Tình giữa
” Từ ngày mai em được tự do rồi.”
Đó là dòng tin cuối cùng tôi nhận được trước khi người yêu bay sang Pháp và buông lời kết thúc tình yêu bảy năm của chúng tôi. Chúng tôi bắt đầu “yêu xa” từ những ngày tôi còn là cô nữ sinh chập chững vào lớp 10. Kể từ đó, tôi ngày ngày mang bóng hình của anh chàng ở xa hơn 200 cây số. Một chuyện tình học trò đơn thuần, nhắn gửi lời thương nhớ qua từng dòng tin nhắn. Và rồi chỉ vì một lời hẹn ước ngày ấy mà cả hai đã xem như nguồn động lực để tìm đến Thủ đô tiếp tục con đường học vấn. Cũng chính nơi đây, thứ tình yêu non dại của tuổi học trò mà ai cũng bảo rằng sớm nở tối tàn lại tiếp tục nở rộ. Bảy năm là quãng thời gian ta cùng nhau trưởng thành, cùng nhau bước qua tuổi thanh xuân và cùng nhau hướng về cánh cửa đường đời.
Vậy mà, sau tất cả, những tưởng chàng trai 17 tuổi năm ấy sẽ là người đi cùng tôi đến cuối đời thế nhưng có lẽ vẫn còn quá sớm để nói điều đó. “Đâu phải chỉ có yêu thôi là sẽ bên nhau trọn đời …” Một ngày đẹp trời người muốn đi, không cho ta được giữ. Thế là thôi!
***
Với những người yêu xa, câu nói hạnh phúc nhất không phải là “Anh yêu em” mà là “Mình gặp nhau nhé!”. Tôi vẫn còn nhớ như in cái ngày anh đến khám bệnh ở một thành phố chỉ cách nơi tôi ở hơn 50 cây số. Trước khi trở về ba mẹ cho phép chúng tôi gặp nhau. Hoặc anh sẽ đến nhưng chỉ có 1 tiếng gặp nhau, hoặc tôi sẽ đến và chúng tôi có một buổi chiều cạnh nhau. Khi ấy chúng tôi vẫn còn là những cô cậu học trò với thứ tình cảm ngây ngô, chỉ đơn giản là muốn bên nhau thật nhiều.
Và rồi, tôi – một cô nhóc 16 tuổi chưa từng đi xa một mình, chỉ vì một người lại chạy đến một thành phố xa lạ. Giây phút nhìn thấy anh tim tôi vỡ òa trong hạnh phúc, trong mắt tôi cả thế giới chỉ gói gọn là anh. Chính là cái dáng người ấy, ánh mắt ấy, nụ cười ấy … ngày ấy đã khiến trái tim này thổn thức. Đã không còn là những giấc mơ mỗi đêm ta níu kéo, con người ta ngày nhớ đêm mong giờ đây đã hiện hữu ngay trước mắt. Khoảnh khắc ấy, tôi biết, dù sau đó có bất kỳ chuyện gì đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ không hối hận vì ngày ấy đã bỏ lại tất cả để chạy đến bên người ấy.
Cuộc hẹn đầu tiên chỉ gói gọn trong quán kem, nhà sách và kết thúc tại bãi biển. Chúng tôi ngồi cạnh nhau, phóng tầm mắt ra đại dương mênh mông, khẽ thả hồn theo từng cơn sóng, tận hưởng vẻ đẹp của một buổi chiều khi hoàng hôn buông xuống. Cách những cơn sóng xô bờ thật nhẹ nhàng nhưng thời gian thì không như vậy. Tới khi chợt giật mình nhìn lại thì đã trễ chuyến xe buýt cuối cùng, tôi buộc phải trở về bằng những chuyến xe khách đi đường dài. Nghĩ đến việc phải rời anh đã khiến lòng tôi se thắt. Hơn nữa, cảnh một cô nhóc tuổi 16 đơn độc trên chuyến xe xa lạ lại càng làm tôi bất an hơn.
