Tình đơn phương
Mối tình đầu của em dành trao anh trọn vẹn… (Ảnh minh họa)
Hãy cho phép em được gọi anh là anh nhé. Một lần được gọi anh là anh theo đúng nghĩa của nó chứ không chỉ là anh bình thường!
Em còn nhớ rất rõ ngày cách đây 2 năm về trước, ngày mà trái tim non nớt xa quê lên thành phố xa lạ bỡ ngỡ để học tập đập loạn nhịp trước anh ngay lần gặp đầu tiên. Ngày đó đến giờ cũng gần được 2 năm rồi đó anh à! Em không phải là người tin vào tình yêu sét đánh nhưng rồi chính em lại yêu anh ngay ở lần gặp định mệnh đó. Một mối tình đơn phương thầm lặng! Em không dám thổ lộ lòng mình với anh. Có lẽ, vì em sợ, em sợ mất anh và có lẽ vì em là con gái…
Anh luôn bên cạnh em những lúc em cần, lúc em gặp khó khăn. Anh luôn giúp đỡ, chăm sóc và bảo ban em. Em hạnh phúc vì mình có được anh những lúc như thế! Với em, anh quá hoàn hảo đến không một tì vết! Càng ngày em càng thấy yêu anh hơn, muốn được ở bên cạnh anh nhiều hơn, muốn được chăm sóc anh – người em yêu thương…
Càng yêu anh bao nhiêu, càng được anh chăm sóc bao nhiêu, em càng thấy lòng mình như se thắt lại! Em hạnh phúc. Đúng, em hạnh phúc anh à. Nhưng hạnh phúc của em gắn liền với nỗi buồn. Vì em sẽ không có được anh trong cuộc đời mình. Em nhận ra sự quan tâm của anh dành cho em chỉ đơn thuần là 1 người bạn dành cho 1 người bạn. Em chỉ trách sao ông trời lại cho em được gặp anh muộn thế! Bên cạnh anh đã có 1 người con gái khác, không phải là em. Và em biết rằng người đó cũng như em: rất yêu anh! Em chỉ là người đến sau, người thứ 3 mà thôi…
Em sẽ chờ đợi anh như em đã làm trong suốt 2 năm qua… (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Anh chính là người đầu tiên em yêu. Mối tình đầu của em dành trao anh trọn vẹn, đầy nhiệt huyết, đam mê và… đơn phương! Em tự vẽ ra trong đầu mình rất nhiều lý do để tin và tiếp tục yêu anh dù biết rằng mình có thể đang làm vỡ tan hạnh phúc của anh! Tình yêu của em ích kỷ vậy đó anh à, em muốn anh hạnh phúc nhưng chỉ với em thôi. Em ghét tất cả những người con gái khác bên anh dù biết chỉ là bạn bè mà thôi! Em cũngkhông biết từ bao giờ em cho mình cái quyền “được ghét” đó nữa, với anh, chắc em cũng chỉ là 1 người bạn thân đặc biệt nào đó thôi…
Tối qua, anh đến chỗ em khi người đã rũ ra vì bia rượu. Anh và em đã nói rất nhiều chuyện. Qua đó, em biết được rằng anh và “cô ấy” đang cãi nhau và anh thực sự rất buồn. Anh nói anh đã nhắn tin chia tay với cô ấy rồi. Em thương anh nhiều lắm anh có biết không? Em cũng buồn khi anh như vậy nhưng trong em lại nhen nhóm lên 1 tia hy vọng. Có thể, em sẽ có được anh như em hằng mong ước. Lúc đó, em đã muốn hét lên rằng “em yêu anh” rất nhiều lần nhưng em vẫn không đủ can đảm. Em không nói, nhưng em nghĩ là anh cảm nhận được phải không anh? Tối qua, em đã muốn trao cả sự trong sáng của mình cho anh. Em muốn được 1 lần là của riêng anh, dù chỉ 1 lần thôi cũng được. Nhưng anh lại từ chối. Em buồn! Nhưng em chỉ buồn 1 tẹo thôi anh à, 1 tẹo thôi vì em biết con người anh luôn như vậy. Em yêu anh cũng yêu sự thuỷ chung trọn vẹn đó của anh. Có lẽ, suốt cuộc đời mình em sẽ chẳng quên được anh đâu!
