính mình.
Lần cuối cùng em gọi anh bằng hai tiếng “chồng yêu” để được khuây khỏa nổi nhớ nhung. Nhớ hơi ấm, vòng tay, hơi thở của anh và nhớ rất nhiều về anh-người mà em gọi hai tiếng “chồng yêu”. Anh biết không? Em rất mong một có một đám cưới danh chính ngôn thuận, được hai bên gia đình và pháp luật công nhận để không ai cười chê em nữa. Nhưng bây giờ đã hết. Niềm đau trong em cứ tăng lên và em không biết làm sao cả? Em chúc anh tìm được một người con gái ngọt ngào và phù hợp với chính anh. Mong anh hạnh phúc. Ba năm em vun vén cho cuộc sống của chúng ta để giờ không bằng một lời nói ngọt ngào của những người con gái khác. Thật bắt công với em quá!
Theo Bưu Điện VIệt Nam
Phải cố quên thôi
Khi đọc được tin nhắn của những người yêu nhau trên mạng là tim em đau nhói mỗi khi nhớ đến. Em chỉ muốn nhận được những tin nhắn như thế từ anh dù cho đó có là thật hay không. Chỉ từ anh thôi không thể từ một ai khác.
Thật lòng em muốn quên đi mọi thứ nhưng sao khó quá anh ạ. Anh mang niềm vui, hy vọng đến cho em, rồi chính anh lại dập tắt niềm hy vọng đó. Mà em cũng thật sự không thể chấp nhận lý do mà anh đưa ra. Em biết anh không muốn làm em đau lòng nhưng chính điều anh không nói ra lại làm em đau hơn. Điều đó như cắt cứa từng chút vào tim em khi anh để cho em tìm đủ mọi lý do biện luận cho sự từ chối đó. Anh phủ nhận mọi thứ anh dành cho em. Em không biết cứ tự trách mình, cho đến ngày em đề nghị anh làm bạn trai em. Anh từ chối với lý do anh sẽ làm khổ em nếu quen anh. Nếu anh thật sự yêu em, anh sẽ không làm khổ em. Trong khi đó anh từng nói "thương em, yêu em" rồi anh lại phủ nhận và chỉ nhận là "mến em" nên quan tâm em thôi chứ anh không có gì. Nhưng sao em luôn nghĩ anh quan tâm đến em là anh thật sự thích em, thật lòng với em. Có lẽ anh phát hiện ra chúng ta không hợp nhau, hay anh chỉ lợi dụng em, anh chỉ cần em những lúc em có thể giúp cho công việc của anh được thuận lợi... Em vẫn luôn muốn nghĩ tốt về anh. Em luôn hy vọng những gì em nghĩ về anh là đúng nhưng...
Em đau lòng hơn khi nghe anh nói là anh đã có người yêu rồi. Vậy là những điều trước đây anh nói với em đều là đùa giỡn thôi sao? Những lời anh nói với em chỉ là bỡn cợt em thôi sao? Đau thật! Nhưng em tức nhiều hơn, em giận bản thân mình rất nhiều, sao em lại quá vội vàng trao tình yêu cho một người mà thật sự mình chưa biết rõ người ta có thật lòng với mình không? Bây giờ thì đã quá muộn. Em yêu anh mất rồi. Em thật sự rất yêu anh. Có thể em sẽ mất cả đời mới quên được anh. Em không thể tách rời anh ra khỏi suy nghĩ của em. Mỗi lần ngồi không một mình là em luôn suy nghĩ đến anh. Em tìm mọi cách để quên anh. Em cố gắng không để cho mình có thời gian rảnh rỗi để suy nghĩ đến anh. Em đi làm từ sáng sớm tới tối mịt mới về đến nhà. Mặc cho người nhà la mắng vì không quan tâm gì đến những chuyện xảy ra trong gia đình. Em thấy mình thật tệ. Em suy nghĩ mình làm vậy có đáng không?
Thời gian vừa rồi em đã tự bỏ bê bản thân, hành hạ mình, mặc cho những người yêu quý mình khuyên nhủ, quan tâm, em vẫn không nghe. Em dìm bản thân mình vào những thứ xấu xa và có hại. Tại sao lại đùa giỡn với em như thế? Anh đã xác định từ đầu là chỉ mến em thôi thì anh hãy từ chối dứt khoát luôn, anh đừng trả lời thương em khi em hỏi có thương em không, anh đừng trả lời là yêu khi em hỏi anh có yêu em không. Có người nói với em rằng nếu yêu nhau thì cần gì phải nói ra. Em rất hối tiếc khi nói ra điều đó. Em thấy mình quá nhanh trong chuyện này. Hình như anh cũng nhận ra điều đó và hình như anh cũng không tin em. Thật lòng em không muốn như vậy nhưng anh đồng ý liền khi em đề nghị chúng ta nên là bạn thôi. Em suy nghĩ rất nhiều khi nói ra điều đó vì em không tìm thấy niềm tin ở nơi anh khi yêu nhau mà anh kêu đừng hy vọng quá nhiều vào anh. Cả một thời gian anh không gọi điện hỏi thăm em, không có lấy một tin nhắn hỏi thăm. Toàn là em chủ động gọi hoặc nhắn tin cho anh. Em kêu anh lên mạng chat với em, anh từ chối vì anh bận xem đá banh. Anh có biết không? Em khóc nhiều lắm! Nhưng bây giờ em lại thấy tiếc cho nước mắt của mình.
Em luôn tìm mọi cách, mọi suy nghĩ không tốt về anh để có thể quên anh nhưng không thể. Bây giờ thì em đã hiểu ra rất nhiều điều nhưng em vẫn chưa thoát khỏi được tâm trạng buồn bực và chán nản. Em đang rất khó chịu trong lòng. Mấy ngày qua, em suy nghĩ rất nhiều, ngẫm lại những sự việc giữa em và anh đã có trong thời gian trước đây. Hiện tại em vẫn chưa chấp nhận sự thật. Sự thật đó vẫn chưa giải đáp hết những thắc mắc trong lòng em, em vẫn còn có nhiều suy nghĩ tốt về anh, vẫn còn hy vọng về điều gì đó mà em cũng nhận ra nó rất mơ hồ nhưng sao em vẫn... Em biết tình yêu thì không thể miễn cưỡng, lý trí mách bảo em quên anh đi, hãy gạt anh ra khỏi trái tim em nhưng trái tim em vẫn cứ níu kéo, vẫn không thể xóa bỏ anh trong tim em. Trái tim em bây giờ không thể dành cho ai khác ngoài anh. Em không còn tin tưởng vào tình cảm của mình nữa, em sẽ không đón nhận bất cứ ai nữa vì em sợ mình sẽ bị tổn thương lần nữa.
Theo Bưu Điện VIệt Nam
Nước mắt mùa thu Chỉ còn 2 ngày nữa thôi Anh ơi! Là em phải xa anh mãi.. Rồi một sáng tinh mơ, khi mọi người chưa thức giấc, tôi rón rén dắt chiếc xe đạp thật nhẹ nhàng. Rồi quyết định ra gặp anh, vừa đi tôi vừa nghĩ. Không biết anh có gặp mình không? " Người liên lạc " có báo cho anh biết...