Tôi bám chặt lấy tay anh nước mắt không ngừng rơi. Anh khi ấy cũng chỉ là một chàng trai tuổi 17 chẳng thể làm gì hơn chỉ biết trao cái ôm vụng về khẽ dỗ dành cô gái nhỏ. Cuộc vui nào cũng đến lúc phải tàn. Rồi cũng đến lúc tôi phải rời vòng tay anh để trở về với cuộc sống thường nhật của mình. Mải đuổi theo dòng suy nghĩ, tôi đã yên vị trên xe từ lúc nào còn người con trai ấy thì vẫn đứng đó nhìn tôi qua khung cửa sổ cho tới lúc xe xuất bến. Khi ấy, bác tài có nói một câu khiến tôi nhớ mãi đến tận bây giờ: “Hai đứa dính nhau như sam thế. Nó còn dặn đi dặn lại phải đưa về tận nhà đấy!” Tôi bật cười trong nước mắt. Thanh xuân của tôi thật may mắn khi có người con trai ấy!
Khác với những mối tình học trò bị ngăn cấm, câu chuyện của chúng tôi nhận được sự đồng tình từ cả hai phía khi ba mẹ đều là bạn thời đại học của nhau. Mặt khác, thành tích học tập của cả anh và tôi không tệ, có lẽ vì thế chúng tôi đã có một câu chuyện thanh xuân vườn trường thật đẹp. Cả nhà tôi ai cũng đều biết tới sự hiện diện của anh, quan tâm tới mức tôi trộm nghĩ rằng nếu một ngày người tôi đưa về không phải chàng trai ấy … thì sẽ ra sao? Cuộc sống quả thật vô thường khó đoán, nói thế mà đến cuối cùng người mặc vest trắng trong đám cưới của tôi lại không phải là anh thật!
Vào một buổi sáng đẹp trời tôi tỉnh giấc và kiểm tra tin nhắn như thường lệ mà không hề biết rằng một điều kinh khủng đang đợi tôi phía trước. Chuyện anh sắp phải sang Pháp công tác trong 1 thời gian thì tôi biết nhưng tôi không nghĩ rằng lại đột ngột đến như thế, càng không nghĩ rằng chỉ đơn giản có thế mà chúng tôi phải chia tay. Trong phút chốc, chỉ một tin nhắn vỏn vẹn đã hại chết cả ngày tươi đẹp của tôi.
Những ngày sau đó là chuỗi ngày kinh khủng nhất trong cuộc đời tôi. Bảy năm không phải một khoảng thời gian ngắn ngủi muốn quên là quên được. Ngày ấy tôi vì một người mà yêu cái đất Thủ đô, nay cũng vì một người mà hận cả mảnh đất này. Vì sao ư? Vì khắp những nẻo đường tôi đặt chân đến đều có những kỉ niệm năm xưa chúng tôi cùng viết lên. Ngày ấy chúng tôi ôm theo giấc mộng bên nhau để đến nơi đây thế mà giờ đây chỉ còn lại mỗi mình tôi lẻ bước. Anh, dường như đã trở thành một thói quen trong cuộc sống của tôi, một thói quen khó bỏ. Không có anh mọi thứ vẫn thế, nhịp sống Thủ Đô vẫn thế, mặt trời vẫn mọc, trái đất vẫn quay, chỉ có tim tôi là không được ổn.
Anh đi rồi nhưng hình ảnh của anh đã là một hình xăm kiên cố hằn sâu trong tim tôi, để xóa đi thì tim này sẽ phải chịu những đau đớn tột cùng. Gia đình anh, bạn bè anh, nhìn tôi bằng ánh mắt thương xót đầy bất lực, tôi biết họ thương tôi nhưng họ chẳng thể can thiệp vào quyết định của anh. Cuối cùng chỉ còn một mình tôi loay hoay cố đứng vững. Tôi nhận ra rằng dẫu cho tôi đứng yên thì cuộc sống này vẫn đang tiếp diễn mỗi ngày, vì thế mỗi ngày trôi qua tôi đều tự dặn lòng phải mạnh mẽ bước tiếp, cố gắng vùi mình vào công việc, rong chơi cùng bạn bè, tuyệt đối không cho bản thân thời gian rỗi để đau lòng. Thế nhưng dẫu tôi có cố gắng đến nhường nào, đêm về tôi vẫn chẳng thể ngăn mình nhớ anh. Nhớ thương – uất ức – căm giận – đau lòng – nhớ thương … cái vòng lặp ấy cứ mải đeo đẳng lấy tâm trí tôi suốt một thời gian dài. Và cứ thế, mỗi đêm tôi đều yên giấc cùng nước mắt.
