Tình hay tiền, tôi không biết… buông bên nào
Tôi đọc báo hàng ngày, xem tâm sự của các bạn, các anh chị nhưng chưa lần nào tôi can đảm hỏi về chuyện của mình. Hiện tại, tôi thực sự mệt mỏi vì phải cố gắng tìm ra đâu là quyết định đúng nhất. Khi tâm sự ra đây, tôi mong nhận được sự cảm thông và những lời khuyên chân thành.
Tôi năm nay 27 tuổi, trải qua vài mối tình nhưng không có hậu. Tôi làm nhân viên kinh doanh trong một công ty có tầm cỡ và thu nhập khá. Tôi cũng có vẻ ngoài dễ thương. Nhiều khách hàng nam muốn tiến xa hơn mối quan hệ công việc. Tôi nói như vậy để mọi người hình dung về tôi và dễ đưa ra lời khuyên hơn chứ không có ý tâng bốc bản thân.
Cuối năm vừa rồi, tôi và người yêu chia tay nhau sau 5 năm gắn bó dù trước đó, chúng tôi đã có dự định kết hôn. Nguyên nhân vì tính tôi thích sự cầu toàn dù tôi rất mực lo lắng và yêu thương. Nhưng anh ấy không chịu được khi tôi sắp đặt và quyết định quá nhiều, tôi không để anh ấy chứng tỏ bản lĩnh của một người đàn ông. Nhưng vì trước đó anh ấy quá nuông chiều tôi, không cho tôi thấy được đó là điều sai trái. Tôi đau khổ níu kéo nhưng chỉ nhận được sự lợi dụng của anh ấy. Anh ấy lợi dụng để tôi mua quà tặng nhân dịp sinh nhật, để không phải trả tiền đã mượn tôi mua điện thoại. Đổi lại là cho tôi niềm tin về mối quan hệ tốt đẹp hơn.
Sau hai tháng đau khổ tưởng như không sống nổi, tôi quyết định không liên lạc nữa. Và nhận lời hẹn hò với ba người khác. Một là anh D., khách hàng của tôi. Hai là anh T., bạn của một người bạn thân thiết và anh V., bạn học hồi cấp 3 của tôi. Trong ba người này, tôi chọn anh V. vì chúng tôi bằng tuổi, tôi hy vọng sẽ dễ cảm thông, anh ấy lại ở bên khi tôi đau khổ nhất. Tôi cảm động vì điều đó nhưng sau hai tuần, tôi phát hiện anh có tính bài bạc, nợ nần nhiều.
Video đang HOT
Thế là tôi lơi dần anh V. rồi tìm hiểu anh T. Anh ấy cũng giống tôi, từng bị người yêu phụ bạc. Tôi nghĩ hai người với hai nỗi đau giống nhau sẽ hiểu và trân trọng nhau hơn. Nhưng trên hết tôi cảm thấy ở anh niềm tin, tôn trọng chứ không chỉ yêu thương. Anh cho tôi cảm giác được chở che, tôi có thể nghe lời anh mà không như mối quan hệ trước kia. Có lẽ ở anh có vẻ nam tính hơn hẳn người yêu cũ của tôi (người yêu cũ của tôi tính hơi “đàn bà”, rất khó khăn và tính toán). Nhưng tôi vẫn giữ mối quan hệ tốt đẹp với anh D.
Anh ấy chưa từng nói yêu tôi nhưng tặng hoa ngày 14/2, 8/3 và hay mời tôi đi ăn uống. Qua những điều đó, kèm theo những lời lẽ thì có lẽ tôi cảm nhận đúng về tình cảm của anh ấy. Sau khi mất đi tình yêu (tôi chưa từng hối tiếc mà thấy may mắn vì chưa kết hôn với một người dễ dàng vứt bỏ mình như vậy), tôi bỗng sợ, sợ khi mình đã quá “già”, buồn khi bạn bè đã kết hôn, có con cái còn tôi thì phải bắt đầu lại từ con số 0, tôi bỗng ích kỷ, không muốn chỉ có một con đường, chung thủy với một người. Thế là hiện tại tôi đang đứng trước quyết định khó khăn, tôi yêu T. nhưng không muốn buông tay D., tôi dùng lý trí và biết được rằng nếu tôi chọn D., tôi sẽ có cuộc sống sung túc như gia đình tôi khuyên. Vì anh có tiền, có địa vị, anh nhẹ nhàng và hiền lành nhưng dù cố gắng và anh rất rất tốt tôi cũng không thể yêu anh được.
