Tình đơn phương tuổ.i tứ tuần
Tận cùng trong trái tim Phương lúc nào cũng có một ngăn nhỏ chứ hình bóng của Đình. Ngoài trời mưa vẫn rơi, tiết trời se lạnh, Phương ngồi nhìn trời mà lòng chạnh buồn nao nao.
Giờ này Đình đang làm gì, anh có nhớ đến cô không? Anh có biết cô rất nhớ anh không, chắc anh không biết đâu, vì anh cứ tưởng những lời cô nói năm xưa là chọc ghẹo anh trong lúc bốc đồng. Anh đâu biết tuy Phương là người hay thích đùa nhưng trong tình cảm cô rất chín chắn và nghiêm túc, và cũng rất khó tránh trong việc chọn bạn trai nữa.
Đối với Phương đã gần 40, cô không bao giờ nghĩ trái tim mình lại có lần rung lên lần nữa, cô tưởng nó đã chế.t lịm tự lâu rồi vì tất cả đàn ông trên đời đối với cô, cô đều xe.m thườn.g, không ai có thể khiến cô rung động. Sau khi kết hôn cô tự mình khép cửa lòng, vì cô nghĩ cô sẽ chẳng bao giờ yêu ai ngoài chồng mình nữa vì với cô ai cũng không bằng Tùng, chồng cô.
Phương ngẫm nghĩ và cũng chẳng ngờ, cô lại yêu Đình, anh không có gì đặc biệt, chẳng đẹp trai không to cao, chắc cô phục anh chỗ giỏi làm ăn, cô biết Đình đã lâu, nhưng chỉ chào hỏi qua loa, chưa bao giờ nói chuyện, Đình là bạn hoc thưở xưa của chồng cô, đối với cô Đình cũng không có ấn tượng gì đặc biệt.
Video đang HOT
Phương ngẫm nghĩ và cũng chẳng ngờ, cô lại yêu Đình (Ảnh minh họa)
Cô bắt đầu liên lạc với Đình là vì Tùng, Tùng tìm tới Đình tâm sự cùng Đình bệnh trầm cảm của mình, tính Tùng rất ghen, mà tính Phương thì lại hờ hững, không tỉ mỉ chăm sóc, đối với cô đã có mấy mặt con với nhau còn khách sáo làm gì, để tâm trí làm ăn và lo cho con. Ngoài công việc Phương cũng không hề đi đâu, sau giờ làm cô luôn luôn đi thẳng về nhà, vì cô biết Tùng rất ghen, anh chẳng bao giờ để cô đi đâu nửa bước. Khi mới chung sống cô cũng rất khó chịu, nhưng dấn dà cô quen, vì muốn gia đình êm ấm nên cô làm vui lòng Tùng.
Ban đầu Đình gọi cô hỏi về bệnh tình của Tùng, cô cũng nhờ Đình có đi chơi đâu thì rủ Tùng đi với, vì Tùng ngoài vợ con ra, anh chẳng bao giờ liên lạc với ai, hay đi chơi với ai, vì vậy dễ bị stress. Mỗi ngày Đình đều gọi cô, có hôm nói chuyện cả giờ đồng hồ, có hôm quá buồn Tùng cô chỉ biết gọi Đình và khóc với anh, và từ từ như thói quen, Đình không gọi là cô thấy nhớ, và Đình cũng luôn luôn gọi cô, có hôm gọi 3, 4 lần chỉ để tán dóc và nói chuyện trên trời dưới đất. Rồi cô có cảm giác nhớ nhung Đình lúc nào chẳng hay, còn Đình có trời mới biết anh có thương Phương hay không, có đôi lúc cô nói bóng gió với Đình thì Đình bảo cô đừng đùa.
Cây kim trong bọc lâu ngày cũng loài ra, rồi Tùng cũng biết, Tùng gạn hỏi Phương thú nhận rằng cô yêu Đình, nhưng chỉ là đơn phương, vì Đình chưa bao giờ nói yêu cô, và Tùng đã gọi Đình, chẳng biết Tùng nói gì, nhưng sau hôm đó, Đình chẳng bao giờ bắt máy khi Phương gọi, và Tùng năn nỉ Phương hãy bỏ qua hết xây dựng lại từ đầu. Phương vì con, đã gạt bỏ tất ca, làm một chuyến du lịch cả gia đình, để giúp Tùng vượt qua căn bệnh trầm cảm.
Bây giờ gia đình Phương đã vui vẻ ấm cúng như xưa, nhưng tận cùng trong trái tim Phương lúc nào cũng có một ngăn nhỏ chứ hình bóng của Đình. Cô mãi mãi sẽ không bao giờ quên mối tình đơn phương của tuổ.i tứ tuần.