Cho tới một ngày, tôi thôi khóc lóc. Những tưởng rằng đã có thể để quá khứ yên giấc nhưng hình như tôi lại lầm rồi. Khi một người bạn anh hỏi tôi rằng: “Em còn nhớ nó không?” Tim tôi chợt thắt lại. Nước mắt lại rơi. Lúc ấy tôi mới biết rằng à thì ra mình vẫn chưa thực sự ổn. Và tôi cũng nhận ra rằng có lẽ đến cuối cuộc đời này tôi cũng chẳng thể quên được người con trai ấy…
***
Đã nhiều lần tôi từng muốn buông bỏ tất cả để chạy đến tìm anh thế nhưng đến cuối cùng lại chẳng đủ can đảm như những ngày tôi 16. Khi ấy nói là đến một thành phố xa lạ nhưng cũng chỉ cách nhau 50km, giờ đây Pháp là đất nước lạ lẫm xa hơn 10.000 cây số. Khi ấy cùng lắm là bỏ một buổi học thêm, giờ đây là bỏ gia đình, bỏ cả sự nghiệp. Tôi thực chẳng đủ dũng khí để rời đi. Nhưng sau tất cả, lí do quan trọng nhất có lẽ là khi ấy tôi biết ở nơi đó có người đang đợi mình, còn giờ đây tôi tự hỏi rằng liệu ở mảnh đất xa lạ ấy còn có người đang đợi tôi chăng?
Còn nhớ ngày ấy anh từng dặn tôi rất nhiều lần rằng dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng đừng bao giờ im lặng, vì anh sợ im lặng rồi sẽ im lặng mãi mãi. Thế còn anh thì sao? Có điều gì sao không nói cùng nhau? Bảy năm – cả thanh xuân của một người con gái đã đốt trọn cho anh, thế mà người nhẫn tâm kết thúc tất cả chỉ bằng một tin nhắn. Cái tin nhắn chứa đựng điều khủng khiếp ấy tôi đã đọc cả ngàn lần, từng con chữ khắc sâu vào tim không ngày nào là không dày vò tôi.
Chúng tôi cũng đã từng yêu xa, khó khăn gì cũng đã trải qua cả rồi, thế thì anh còn lo điều gì? Nếu có gì không vừa ý ta ngồi lại nói chuyện, trước giờ vẫn thế cơ mà? Nếu tôi sai tôi vẫn chấp nhận và sẵn sàng sửa đổi, có sao đâu? Anh từng nói nếu một ngày anh không còn thương nữa thì hãy nhắc anh nghe lí do ta bắt đầu nhưng bây giờ đến cơ hội để lên tiếng anh cũng không cho. Tôi đã hai lần chủ động, có thêm lần nữa cũng chẳng ngại đâu. Vậy rốt cuộc anh vì đều gì mà muốn dừng lại? Tôi có nghĩ nát óc cũng chẳng thể hiểu được. Chẳng cần một lí do nào cả, đơn giản là muốn đi, thế thôi?
Anh đi, bỏ lại đằng sau là cả một bầu trời căm phẫn. Tôi sống trong đau đớn, dày vò, khổ sở đến mức tôi đã từng trộm nghĩ nếu như biết sớm điều này thà rằng ngày ấy tôi đừng tỉnh dậy nữa. Nhưng đã là cuộc sống thì không tồn tại hai từ “nếu như”. Ngày ta bắt đầu là bằng sự tự nguyện của cả hai thế nhưng ngày kết thúc chỉ cần một người quay lưng, chẳng cho người kia quyền níu kéo. Vậy là thôi! Nếu chuyện chúng tôi là một bộ phim thì có lẽ cái kết nhạt nhẽo này đủ khiến những mọt phim dấy lên lòng căm giận và biên kịch hẳn sẽ thu đủ gạch để xây lâu đài mất.