Anh D. hơn tôi 13 tuổi, anh không thích những điều tôi thích, anh không có thời gian nói chuyện, nhắn tin quan tâm tôi, với anh công việc là tất cả. Tôi không nghĩ lấy người yêu mình thì mình sẽ hạnh phúc nếu mình không yêu. Còn với T., tôi yêu, yêu nhiều lắm nhưng anh quá trẻ cho một gia đình, anh lớn hơn tôi 2 tuổi thôi. Tính anh không xấu, hiền nhưng lại ham chơi, ham ăn nhậu. Công việc của anh thường phải tiếp khách với sếp. Cuộc sống của anh cứ như đảo ngược, hoạt động về đêm, ngủ ngày. Tôi sống trong môi trường công sở còn anh sống trong môi trường của những đại gia, của vũ trường và cuộc vui thâu đêm. Anh yêu tôi rất nhiều nhưng anh cũng yêu những thứ đó. Đó cũng là nguyên nhân tôi chọn anh, anh biết chơi, anh sẽ chấp nhận khi người yêu không còn lần đầu tiên nữa.
Tôi cũng thoáng nên chưa từng ghen với quá khứ của anh (từng quan hệ với nhiều người). Anh cũng rất giỏi trong chuyện đó, có thể cho tôi cảm giác mà tôi chưa từng có. Và cũng từ đây, tôi nhìn lại, tôi thấy mình buông thả trong một năm nay (trước đó tôi là mẫu phụ nữ của gia đình, xác định kết hôn nên tôi vun vén, chỉ có đi làm rồi về, chung thủy cả trong tư tưởng)… Giờ tôi thấy tiếc cho cuộc đời mình, cho thời gian qua nhưng làm sao có thể sửa sai được.
Tình yêu của chúng tôi là thật nhưng điều tôi băn khoăn là nếu tôi tiếp tục đi chung con đường cùng anh tôi sẽ phải đánh cược, một ván bài 50/50, tôi sẽ phải hoàn toàn độc lập về tài chính, anh không thể là chỗ dựa cho tôi về khoản này. Tôi sẽ phải chấp nhận cho anh ăn chơi bên ngoài, nhậu nhẹt… Và phải chờ đợi lâu nếu mong một đám cưới. Vì như tôi đã nói, anh còn trẻ. Nhưng tôi được ở bên người tôi yêu. Tôi phải trả giá cho lối sống của mình. Tôi không biết phải buông tay bên nào, đi trên con đường nào. Nhiều lúc tôi quyết đi cùng anh, cưới anh, có con thôi cũng được, tôi sẽ lo cho con mà không cần anh. Tôi sợ đau lòng khi phải chia tay anh.
Anh từng nói, anh cảm nhận được ở tôi sự mâu thuẫn, và tôi đang cho anh một giới hạn. Tôi có thể bỏ anh khi anh đi quá giới hạn đó, anh cũng biết tôi buồn khi nhậu nhẹt nhưng đó là công việc của anh. Nhưng giờ tôi mệt mỏi, con đường trước mắt như một màu đen. Tôi sống mà không có niềm tin vào tình yêu, không tin mình có được hạnh phúc.
