Tình đầu như một cành cây khô
Anh 25 tuổi, chủ một cửa hàng vật liệu xây dựng khá lớn. Người dong dỏng cao, hơi gầy, làn da rám nắng nhưng cười rất duyên, đôi mắt chất chứa rất nhiều tâm sự mà có lẽ tôi chẳng thể nào hiểu được hết.
Anh đã khiến tôi phải ngất ngây ngay từ lần đầu gặp anh bởi chất giọng rất ấm, nhưng lại hàn hước, lém lỉnh.
Tôi_19 tuổi,sinh viên năm nhất của 1 trường đại học lớn. Không thuộc tuyp con gái dịu dàng, không có ngoại hình bắt mắt cũng không có gia cảnh hoàn hảo. Bù lại tôi khá có duyên và thông minh. Lúc đó tôi mới bắt đầu bước ra đời, cũng đàn đúm, cũng cafe, cũng gặp gỡ. Chúng tôi gặp nhau vào một buổi tối trời mưa. Anh đề xuất cả nhóm đi hát karaoke, cũng ngay lần đó, chúng tôi song ca.
Cứ thế cho đến khi tôi học hết năm nhất, tôi và anh không chính thức trở thành cặp tình nhân trong mắt thiên hạ nhưng cũng không thể cho là tình bạn thông thường. Lúc ấy tôi còn non dại lắm, tôi suy tư,thẫn thờ vì sự quan tâm của anh, tôi nghĩ về anh nhiều hơn… dần dần chúng tôi song ca nhiều hơn, bắt đầu đi chơi riêng, những cái hẹn hò đều đặn vào cuối tuần mỗi khi tôi học trên thành phố về.
Không ít lần anh dành cho tôi những lời nói ngọt ngào, không ít câu anh tỏ tình… nhưng hồi đó sỹ diện nhiều hơn hay ngại nhiều hơn, tôi không biết,chỉ biết rằng cả một năm quen nhau, chẳng khi nào tôi có thể nói lên 3 chữ “em thích anh”.
Ngay cả khi anh chủ động thì tôi cũng gạt phắt đi. Thế mà hơn ai hết, tôi hiểu được tôi đã bắt đầu yêu và tôi yêu anh nhiều như thế nào. Tôi cũng đã để anh gặp gỡ bạn bè tôi, và ngược lại, tôi ra mắt bạn bè, gia đình anh. Mặc dù chưa một lần nào chúng tôi chính thức nói rõ với nhau. Và tất nhiên những cảm giác tình yêu, một cái nắm tay, một cái khoác vai hay nhiều hơn là một nụ hôn…chúng tôi cũng chưa từng.
Có người nói với tôi rằng thế thì chưa được gọi là tình yêu. Nhưng với tôi, thế đã là yêu rồi. Yêu là biết hạnh phúc khi nhìn thấy nhau, yêu là biết nhớ nhung khi xa nhau, yêu là không chỉ nghĩ về anh mà cả gia đình anh, mọi thứ xung quanh anh, yêu là sợ khi thấy anh đi với người khác, yêu là nóng ruột nếu một ngày không nhận được liên lạc của anh….những cảm xúc ấy về anh, tôi đã có đủ. Và tôi bắt đầu nghĩ đến tương lai của hai đứa, với những dự định khi tôi ra trường…vân vân và vân vân…
Có lẽ sẽ thật tốt đẹp nếu tôi biết cách yêu và thổ lộ tình yêu. Tôi đã nghĩ thế để an ủi mình. Khi đến một ngày tôi không nhận được tin nhắn của anh. Rồi 2 ngày,3 ngày…1 tuần. Tôi bắt đầu lo lắng. Nhắn tin cho anh chỉ hết 30 giây quãng đường qua nhà anh chỉ mất 10 phút nhưng tôi không làm được. Tính tôi vốn hay sỹ diện và mặc cảm.
Tôi vẫn giữ cái nguyên tắc dở hơi của mình trong suốt một năm quen nhau là: tôi không bao giờ chủ động nhắn tin trước. Đơn giản là nếu nhắn trước mà anh không nhắn lại thì tôi quê . Rồi 1 tuần, 2 tuần…1 tháng. Tôi đã sống mệt mỏi như thế nào, tôi khóc rất nhiều. Chạy ngang qua nhà anh đến vài lần một ngày nhưng không dám vào. Tôi chỉ còn cách gặp.. bạn của anh.