***
“Cứ ngỡ là bạn đời, hóa ra là bạn đường … chỉ đi chung đến đây rồi buông …”
Câu hát ấy cứ như Hamlet Trương viết dành riêng cho chính tôi lúc này. Cứ ngỡ là chàng trai cạnh tôi năm 17 tuổi sẽ đi cùng tôi đến hết cuộc đời, thế nhưng rồi cuộc sống lại lần nữa chứng minh rằng nó thật không đơn giản như tôi nghĩ, quay đi ngoảnh lại đã chẳng còn ai bên cạnh nữa rồi. Đến cuối cùng, chỉ còn mình tôi cứ mãi ôm lấy trái tim đầy vết xước của mối tình tan vỡ, chẳng muốn quen thêm một ai. Sống với cô đơn, dày vò trong nỗi nhớ, khao khát đến tuyệt vọng. Những cảm giác ấy chỉ một lần là quá đủ! Dần dà tôi tự tách mình khỏi những mối quan hệ tình cảm và cứ mãi lẩn trốn trong những hốc tối bình lặng của riêng tôi.
Tôi cứ sống cuộc đời an yên như thế cho đến một ngày, tôi gặp được một người muốn trái tim tôi lần nữa mở cửa. Tuy vậy, với những người đã chịu quá nhiều những thương tổn trong tình yêu, họ cảnh giác và chẳng dám mở lòng thêm một lần nữa, vì họ sợ, sợ khởi đầu này sẽ mở màn cho chuỗi những đau thương kế tiếp. Hơn tất cả, những người mang trong mình nỗi đau rất dễ làm đau người khác, một mình tôi đã là quá đủ rồi và tôi chẳng muốn thêm một ai phải chịu những nỗi đau đến xé lòng như tôi đã từng cả. Dẫu thế, mặc cho tôi hờ hững, lạnh nhạt, người vẫn ngày ngày kiên trì vượt qua tầng tầng lớp lớp những hàng rào gai, cố gắng đập từng viên gạch trên bức tường khoảng cách chỉ để được bước lại gần tôi, dùng trái tim ấm áp của mình để sưởi ấm một trái tim từ lâu đã nguội lạnh.
Người chấp nhận quá khứ của tôi, chấp nhận yêu thương tôi dẫu biết trong tim tôi vẫn luôn mang một bóng hình khác, chấp nhận tất cả chỉ cần đó là tôi. Một cô gái chịu nhiều thương tổn sẽ ngày càng trở nên lãnh đạm cũng giống như cây xương rồng vì ở sa mạc nóng bức mà lá hóa gai. Thế mà suốt 5 năm dài người đã dùng tất cả kiên nhẫn, bao dung để ôm lấy một cô gái như thế mặc cho trái tim mình cũng đang rỉ máu. Đến cuối cùng sự chân thành ấy đã khiến tôi lần nữa muốn đặt lòng tin vào tình yêu. Suy cho cùng tôi cũng chỉ là một cô gái yếu đuối gồng mình tỏ ra mạnh mẽ. Suy cho cùng tôi cũng chỉ là một cô gái cần một bờ vai … Đau đớn, nước mắt, tất cả đã dành cho mối tình trước vậy thì giờ đây tôi sẽ chỉ yêu với những nụ cười và hạnh phúc. Có thể người đến sau không được hoàn hảo như người đến trước thế nhưng sau khi đi qua những thương tổn, điều tôi cần chỉ đơn giản là một người sẽ không bỏ rơi tôi!
***
Cũng giống như một bông hoa mọc từ nơi hoang tàn sẽ có sức sống vô cùng mãnh liệt, một tình yêu đi lên từ những tan vỡ cũng sẽ quý giá và đáng trân trọng hơn rất nhiều.
Rồi sẽ đến một lúc nào đó, cái chúng ta cần không phải là thứ tình yêu mãnh liệt của tuổi trẻ mà chỉ đơn giản là sống bên nhau vui vẻ từng ngày. Không cần những lời hoa mĩ, không hứa hẹn tương lai xa xôi, chỉ ở cạnh nhau thế thôi. Và một ngày khi cảm thấy thích hợp, người mở lời: “Mình cưới nhé!” Tôi khẽ cười. Ừ, cưới thôi.
