Tình không sâu hay duyên chưa phải lúc?
Đã từng nghĩ rằng, trên đời này anh sinh ra là dành cho em và không là của ai khác, em cũng đã thương anh một cách trọn vẹn nhất.
ảnh minh họa
Người tình hay người dưng…. ngay chính bản thân em vẫn không định nghĩa được hết nối quan hệ giữa anh và em…. Lúc anh cần-em đến, rồi có khi anh mặc xác không một lời hỏi thăm về em khi người đó ở bên cạnh anh.
Em, tự thấy làm “hãnh diện” vì đã nếm trải hết tất cả nhưng gì tốt đẹp nhất và cả xấu xa nhất của cuộc tình này, thương-yêu-ghét-hận một người. Đôi khi em cũng muốn hỏi anh có bao giờ anh thấu hiểu được ngần ấy những tổn thương đó. Có lẽ, em hiểu rõ hơn ai hết rằng anh sẽ chẳng bao giờ thấu hết được việc thương một ai đó mà không được đáp lại.
Cũng đúng, vì đó là lỗi do em, do em đã phải lòng anh để rồi yêu anh và tự lừa dối lí trí mình. Nhưng biết phải như thế nào, thương yêu anh nó ngoài khả năng kiểm sóat của chính em. Thật bi kịch khi đã yêu rồi thì làm sao có thể bảo thôi ngừng yêu thì có thể ngừng được, và rằng phải mạnh mẽ, tìm cho mình một người tử tế để mà gửi gắm tình cảm thì cũng chẳng làm được. Vì thứ tình yêu ấy đâu thể cưỡng cầu được như theo lí trí của ta, nó cũng chẳng thể nghe lời ta,bảo ngừng là ngừng, thôi là thôi được.
Đã từng nghĩ rằng, trên đời này anh sinh ra là dành cho em và không là của ai khác, em cũng đã thương anh một cách trọn vẹn nhất. Nhưng cũng chính em tự đi lừa dối mình để cuối cùng hiểu rằng trên đời này có những chuyện không phải ta muốn là được, không phải ta đấu tranh dành lại thì nó sẽ thuộc về ta. Có những thứ ta có gồng mình lên để dành lấy, thì nó cũng sẽ thuộc về người khác.
Nhưng các bạn có biết, đau đớn và ngu ngốc hơn khi thứ tình yêu đó được đáp trả lại, nhưng đáp trả đó chỉ là sự thương hại để lừa lộc rằng tình cảm đã được chấp nhận một phần. Thương hại ấy, nó còn đau khổ hơn gấp trăm ngàn lần việc ta nhớ thương mà cất mãi trong lòng, có lẽ thứ tình đơn phương còn dễ chịu hơn nhiều so với việc tình cảm ta nhận lại chỉ vì thương hại ta, mà đành chấp thuận tình cảm ấy. Trên đời này có những qui luật bất biến, hể một khi nó xảy ra thì sẽ luôn kéo theo những hệ quả. Tình yêu cũng vậy chỉ là nó không mang tính tuyệt đối như những chuyện thường nhật nhưng nó cũng được xét vào loại tương đối…
Video đang HOT
Thế nên, dù thương yêu cách mấy, cố gồng mình để làm mọi thứ mong rằng ai đó một lần hướng về phía ta thì chắc chắn nó sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Vì một khi họ đã quyết đinh bước đi, thì ta cũng chẳng mong đợi việc họ quay lại nhìn…
Chuyện tình cảm muôn đời vẫn như thế, nếu là chuyện tình từ một phía, có để tự nhiên phát triển thì cũng chỉ tự làm bản thân tổn thương mà thôi. Vì vốn dĩ nó cũng chỉ là chuyện tình buồn mang tên người ở lại… Vậy nên, thay vì đau khổ, tuyệt vọng thì hãy tìm cho mình một người thật xứng đáng…!
Theo Phununews
Con bị bệnh viện trả về để "lo hậu sự" nhưng chồng vẫn mất tăm, tôi lập tức ly hôn rồi...
Nhìn đứa con bé bỏng của mình nằm thoi thóp trên cáng, trái tim tôi như vỡ tan ra từng mảnh. Thế mà tôi gọi cho chồng phải 30 cuộc điện thoại vẫn bặt vô âm tín.
ảnh minh họa
Cưới chồng 5 năm tôi mới có con nhưng không may là con trai tôi không được khỏe mạnh, nó liên tục bị ốm, mới 3 tuổi nó đã bị viêm phổi nằm viện gần 3 tháng. Số ngày tôi theo con vào bệnh viện còn nhiều hơn cả số ngày tôi đi làm. Tôi thương con lắm, ước mong duy nhất của tôi là cho con mình khỏe mạnh.