Người ấy nói với tôi là anh đã có người yêu .Tôi không tin. Hơn năm qua, tôi về nhà đều đặn vào ngày cuối tuần, đồng nghĩa chúng tôi gặp nhau đều đặn.. thế thì sao có thể được. Tôi làm liều nhắn tin hỏi anh sao lâu không thấy liên lạc, chỉ nhận lại được mấy từ “anh xin lỗi, dạo này anh bận”. Và lại một tháng nữa trôi qua, tôi đành để mặc tình yêu của mình.
Video đang HOT
Rồi ngày đó cũng vào một buổi tối trời mưa, tôi nhận được thiệp hồng từ tay anh. Tôi chạy như điên dại trong cái thành phố bé nhỏ này, nước mắt hòa với mưa nên không còn cảm giác mằn mặn nữa, chỉ thấy lòng mình sao đau quá, nỗi đau không thể gột tả được, ngay cả bây giờ ngồi kể lại, cảm giác ấy vẫn sống đến bây giờ.
Ngày ấy tôi tỏ ra chuyện không có gì to tát trước sự lo lắng, túc giận của bạn bè. Chúng bảo tôi ngốc, chúng chửi anh không tiếc lời. Tôi bình thản và cố làm cho mình thật lộng lẫy với bữa tiệc đám cưới. Anh làm chú rể như bao người đàn ông khác, nhưng tôi có thể cảm nhận rằng chú rể không dám nhìn thẳng vào tôi vì không ít lần tôi bắt gặp ánh mắt ấy đang nhìn lén tôi, ánh mắt mà tôi đã cho rằng nó trìu mến, nồng ấm biết nhường nào,ánh mắt mà tôi đã nghĩ rằng tôi có thể tin cậy cả đời.
Lạ thay hôm ấy lại mưa, ánh mắt ấy theo tôi trong suốt cơn mưa mùa hạ. Sau ngày anh cưới, chúng tôi cắt mọi quan hệ, thậm chí là những người bạn đã từng đi chơi chung. Tôi vẫn nhớ như in khoảng thời gian sau đó tôi sống như thế nào, niềm tin về tình yêu, hạnh phúc trong tôi đã hết. Tôi đã từng mơ về cuộc sống tươi đẹp thế nào khi có anh, tôi tin rằng đây là người đàn ông cho tôi đủ vật chất và tinh thần.
Tôi đã sống thu mình, không gặp gỡ, không đàn đúm, không ngó ngàng tới bất cứ cái đuôi nào theo mình. Vì là người năng động nên tôi tập trung hết thời gian cho học tập, đoàn đội và hoạt động xã hội. Một năm sau ngày anh cưới vợ. Lễ tình nhân năm ấy, tôi với nhỏ bạn bán socola. Nhớ anh quá, tôi lấy cớ gọi cho anh mua ủng hộ. Anh mua 3 hộp: 1 cho tôi, 1 cho nhỏ bạn tôi, và 1 chắc cho vợ anh.
Tôi đã vui thế nào, cái hạnh phúc bé nhỏ mà tôi cố tình cho là của mình. Không hiểu sao tối đó vợ anh gọi điện chửi tôi té tát. Chưa bao giờ nghĩ rằng mình rơi vào tình cảnh này, nhưng tôi không thấy mình sai nên không sợ gì hết. Chỉ trách anh sao để vợ làm như thế?
Giờ tôi đã là sinh viên năm cuối, tôi có công việc làm thêm khá tốt và là thành viên ban điều hành của một tổ chức HĐXH… Nhưng tôi vẫn chưa có tình yêu. Tôi vẫn thường nghĩ tới anh, vẫn còn biết rơi nước mắt, vẫn cón cảm giác tiếc nuối… nếu ngày ấy tôi biết cách yêu, biết cách thổ lộ, biết cách giữ lấy tình yêu…? Mọi chuyện có khác đi không?
Sau đó tôi gặp lại anh bạn cũ chơi chung ngày xưa. Tôi có hỏi về anh, tôi lặng người khi biết anh không hạnh phúc, cuộc hôn nhân đã đổ vỡ. Lúc đó tự dưng tôi hoang mang đến độ không biết mình đang làm gì, nghĩ gì.. tôi chủ động liên lạc với anh. Chúng tôi hẹn nhau. Cuộc hẹn hò sau ba năm. Dường như không có sự xa cách, tôi cảm nhận được ánh mắt ấy hướng về tôi nồng ấm biết nhường nào.