Trong suốt nhiều năm qua, vô số lần tôi muốn tìm anh để hỏi:
- Rằng những năm qua anh có sống vui vẻ khi đã nhẫn tâm bỏ rơi tôi ?
- Rằng ngày ấy vì điều gì mà anh phải làm như vậy?
- Rằng anh có từng nhớ đến tôi và những lời hẹn ước?
Nhưng bây giờ thì câu trả lời của anh đã không còn quan trọng nữa rồi! Anh từng nói lễ đường là nơi bài Beautiful in white vang lên chứ không phải Vợ người tahay một bài tương tự. Chắc có lẽ tôi không có diễm phúc để được nghe giai điệu của Beautiful in white trong lễ cưới của mình. Tôi chỉ còn có thể nhớ anh nốt hôm nay thôi. Lần nữa ôn lại câu chuyện thanh xuân năm ấy và để nó mãi mãi yên giấc trong căn phòng quá khứ để ngày mai tôi sẽ được sống trọn vẹn từng phút giây bên người bạn đời của mình.
“Gửi chàng trai 17 tuổi năm ấy đã bên em cả thanh xuân của mình, ngày mai, khi váy cưới của em chạm đất, chú rể không phải anh thật rồi!”
Tình giữa là như thế, không dang dở như tình đầu cũng chẳng viên mãn như tình cuối nhưng lại là chuyện tình để lại nhiều xúc cảm nhất. Khi bắt đầu cứ ngỡ là tình cuối hóa ra lại kết thúc như tình đầu.
Theo nhatkytoday.com
Những mảnh giấy không tên
Cơn gió bấc tháng mười bất chợt thổi về, ngang qua cửa quán nước làm chiếc chuông gió vang lên những âm thanh leng keng, leng keng.
Một luồng hơi lạnh ùa vào làm Nhiên khẽ rùng mình. Nhiên đưa mắt nhìn ra phía ngoài, con phố đã bắt đầu đông người, và nơi mặt đường đã lác đác vài chiếc lá vàng vừa rơi xuống. Hình như mùa đông đã về!
Nhiên đứng trong quầy, sắp xếp lại những vật dụng quen thuộc: li, cốc, khay đá, thìa,... vừa làm vừa hát khe khẽ. Anh bạn làm chung nhìn Nhiên mỉm cười khiến Nhiên hơi xấu hổ. Nhạc được bật lên, là bài Vì tôi còn sống. Nhiên thích thú nhịp nhịp bàn chân. Chín giờ, khách đã vào quán kha khá. Nhiên trở lại công việc chính của mình là ghi món. Nhiên bước dần về phía vị khách vừa mới vào quán. Đó là một chàng trai với vẻ ngoài thanh lịch, mặc áo sơ mi caro, quần kaki màu cà phê sữa, đeo balo và đội nón kết. Anh chọn một chỗ ở trong, cách biệt với những bàn khác, có lẽ anh muốn tìm sự yên tĩnh. Nhạc trong quán đã chuyển sang thể loại acoustic nhẹ nhàng, sâu lắng. Nhiên vừa bước tới thì anh đã lên tiếng: "Cho mình một li trà atiso và một phần bánh". Hơi ngạc nhiên nhưng Nhiên vẫn giữ thái độ vui vẻ và ghi món ăn mà anh chàng vừa gọi vào cuốn sổ. "Anh chờ em một chút nhé!".