Theo 24h
Tình cà phê
"Nếu có nhiều tiề.n, anh sẽ làm gì?". "Anh sẽ mở một quán cà phê thật đẹp, lúc đó em không cần phải đi bất cứ đâu để uống cà phê, anh sẽ tự tay pha cho em".
"Nếu có nhiều tiề.n em sẽ làm gì?". "Em sẽ mở một quán cà phê thật đẹp, để cạnh tranh với quán của anh xem ai đông khách hơn và em cũng sẽ pha cho anh những cốc cà phê ngon nhất. Bảo đảm uống vào sẽ thức suốt đêm". Cả hai cười vang trong góc cà phê vắng. Ngoài kia, dòng người hối hả đi về dưới cái nắng bỏng rát của trưa Sài Gòn.
Đã gần mười năm mà giấc mộng cà phê ấy vẫn chưa thành. Em và anh vẫn vậy, la cà hết quán này đến quán khác nhưng vẫn chưa có được một quán cho riêng mình. Đôi khi uống một ngụm cà phê mà thấy lòng đắng ngắt. Cuộc đời mình cũng đen ngòm như giọt cà phê đang chầm chầm rơi trong cốc thủy tinh. Em thích cà phê. Anh cũng thế. Chúng ta thích ngồi đồng ở quán hàng giờ, chỉ để nói vu vơ rồi khúc khích cười, nhìn dòng người tấp nập ngoài kia, thấy đời mình như tách khỏi những xô bồ ấy, được thoát ly khỏi những bon chen toan tính trong chốc lát, chỉ để rồi sau đó lại lao vào cuộc sống, hối hả, gấp gáp hơn.
Người ta thích sưu tầm đồ cổ, sưu tầm tem, sưu tầm tiề.n... còn em lại thích sưu tầm hóa đơn của các quán cà phê. Anh thường cười khi nhìn chồng hóa đơn ngày một dày lên trong phòng em. Ừ thì số tiề.n mà anh và em đã dốc vào cà phê mỗi chiều hai đứa la cà chắc cũng đã đủ để mở một quán xinh xinh. Vậy mà giấc mơ ấy vẫn còn mãi xa vời...Thời gian cứ trôi, cuốn theo những ước mơ mãi không thành hiện thực, còn ta vẫn cứ nắm níu, hoài mơ.
Rồi một ngày anh bảo cần rẽ sang lối khác, phía không em, bỏ lại sau lưng mười năm đằng đẵng những yêu thương. (ảnh minh họa)
Rồi một ngày anh bảo cần rẽ sang lối khác, phía không em, bỏ lại sau lưng mười năm đằng đẵng những yêu thương. Những hẹn thề phút chốc thành vô nghĩa. Anh về phía ấy, để ước mơ thành hình. Từ ngày anh đi, em thôi không còn la cà những quán cà phê nữa. Ngồi trong góc cà phê quen, nhìn những đôi tình nhân ríu rít bên nhau, em lại nhớ dáng mình của một thuở. Lòng lại vương vấn suy tư, chẳng biết họ có đi cùng nhau được đến trọn kiếp người hay rồi lại mang trong mình một vết thương buốt nhói như em.
Gặp một người quen cũ trong một ngày mưa, cùng nhâm nhi tách cà phê đắng và ngắm mưa bên ngoài song cửa. Tưởng nỗi buồn cũng như những hạt mưa kia, rồi cũng sẽ tan vào không gian vậy mà không phải. Mưa càng làm lòng mình chùng xuống những nổi niềm. Chỉ là mưa thôi mà, có gì buồn, sao lòng ta cứ nặng nề đến thế. Bao lâu để quên một người? Bao lâu để những kỷ niệm ngủ quên trong ký ức? Chỉ biết từ lâu, cà phê chẳng còn đọng lại trong ta những dư vị ngọt ngào khi nhấp nháp.
Bạn bảo người ấy giờ đã là con rể ông chủ của một hệ thống các quán cà phê đẹp nhất Sài thành. Em cười chúc phúc mà lòng đắng ngắt như ly cà phê không đường. Em biết, từ ngày người đi, cà phê cũng mất luôn hương vị của nó. Lòng thắc mắc chẳng rõ, ai kia mỗi lần nhâm nhi cà phê có thấy vị của nó đã khác xưa.
Theo Eva
Tình đơn phương Tình yêu đơn phương của tôi thật là vĩ đại và đáng trân trọng. Vào một buổi tối trên diễn đàn tình cờ tôi làm quen với hai người bạn cùng chơi trên web, chỉ là ảo nhưng tình cảm của chúng tôi là thật. L và T đã là bạn của nhau từ trước khi tôi gặp họ. Chúng tôi cùng chơi...