Anh kể cho tôi nghe hết cuộc sống của anh. Thương anh đã không trọn vẹn với hạnh phúc của mình, tôi thấy lòng đau hơn cả lúc mất anh. Có phải tôi yêu anh nhiều quá không? Chúng tôi liên tục hẹn hò, tất nhiên vẫn chưa đi qua hết giới hạn bạn bè.
Có đôi lần anh muốn quay lại, tôi cũng thế, nhưng sự ràng buộc của anh và người vợ cũ là 2 đứa con sinh đôi. Tôi đã nghĩ đến chuyện mình sẽ tự tin là người mẹ tốt của chúng. Mẹ tôi biết chuyện nên ngăn cản. Vẫn không phá bỏ được cái nguyên tắc vớ vẩn của mình, thời gian hai đứa hẹn hò, tôi không bao giờ chủ động liên lạc trước, càng không thể rủ anh đi chơi. Cứ thế cho đến một ngày anh tỏ tình, tôi gạt đi.
Tôi không hiểu nổi mình nữa. Tôi đã yêu, vẫn yêu và chắc sẽ yêu anh nhiều hơn thế. Nhưng để hai chúng tôi chính thức công khai thì khó quá, tôi không làm được. Rồi lại một ngày vợ anh quay về, anh lại biến mất trong cuộc sống của tôi. Và tôi cũng thế, tôi cũng im lặng. Sự im lặng kéo dài ba tháng thì anh chủ động liên lạc lại. Anh nói rằng anh đã ly dị vợ. Ba tháng qua anh đã cho vợ anh cơ hội quay lại , nhưng cô ta và anh không hợp nhau. Giờ cô ta lại bỏ đi.
Tôi không trách anh, không còn thương anh nhiều như trước nữa. Tình yêu với anh có lẽ như một cành hoa khô. Nó vẫn còn đó, nguyên vẹn của bốn năm về trước, nhưng nó đã không thể sinh sôi nảy nở, không thể phát triển được nữa rồi. Tôi chọn cách không xa lánh anh, tôi luôn có mặt nhũng lúc anh cần, lúc nào không nên tôi cũng không xuất hiện. Tôi vẫn dành sự quan tâm cho anh, làm một chỗ dựa tinh thần cho anh. Tình đầu của tôi cứ thế cho tới bây giờ, tôi đã có tình yêu thứ hai, nhưng tất cả nhũng gì thuộc về anh: cảm xúc của tôi, sự quan tâm của tôi vẫn được giữ lại.
Điều duy nhất khiến tôi luôn mỉm cười khi nghĩ về mối tình này, không phải kỷ niệm của chúng tôi mà vì sự trong sáng anh dành cho tôi. Sự trong sáng đến nỗi không ai cho rằng đó là tình yêu. Chỉ trái tim tôi hiểu là đủ. Không một lần nắm tay, chưa cả một nụ hôn, cũng không có một bờ vai cho tôi tựa đầu….Nhưng lúc ở bên anh, tôi vẫn thấy ấm lòng, vẫn thấy mình được dìu dắt, được tựa vào. Đó không là tình yêu với mọi người, thậm chí kể cả với anh…nhưng là tình đầu của tôi…riêng mình tôi thôi…
Theo Eva
Những con hạc giấy và điều ước
Tôi không khỏi buâng khuâng mỗi lần nghe câu hát "Tình đẹp muôn thuở là tình trong trắng tuổi học trò...."
Ai trên đời chẳng có cho mình một mối tình đầu, dù là ngọt ngào hay cay đắng, tôi cũng thế cũng yêu như bao người cũng có một mối tình đầu thơ mộng thời áo trắng.
Ngày ấy tôi chỉ là một cậu học sinh lớp 11 đầy vẻ ngây thơ và vẫn còn đôi chút trẻ con, và rồi em đã xuất hiện - một cô nữ sinh, xinh xắn đã làm thay đổi trong tôi nhiều thứ, chững chạc hơn, suy tư hơn, biết suy nghĩ nhiều hơn về tương lai, biết quan tâm và chia sẻ và điều quan trọng hơn là biết làm sao để yêu em trong từng cảm giác.