* * *
Nhiên tình cờ nhận việc ở quán qua một người bạn giới thiệu. Chủ quán là anh của đứa bạn nên Nhiên dễ dàng được nhận vào. Một phần vì Nhiên muốn kiếm thêm thu nhập để trang trải việc học, một phần cũng muốn trải nghiệm công việc này như là một thú vui. Nhiên làm ở đây cũng hơn một năm, mọi người đều yêu quý Nhiên vì bản tính trẻ con và thân thiện. Và trong khoảng thời gian đó, Nhiên có nhiều kỉ niệm ở nơi đây. Không chỉ là những anh chị đồng nghiệp trong quán mà còn là những vị khách đến đây. Có người luôn đến đây vào ngày Chủ nhật, có người chỉ gọi đúng một thức uống quen thuộc, có người thi thoảng đến nhưng lần nào cũng dành cho Nhiên lời khen rằng Nhiên thật đáng yêu. Thường thì những vị khách ấy luôn để trong Nhiên những cảm xúc tích cực và vui tươi, chỉ có một vài vị khách "khác biệt" khiến Nhiên phải suy nghĩ thật nhiều. Và lần này, chính là chàng trai hôm trước. Chàng trai thường xuyên đến quán một tuần ba lần, vào những ngày khác nhau và những thời điểm khác nhau, có thể là sáng sớm hoặc xế chiều hoặc cũng có thể khi phố đã lên đèn. Điều đó chẳng có gì ngạc nhiên khi những người khác cũng có thể như thế. Khoảng thời gian đầu, Nhiên có thấy chàng trai ấy thường lui tới quán nhưng Nhiên chẳng chú tâm lắm, chỉ nghĩ đơn giản anh ta cũng như vị khách khác. Nhưng rồi, sau một thời gian, Nhiên chợt nhận ra điều kì lạ là mỗi khi đến quán anh ta luôn chọn chỗ ngồi phía trong và gọi duy nhất món trà atiso. Thật sự mà nói thì điều đó làm Nhiên phải quan tâm và ngạc nhiên. Nhiên bắt đầu chú ý và quan sát đến chàng trai ấy như thể đang tìm kiếm điều bí ẩn từ anh ta. Chàng trai có vẻ bận rộn với chiếc laptop, hầu như lần nào đến anh cũng đều gõ trên bàn phím và ghi chép công việc hơn là việc thưởng thức thức uống ở đây. Anh ta có thói quen ghi những câu ngắn trong mảnh giấy note nhiều màu sắc: "Chúc một ngày tốt lành", "Trời hôm nay đẹp quá!" hay: "Hôm nay tôi vui vì thấy bạn" rồi để lại bàn sau khi rời đi. Thường thì Nhiên sẽ dọn dẹp nơi ấy và giữ lấy những mảnh giấy đó xem như là lời chúc dành cho mình. Trong những lúc đi ngang qua chỗ chàng trai, Nhiên đều liếc mắt nhìn về phía ấy xem thử người ấy đang làm gì và có biểu lộ điều gì hay không. Thi thoảng Nhiên bắt gặp ánh mắt của anh chàng nhìn về phía mình, một cách trìu mến và rụt rè. Và khi biết rằng Nhiên cũng nhìn mình thì anh chàng lại vội vã quay đi hoặc cúi gằm mặt xuống chiếc laptop để trước mặt. Nhiên băn khoăn tự hỏi liệu rằng chàng trai ấy có bị làm sao không hoặc anh ta đang theo dõi mình? Nhưng rồi Nhiên nhận ra bản thân cô thật ngốc vì chỉ nghĩ những điều vẩn vơ, có lẽ đầu óc cô đã nghĩ quá nhiều rồi. Anh chàng đấy chỉ là vị khách bình thường thôi.
Nhiên nói thầm và tự cười nhạo chính mình. Bẵng đi một thời gian dài, anh ta đột ngột biến mất. Một tuần, hai tuần rồi một tháng, Nhiên không hề nhìn thấy anh ta trở lại quán nữa. Nhiên có hỏi thăm những anh chị khác nhưng nhận được những cái lắc đầu. Nhiên bỗng dưng thấy buồn đôi chút, một nỗi buồn nhẹ thoáng qua trong tâm hồn mình. Những ngày tiếp theo, Nhiên tự nhủ rằng có thể chàng trai ấy đã tìm được một quán khác phù hợp và độc đáo hơn để giải thích cho sự biến mất của anh ta.