Giờ này chắc anh đang buồn lắm phải không anh? Anh nhanh lấy lại niềm tin nhé. Cố gắng lên anh. Anh hãy nhớ rằng bên cạnh anh luôn có 1 người con gái như em! Em sẽ chờ đợi anh như em đã làm trong suốt 2 năm qua! Em mong rằng sẽ có một ngày anh dành trọn vẹn nụ cười duyên đáng yêu của anh cho em!
Gửi Phan Xuân Tùng Anh – 08xd5 Trường ĐH Kiến Trúc Đà Nẵng
thutrang2841@yahoo.com.vn (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Ngày em làm cô dâu
Anh còn yêu em nữa không?
Cái ngày em hạnh phúc khi làm cô dâu cũng là ngày em bắt mình chịu đựng, những cảm giác bất an, những suy nghĩ mơ hồ về chồng mình, về người đàn ông em chung sống...
Anh còn nhớ không, cái ngày anh nói mình hạnh phúc, khi biết em, yêu em và lấy em làm vợ.
Anh còn nhớ chứ, cũng cái ngày này, năm xưa anh nói lời từ biệt, nói sẽ buông tay, sẽ đi xa và sẽ không bao giờ nhìn em lần nữa.
Em còn nhớ lắm, khi anh đến bên em, lần đầu tiên em thấy mình cảm động trước một kẻ si tình, vụng dại như anh... Em cũng nhớ, buổi hoàng hôn kỷ niệm, anh ôm em trong lòng, bàn tay anh xiết chặt, ta nghe hơi thở vào nhau, em hồi hộp đón nhận từ anh lời yêu thương chân thành... em thiết tưởng sẽ mãi như hôm qua, khi anh nói đối với anh em là tất cả và anh sẽ để dành tình cảm chỉ cho em. Có thể anh đã thật vội vàng, có thể em nhanh chóng đi ngang qua hạnh phúc, chẳng dừng chân, chẳng nghỉ, chẳng đặt lên viên gạch đầu để minh chứng tình yêu của anh cho em là thế đấy. Và cái ngày em hạnh phúc khi làm cô dâu cũng là ngày em bắt mình chịu đựng, những cảm giác bất an, những suy nghĩ mơ hồ về chồng mình, về người đàn ông em chung sống..
Em cứ tưởng hạnh phúc lớn lao, gia đình là nền tảng vững chắc và tình yêu sét đánh anh trao em luôn dữ dội, luôn sâu và luôn là vĩnh cửu..Nhưng em đã sai lầm, anh quên đi lời hứa sẽ đưa em đi, sẽ cùng em đến tận cuối con đường, nhưng giờ đây trước mặt em chỉ là khoảng trống không vô vọng, xen lẫn nỗi buồn, cô đơn, nước mắt em lẫn giọt mồ hôi mặn chát...
Cái ngày em hạnh phúc khi làm cô dâu cũng là ngày em bắt mình chịu đựng những cảm giác bất an...
Anh đi rồi, chỉ còn lại nỗi đắng cay, bóng dáng em mỏng manh mềm yếu, vẫn lặng lẽ, nghiêng nghiêng trong mỗi sớm mai, mỗi buổi chiều đổ nắng. Một mình em, đơn lẻ, ánh nhìn xa xăm vụt tắt nơi chân trời chờ anh về bên bữa cơm chiều lạnh ngắt, cái lạnh trong em được đong bằng nước mắt. Em hờn tủi, em xót xa, âm thầm chịu đựng, tiếng sóng lòng chảy cuộn nỗi nhớ thương. Em cứ tưởng khi yêu anh, em được làm hoàng hậu, được cưng chiều, được che chở bởi đức vua, em sẽ kiêu sa như trong truyện cổ tích, thật là.. em quá đỗi ngây thơ, em mơ mộng và huyễn hoặc tình yêu thành huyền thoại. Để khi anh đi rồi, dù cố gắng để quên thì em càng nhớ, càng yêu anh đến vậy..