Liệu tôi còn có thể hạnh phúc được không, liệu có ai tha thứ cho quá khứ của tôi không? Tôi có thể thay đổi được anh không? Mẹ anh và mấy chị anh nói rất thương tôi, nhưng hãy suy nghĩ kỹ vì nếu lấy anh, tôi sẽ rất vất vả vì anh ăn chơi lắm. Tôi phải làm sao khi mình quá yêu anh? Hay nhắm mắt bước tiếp để có được một gia đình?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi đã làm 'chuyện ấy' với bạn thân mình
Giữa người yêu sắp cưới và người bạn thân hiểu mình quá đỗi, tôi không biết chọn ai. Nghe theo tiếng trái tim mách bảo hay yên phận chờ mọi thứ qua đi?
Tôi và T học chung một lớp từ hồi cấp 3, tính đến nay đã được gần chục năm. Chúng tôi chơi với nhau rất thân, có chuyện gì cũng kể cho nhau nghe và hợp nhau đến mức có những chuyện chỉ cần nhìn thái độ của người kia là hiểu vấn đề. Bạn bè cùng lớp trêu chọc, gán ghép suốt nhưng tôi trước sau cũng chỉ coi T thân thiết như "một thằng bạn... gái". Ngày ra trường, T gửi viết vào cuốn lưu bút của tôi dòng chữ "Tớ thích cậu". Tôi khi ấy cũng rung rinh lắm nhưng tính hay quên nên chuyện vẫn chẳng đi đến đâu.
Suốt 4 năm đại học chúng tôi vẫn thỉnh thoảng liên lạc, nói chuyện với nhau nhưng chủ yếu là qua Yahoo!, Facebook. Thi thoảng lắm mới hẹn nhau đi cafe cuối tuần. Bởi cả hai đều bận rộn và có cuộc sống riêng. Tôi đã có người yêu và T cũng vậy. Chúng tôi không phải là tuýp người hay đòi hỏi nên cơ bản hài lòng với những gì mình có.
Hai tháng trước, T đến gọi tôi vào lúc hơn 9 giờ tối. Hôm đó, tôi ở nhà một mình. T bảo vừa chia tay bạn gái vì đã ngần ấy năm trôi qua nhưng lúc nào cũng nhớ đến tôi. Đột nhiên, cậu ấy ôm chầm lấy tôi và bắt đầu hôn lên trán, lên tóc, lên môi tôi. Người tôi lúc đó cứ đờ ra như khúc gỗ, đầu óc trống rỗng và không hề có ý định kháng cự trước hành động táo bạo của T. Vào rồi "chuyện ấy" xảy ra...
Trong hơi thở của T hôm đấy tôi ngửi thấy mùi hơi men nhưng tôi biết tính T nếu có uống, cũng chỉ uống cho vui thôi chứ không bao giờ say cả. Những ngày sau, T nhắn tin, gọi điện cho tôi thường xuyên nhưng tuyệt nhiên không nhắc tới "chuyện ấy". Tôi cũng coi như không có chuyện gì xảy ra, nhắn qua, nhắn lại rất vui vẻ. Tuy nhiên, bây giờ tôi cảm thấy hình như tôi đã yêu T mất rồi.
Tôi phải làm gì đây khi một bên là T, người rất hiểu và yêu tôi. Còn bên kia là người yêu hiện tại của tôi. Chúng tôi yêu nhau hơn một năm nay và cũng định sẽ làm đám cưới trong nay mai. Mỗi ngày đi làm, tôi chỉ mong đến tối để online trò chuyện với T và tình cảm dành cho người yêu hiện tại dần nguội lạnh. Nghe theo những mách bảo của trái tim hay trở lại thực tại với người yêu. Như hiện nay tôi thấy mình có lỗi với cả hai người đàn ông tôi hết mực yêu thương.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi không biết chọn ai làm chồng Tôi luôn là người chiến thắng trong các cuộc tranh cãi, nhưng đó không phải là cái tôi cần. Tôi cần một người đàn ông khôn ngoan hơn là một người phục tùng tôi. Tôi 28 tuổi, còn 3 tháng nữa tôi sẽ kết hôn. Chồng tương lai của tôi là người đàn ông cho đến lúc này là tốt nhất đối với...