* * *
Đã một tháng trôi qua, Nhiên không ít lần nhớ về hình ảnh của chàng trai hay ngồi ở góc quán ấy. Trong những lần rảnh rỗi, Nhiên vô tình hướng ánh nhìn của mình về phía chỗ mà chàng trai từng ngồi, xem người ấy có quay trở lại không. Nhưng người ngồi đó không phải là chàng trai kia mà là những vị khách xa lạ. Không còn những âm thanh quen thuộc gọi nước, không còn những mảnh giấy nhỏ, không còn những ánh mắt tình cờ chạm nhau trong khoảnh khắc. Chỉ trong tiềm thức, Nhiên thấy nhớ chàng trai mặc áo sơ mi đỏ, một nỗi nhớ không rõ hình dạng. Nó khiến người ta đôi khi thấy cồn cào, xao xuyến trong tim mà chẳng hiểu lí do vì sao.
Chàng trai ấy trở lại quán nước vào một ngày nắng rực rỡ ngoài cửa kính. Anh ngồi điềm nhiên đọc cuốn sách mang theo, rồi khẽ gọi một li cappuchino từ một bạn nhân viên nam gần đấy. Anh đưa mắt nhìn xung quanh quán, không thấy cô gái ấy. Cô gái mà anh đã tình cờ gặp trên chuyến xe buýt từ trường về nhà trọ. Hôm ấy, anh ngồi phía trước cô gái mấy hàng ghế, khi nghe giọng nói dịu dàng và cuốn hút từ phía sau, anh liền quay lại và bắt gặp hình ảnh cô gái ấy. Anh bị ấn tượng ngay bởi nét xinh xắn, trẻ con của cô gái khi nói chuyện cùng với mấy người bạn. Từ ánh mắt, nụ cười và cả giọng nói đều khiến tâm hồn anh chênh chao. Và có lẽ cô gái không biết đang có người nhìn ngắm mình. Xe buýt dừng ở trạm, cô gái và nhóm bạn cùng bước xuống. Anh dõi theo, thầm mong một lần nữa được gặp người ấy. Tình cờ làm sao, anh được gặp cô gái trong quán nước bên đường, chỉ là anh tiện đường ghé vào. Từ dạo ấy, anh thường lui tới đó với hi vọng một dịp nào đó có thể bắt chuyện với cô nhưng biết bao nhiêu lần anh bỏ lỡ hoặc không dám mở lời. Chỉ biết ngồi nhìn lén cô gái với nỗi ao ước thầm kín. Nay anh quay lại quán sau những ngày bù đầu với đồ án tốt nghiệp, nhưng lại không được gặp cô. Anh uống hết li cappucino và thở dài như muốn trút bỏ một chút thất vọng. Anh trao mảnh giấy nhỏ màu vàng cho anh nhân viên nhờ chuyển giúp cho cô gái ấy rồi bước ra ngoài.
"Nhiên ơi, có người chuyển cho em mảnh giấy này nè".
"Ai vậy anh?".
"Một chàng trai bảnh bao, lịch lãm. Em thử mở ra xem".
Nhiên mở mảnh giấy được gấp làm tư, dòng chữ được viết gọn ghẽ, nắn nót: "Đã lâu không gặp em". Tâm trí Nhiên ngỡ nhận ra, là chàng trai mà cô mong chờ lâu nay. Anh đã trở lại rồi! Khẽ mỉm cười, Nhiên nhét mảnh giấy vào túi áo rồi cảm ơn anh bạn.
* * *
Cô gái và chàng trai bắt đầu trò chuyện với nhau sau ngày hôm đó. Những mẩu đối thoại ngắn diễn ra không quá lâu giữa hai người, chỉ vài lời hỏi thăm quen thuộc hay những câu tán gẫu vui, nhờ đó mà họ biết thêm thông tin của nhau. Chàng trai tên Quân, sinh viên năm cuối trường Bách Khoa, còn cô gái là sinh viên năm hai trường Luật. Nhiên đặc biệt thích những thứ nhỏ nhắn mà dễ thương y như tính cách của cô. Quân thì thích những vật mang hơi hướm cổ điển và truyền thống như những mảnh giấy note, thư tay hoặc sách cũ. Qua những lần nói chuyện ấy, hai người hiểu một chút về nhau, có những sở thích giống nhau cũng có những điểm đối nghịch. Tuy vậy, cả Quân và Nhiên đều thoải mái và cảm thấy bình yên khi được trò chuyện với ai kia.