Anh đi rồi, anh có nhớ đến em, nhớ những kỷ niệm êm đềm có anh, có em ngày ấy? Nhưng thôi, tình yêu kia giờ thành kí ức và cái hạnh phúc anh trao, đẹp lung linh nhưng cũng thật dễ vỡ, em đã cố gượng dậy, sau cái buông tay bất ngờ của anh. Chênh vênh, em đứng giữa con đường với vài vết thương đang âm ỉ đau , thật lâu và thật sâu khi vấp ngã. Em vẫn không tin mình đã xa khi cái hôn kia còn ấm và anh như con sóng, như bọt biến, trôi nhanh, đột ngột như khi tự đến, rồi đi ra khỏi cuộc đời em cùng một cách..
Buông tay anh ra là mất đi chỗ dựa, cũng là để trả cho anh hạnh phúc, em trả nợ ân tình và trả nợ cho tình yêu. Nếu chỉ có vậy thôi, em đã đổ lỗi cho số phận, thì bây giờ có lẽ em thôi khóc, không một lần trách cứ đàn ông.
Buông tay anh ra, là mất đi hy vọng, cũng là để lại nơi anh tất cả, niềm tin vào cuộc sống tương lai. Nếu chỉ có vậy thôi, em đã đổ lỗi cho duyên trời, đưa anh đến rồi đi, thì bây giờ có lẽ em thôi bất hạnh, không một lần nói hận đàn ông.
Anh đi rồi, anh có nhớ đến em, nhớ những kỷ niệm êm đềm có anh, có em ngày ấy?
Khi đi rồi, anh có nhớ em không? Có biết rằng em vẫn yêu anh nhiều lắm, vẫn gọi tên anh khi nhớ anh và khi em khóc... Anh thật vô tình, em nuối tiếc, em chẳng thể dối lòng, không xót xa, không nói đớn đau khi em mất đi hạnh phúc. Người ta bảo đôi khi cuộc đời là thế, phận má hồng thì nhiều nỗi đa đoan. Em cả tin và em đắm chìm trong cái tình yêu vội vã, cái gì đến thật nhanh thì cũng trôi nhanh là vậy...
Anh còn yêu em nữa không? Có nghĩ đến em như em đang còn nhớ? Có nhắc tên em dù chỉ một lần anh nhìn lại, có bao giờ anh hối hận khi xa em? Buông tay anh là không còn anh bên cạnh nữa, là em sẽ xóa hình ảnh anh, là có thể gục ngã, khi không còn bờ vai, cái nắm tay, là không nhận từ anh hơi ấm, là để em một mình, em tự tìm cho mình hạnh phúc... Nếu thế em sẽ quên anh, xóa nhòa anh trong tất cả, như thế có đáng tiếc không?
Từ nay, em sẽ thôi nhớ anh, thôi khóc, cũng là để quên đi, để tha thứ cho anh, cho dù anh bội bạc, cho dù anh mang cho em mất mát, gieo vào em sự bất hạnh... Em sẽ sống những ngày không anh, không gò bó, không chịu đựng, không một lần phải chờ anh nói lời xin lỗi, cũng là để cám ơn cuộc đời đã mang anh đi, cho em hiểu, em còn đó một mình nhưng em tự do... em thấy mình hạnh phúc!
Wetcat (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Thiếu anh... em thiếu đi một nửa Nếu anh chỉ để lại cho em cảm giác nhất thời, nông nổi của chàng trai trẻ thì lúc này đây, em không quá xót thương, ân hận... Cái gì đến nhanh thì cũng qua thật nhanh phải không? Anh trách mình vội vã, em trách anh vô tình, hai chúng ta ở hai giới tuyến, không gặp nhau, không nhìn nhau, cũng...