Nhưng rồi đến khi con tôi lên 8 tuổi thì nó lại bị ốm một trận thập tử nhất sinh. Vợ chồng tôi đem hết tiền của ra để cứu con nhưng tiền của cứ đội nón ra đi mà con tôi không khá hơn được tí nào. Tôi đau khổ vô cùng, người cứ gầy rộc đi vì lo lắng. Những ngày đó, tôi cứ thấy chồng tôi biến đi đâu mất, đến tối mịt anh mới về rồi chạy vào bệnh viện đưa đồ ăn cho tôi. Tôi thấy anh cũng gầy, tôi hỏi anh đi đâu thì anh bảo anh đi làm thêm để có tiền chạy chữa cho con.
Nhưng tôi chả thấy chồng tôi đem được bao nhiêu tiền về, tôi đã bán 2 mảnh đất của bố mẹ cho ở quê để lo việc chạy chữa cho con nhưng không ăn thua. Bác sỹ bảo rằng bệnh về máu thì chỉ cầm cự được một thời gian, trừ khi thay tủy mà nguy cơ không thành công cũng cao. Tôi khóc cạn nước mắt, bao nhiêu tiền của cứ ra đi mà con tôi thì ngày càng yếu.
Rồi 2 tháng sau, bác sỹ bảo rằng con tôi không thể qua khỏi. Hôm đó bệnh viện thông báo trả con tôi về để "lo hậu sự". Nhìn đứa con bé bỏng của mình nằm thoi thóp trên cáng, trái tim tôi như vỡ tan ra từng mảnh. Thế mà tôi gọi cho chồng phải 30 cuộc điện thoại vẫn bặt vô âm tín. Anh không trả lời. Đến khi tôi chuẩn bị đám tang cho con chồng tôi vẫn mất tăm. Cả nhà chồng cũng không biết anh đi đâu. Tôi vừa thương con vừa giận chồng. Bao nhiêu ngày quần quật chăm con trong bệnh viện đã lấy hết sức lực của tôi. Hôm đó, khi người ta đưa con tôi đi tôi đã phải vào bệnh viện để truyền nước vì hoàn toàn kiệt sức.
Con tôi mất được 1 tháng rồi mà chồng tôi vẫn lặn mất tăm. Tôi căm thù người đàn ông vô tâm đó, tôi nộp đơn lên tòa án rồi đơn phương ly hôn. Tôi bán nhà, lấy tiền rồi chuyển vào Nam sinh sống.
Sau đó tôi gặp một người đàn ông khác, chúng tôi thương nhau, hiểu cho hoàn cảnh của nhau và tiến tới hôn nhân. Tôi đã quên hẳn người chồng bội bạc kia nhưng con tôi thì tôi vẫn thương nó, vẫn nhớ đến nó hằng đêm. 5 năm sau ngày nó mất, hôm đó tôi bay ra Bắc để làm giỗ cho con và rồi tôi lại khóc thêm lần nữa.
(Ảnh minh họa)
Hôm đó về nhà bố mẹ chồng, tôi bỗng dưng thấy anh - chồng cũ của tôi ở đó. Trông anh gầy hom hem như ông cụ 60, tôi tính quay lui thì anh gọi giật lại:
- Hiền ơi.
Tôi quay lại, thấy chồng, cơn giận từ ngày nào tưởng đã ngủ yên giờ lại bùng dậy. Tôi lao đến đấm vào người anh túi bụi rồi hét lên:
- Anh đi đâu? Anh đi hú hí với con nào mà ngày con mình mất anh không về? Sao anh không về cứu nó hả? Giờ anh ngồi đây làm gì?
Mấy người trong nhà thấy tôi như vậy thì kéo ra, mẹ anh chạy ra thút thít:
- Con ơi, nó đi bán thận cứu con mà suýt bị chết đó con ơi, đừng mắng nó tội nghiệp. Mẹ mất cháu rồi, giờ không muốn mất con trai nữa.
(Ảnh minh họa)
Tôi nghe mẹ chồng cũ nói mà điếng người. Thì ra vì muốn cứu con nên anh đã liên hệ để bán thận nhưng ca phẫu thuật có vấn đề nên anh phải nằm viện 2 tháng. Tôi chết điếng khi thấy anh ngồi đó ôm mặt khóc rưng rức. Thì ra tôi đã trách nhầm chồng. Tôi ôm lấy anh rồi cùng khóc.
Đó là cuộc gặp gỡ buồn bã nhất trong đời tôi. Giờ đây mọi thứ đối với tôi cứ dở dang, tôi vẫn thương chồng cũ, thương anh giờ sống đau ốm lại lẻ loi nhưng chồng mới cũng là người đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi không muốn gây cho anh bất kỳ sự tổn thương nào hết. Tôi cứ bị giằng xé giữa hai dòng suy nghĩ đó nên chẳng đêm nào ngủ được. Giờ tôi phải làm gì đây hả mọi người?
Theo blogtamsu
Tình yêu của anh dành cho em nặng 21 gam... Chàng trai lặng lẽ đặt mẩu giấy vào tay của cô gái, cô liền mở ra xem thử, thấy trên giấy viết một dòng chữ: "Tình yêu anh dành cho em nặng 21 gam". Dù vùi đầu và thăng tiến trong công việc, lòng cô vẫn không thôi nhớ về chàng trai. (Ảnh: Internet) Người cô run lên, hai hàng nước mắt tuôn...