Vẫn giữ thói quen cũ, Quân thường viết tặng cho Nhiên lời chúc qua những mảnh giấy. Nhiên cất giữ chúng trong một chiếc hộp giấy, ngày càng đầy lên. Hộp giấy được Nhiên để trên một kệ gỗ cao phía trong cùng, nơi quầy tính tiền như một bí mật giữa Nhiên và Quân.
Rồi một ngày Nhiên nhận được mảnh giấy màu đỏ: "Chiều mai em rảnh không, đi dạo với anh một chút nhé!", được gấp lại để dưới tách cà phê nơi chỗ Quân ngồi. Nhiên mở ra đọc rồi lặng lẽ gấp lại, nôn nao chờ đến ngày mai. Đúng như lời hẹn, cả hai rời khỏi quán nước sau ca trực của Nhiên. Lúc ấy, trời vừa chuyển sang màu vàng thẫm của buổi chiều mùa xuân. Tiết trời mát mẻ và thoáng đãng. Cả hai đi dạo bên bờ hồ, ăn kem rồi nói đủ điều về nhau. Họ nói chuyện khá ăn ý và thích tính cách của nhau. Họ nhận ra trong đối phương có nét gì đó tương đối giống mình. Những câu chuyện họ kể cứ kéo dài, kéo dài mãi cho đến khi họ chợt nhận ra phải về. Nhiên và Quân đều muốn nói điều gì đó nhưng phút chốc họ lại ngập ngừng rồi bối rối nói lời tạm biệt.
* * *
Ngoài những lần nói chuyện ở quán, Quân và Nhiên liên lạc với nhau qua Facebook. Những hoạt động của Nhiên luôn hiện trên new feed của Quân. Quân không thường để lại bình luận, chỉ đọc và nhấn thích trong từng dòng trạng thái của Nhiên. Và Quân phát hiện ra Nhiên rất thích tương tác dưới những bài đăng mà giới trẻ quan tâm như về các cung hoàng đạo, về các confession tình yêu, về địa điểm ăn uống, du lịch... Qua cách bình luận của Nhiên, Quân nhận thấy ở Nhiên một tâm hồn trẻ con, hài hước và hơi mơ mộng một tí. Trong một lần lang thang ở Facebook, Quân tình cờ đọc được bình luận của Nhiên trong bài đăng và anh hào hứng với ý nghĩ của mình.
Sáng thứ bảy, Nhiên đến quán như thường lệ. Nhiên cảm thấy phơi phới trong lòng, cô đẩy cánh cửa, bước vào quán với nụ cười rạng rỡ trên môi. Nhiên biết rằng hết hôm nay là cô nhận được tiền lương. Quán vắng và bình yên. Như có một lực hấp dẫn nào đó khiến Nhiên nhìn về phía góc quán, trong linh cảm của Nhiên có gì đó khác lạ nơi ấy. Và dưới ánh nắng đang chiếu xuyên qua khung cửa kính, trên mặt bàn là một lọ sen đá mini đang vươn mình kiêu hãnh. Nhiên ngỡ ngàng, tự hỏi ai mang nó đến đây. Nhìn vào lọ sen đá được buộc nơ, Nhiên thấy nó đẹp vô cùng. Nhiên cầm lên thì một mảnh giấy rơi ra từ đáy lọ.
"Tặng em, sinh nhật vui vẻ nhé!".
Đó chính là món quà mà Nhiên rất yêu thích, cũng là điều ước mà hôm trước cô đã bình luận trên Facebook. Nhiên cầm mảnh giấy màu hồng ngắm nghía hồi lâu, rồi hai tay ôm lấy lọ cây đặt khẽ lên ngực trái mình. Như là một cái ôm sẽ sớm trao.
Theo muctim.com.vn
Tình ca ngốc nghếch Mô hình cà phê sách của T. thật sự không mới nhưng vẫn đủ khiến những người không thích sự ồn ào như tôi cảm thấy hài lòng. Một ngày cuối tuần nữa lại trôi qua và tôi vẫn giữ thói quen đến T. như thường lệ. Mô hình cà phê sách của T. thật sự không mới nhưng vẫn đủ khiến những...