Em như một thiên thần nhỏ dẫn lối tôi vào ước mơ, em giúp tôi tiến bộ nhiều trong học tập, em làm thay đổi tính ham chơi hơn ham học của tôi,câu nói của em giống như một kịch bản mà tuần nào tôi cũng được nghe "Tuần này anh không đạt vài điểm tốt thì thứ bảy đừng hòng rủ em đi chơi hay em với anh cùng cố gắng nhe phải đậu tốt nghiệp rồi đại học nữa..."
Thế đấy, tình yêu đầu ngọt ngào và nên thơ với những giờ học nhóm tôi thường dùng viết vẽ lên mặt em những cọng râu mèo để rồi nhìn thấy vẻ giận dỗi đến dễ thương hoặc những lúc tôi trễ hẹn, để em ngồi một mình trong quán kem để rồi bị em phạt chép bài giúp em cả tuần lễ hay những lúc tôi lén hôn em, làm đôi má kia ửng đỏ vì ngượng ngùng....và như thế thời gian trôi nhanh, kì thi tốt nghiệp cũng qua với biết bao nhiêu cố gắng, để rồi hai đứa cùng mừng rỡ bước vào giảng đường đại học nhưng thật chớ trêu, hai đứa phải học ở hai ngôi trường cách nhau hàng trăm cây số.
Nhưng điều đó không quan trọng, bởi vì trong tim hai đứa luôn có nhau,bởi vì tôi tin vào tình yêu của tôi, cũng như tin vào lời tình em đã hứa sẽ suốt kiếp trọn đời yêu chỉ mình tôi.
Cứ đến mỗi lần sinh nhật em là tôi tự tay xếp lấy những con hạc giấy để tặng em, mỗi lần như thế em rất vui và chạy đến ôm chầm lấy tôi, em nói rằng em rất hạnh phúc rồi em nhìn lên những vì sao và ước hai đứa được mãi mãi bên nhau. Nhưng ở đời có ai học được chữ ngờ, tôi cũng thế cứ ngu ngơ yêu đương, mộng mị một ngày cùng em bước vào thánh đường, trao nhau vòng nhẫn cưới, để rồi khi là chàng sinh viên năm ba mơ ước ấy càng cháy bỏng hơn.
Sắp đến ngày sinh nhật của em, từng đêm thâu tôi lại lặng lẽ ngồi xếp những con hạc giấy để tặng em vì tôi đã từng hứa nếu một ngày nào đó em nhận được con hạc giấy thứ 1000 thì cũng là lúc tôi ngỏ lời cầu hôn với em niềm rạo rực trong lòng đang tràn đầy, thì vào một chiều thu nắng nhạt, tôi sững sờ khi nhận được lá thư em nói chia tay, đọc những dòng chữ tím ngắt mà tim tôi như ai khứa từng nhát đau đến nghèn nghẹn không thở được:
"Anh à những tháng ngày qua được ở bên anh được anh yêu thương là những ngày mà em cảm thấy hạnh phúc nhất trong cuộc đời nhưng giờ đây em chợt nhận ra một điều,có lẽ em sẽ không thể mang đến cho anh hạnh phúc,có lẽ tình cảm mà em dành cho anh lâu nay chỉ là ngộ nhận và rất nhều cái có lẽ khác mà em cảm thấy mình không hợp với anh,em biết là anh sẽ rất buồn nhưng em cũng đành phải cắn môi để nói rằng chúng ta chia tay đi anh và đừng hỏi em tại sao và cũng đừng liên lạc với em nữa......".
Tôi đã cố gắng để đứng vững, những ngày sau đó dù tôi có gọi hay nhắn tin thì em vẫn không trả lời, những suy nghĩ cứ chồng chéo làm cho tôi muốn điên lên, tôi muốn chạy đến để hỏi em tại sao lại như thế? nhưng đang phải đối mặt với kì thi nên đành gấp lại những trăn trở vào tim.
Những con hạc giấy còn xanh màu tình yêu, những điều ước còn đang ươm mầm thế mà em lại nói những lời phũ phàng như thế. Sau kì thi tôi mang theo những con hạc giấy với hy vọng lại được cùng em như xưa, với hy vọng những lời trong thư chỉ là những ý nghĩ nhất thời hay chỉ vì một điều gì đó..!
Một buổi tối chủ nhật tôi đứng dưới kí túc xá để chờ em 1 giờ, 2 giờ rồi 3 giờ đồng hồ trôi qua nhưng chẳng thấy em xuống gió bắt đầu nổi lên có thể trời sẽ mưa, tôi không thể ngờ rằng tình yêu của tôi giống như trong phim, tôi đang làm gì đây khi những ánh mắt mọi người đâu đó nhìn tôi trầm trồ bàn tán..., tôi đang làm những gì có thể, để níu kéo một tình yêu, dù kết quả có thế nào đi nữa thì cũng không phải hối tiếc, tôi khẽ cười trong vô vọng, đã mấy lần chú bảo vệ đến nói với tôi cháu thật là si tình, trời sắp mưa rồi cháu về đi có lẽ người con gái cháu chờ sẽ không đến đâu, tôi chỉ cười.. và cứ tin rằng ở trên tầng 3 kí túc xá cô ấy sẽ thấy được tấm lòng của tôi.
Một giờ nữa lại trôi qua, em đang làm gì đây? có thật sự dứt tình như thế không? tôi lấy điện thoại ra và gọi cho em từng hồi chuông ngân vang như đang xé tan lòng tôi, lần này thì em đã bắt máy, tôi nói cho em hết tất cả những gì mà tôi nghĩ những mong muốn những cố gắng cho một tình yêu và cả những con hạc giấy nhưng rồi được gì khi em một lần nữa đặt dấu chấm hết cho một tình yêu đầu nhiều ước vọng.
Em đã quyết định chia tay, quyết định rời xa tôi bằng những câu nói vô tình đến đau lòng, phải chăng vì em không còn yêu tôi nữa? phải chăng...? tôi không thể hiểu!.Tôi muốn bật khóc, nhưng đã cố để nén lại bởi gì tôi biết rằng những giọt nước mắt của tôi không đủ chảy thành những dòng sông để tình yêu và những kỉ niệm ngọt ngào cùng em quay ngược về nguồn.
Tôi lặng lẽ bước từng bước ra về trong niềm thất vọng, cầm những con hạc giấy trên tay tôi đã tung nó lên trời và giờ chỉ cầu một điều ước" chúc em hạnh phúc" dù biết rằng khó có ai cao thượng để thứ tha khi người ta phụ phàng nhưng tôi tin rằng thời gian sẽ nhấn chìm em vào kỉ niệm nơi còn là ký ức của trái tim.
Vậy là hơn một năm trôi qua, tôi phải sống với vết thương lòng không mấy gì là dễ chịu, rồi bỗng dưng có một hôm người bạn thân của em đã đến gặp và cho tôi biết, ngày đó sau một ca phẫu thuật do tai nạn giao thông, bác sĩ đã nói rằng em vĩnh viễn sẽ không thể mang thai, thế là em đã chọn cách lặng lẽ rời xa tôi để nhường hạnh phúc cho một người khác, em không muốn tôi sẽ phải buồn nhiều hơn trong cuộc sống sau này. Cầm sấp hồ sơ bệnh án tôi như muốn thét lên!
Tại sao ông trời lại trêu đùa chúng tôi như thế? Vậy mà tôi nào biết nào hay, có lẽ nỗi đau mà những tháng ngày qua em phải chịu còn lớn gấp trăm ngàn lần tôi. Em khờ thế! em biết không? Và giờ đây tôi sẽ lại bắt đầu như những ngày trước, những ngày đầu biết rung cảm trước nụ cười màu hồng, tôi sẽ lại chờ em sau những buổi tan trường trao cho em từng cánh thư hồng, sẽ làm mọi thứ để có em một lần nữa dù cho em có thế nào đi chăng nữa...
Tại sao tôi không thể cho em cuộc đời và sinh mạng chứ? khi em đã dành cho tôi cả một vùng trời tươi đẹp. Những con hạc giấy giờ đây sẽ sống lại để mang những điều tốt đẹp nhất cho em và cho cả tình yêu mới của chúng tôi. Chờ anh nhé cô gái ngốc!!!
Theo Eva
Em nhớ anh Giây phút trôi qua ấy là giây phút em nhớ anh thật nhiều... (Ảnh minh họa) Thời gian có thể dài hơn thế nữa nhưng nó không thể bào mòn được tình yêu em dành cho anh. Khoảng cách có là bức tường dày thế nào đi nữa cũng không bao giờ ngăn được nỗi nhớ của em về anh... Hà Nội đêm...