Tình đầu là tình cuối
“Anh buộc em lại với anh nhé” – Đó là câu tỏ tình theo suốt cuộc đời của tôi. Anh là người yêu đầu tiên của cuộc đời tôi. Anh hiền lành và đẹp trai lắm. Tôi rất hạnh phúc và khẽ gật đầu. Anh ôm tôi thật chặt trong vòng tay của mình.
Ngày tháng trôi đi thật êm ả. Gần như cuộc sống của tôi đã không thể thiếu được anh. Tôi đi đâu cũng có anh bên cạnh.
Bốn năm trôi qua, chúng tôi vẫn yêu nhau. Cho đến một ngày tôi chết lặng….khi nhận được dòng tin nhắn của anh: “anh và em có duyên mà không có phận, mình chia tay nhé”. Cái cảm giác hụt hẫng và như bị mất một cái gì đó thật lớn lao làm cho con người tôi chao đảo. Tôi không thể tin vào mắt mình nữa. tôi cũng không khóc. Tôi lang thang ngoài đường mà không nhìn thấy một chiếc xe nào cho dù xe chạy hối hả.
Ngày thứ nhất: Ngày đầu tiên kể từ khi yêu anh mà không được anh đón đưa hay gọi điện hoặc nhắn tin với những lời yêu thương ngọt ngào. Tôi đến cơ quan, mặt không vui như mọi ngày. Hôm đó tôi cũng không làm được việc gì.
Ảnh minh họa
Ngày thứ hai: khi bình tâm hơn một chút tôi đã gọi điện cho anh. Tôi bật khóc nức nở và nghẹn ngào khi nghe tiếng anh. Tôi khóc như chưa bao giờ được khóc. Tôi khóc nhiều lắm mà chẳng nói được gì. Anh cúp máy.
Ngày thứ ba: tôi có vẻ như đã bình tĩnh hơn, tôi gọi điện cho anh và yêu cầu được nghe lý do. Anh không nói và cúp máy.
Và từ đó anh không dùng số điện thoại đó nữa.
Video đang HOT
Lúc này tôi hoang mang, tôi lo sợ và đêm đến khi mọi người chìm trong giấc ngủ thì tôi thức khóc suốt đêm dài. Tôi rất yêu anh- mối tình đầu của tôi.
Một tuần sau
Một tháng sau.
Rồi ba, bốn tháng sau tôi vẫn không liên lạc được với anh. Lúc này đây tôi như đã bình tâm hơn nhưng không một lúc nào là không nghĩ về anh.
Rồi bạn bè khuyên bảo và tôi cũng dần chấp nhận sự thật phũ phàng đó. Thông qua bạn bè tôi biết anh có quen với một cô gái khác.
Cho đến một ngày….anh bất ngờ gọi điện cho tôi và nói rằng “anh không quên được em, anh không thể sống thiếu em”.
Tôi và người nhà giấu anh điều đó.Rồi chúng tôi trở về bên nhau nhưng chưa đầy hai tháng sau, lòng tôi như quặn thắt lại thêm một lần nữa. anh bị bệnh u nang tụy. Bác sĩ nói với tôi và anh trai của anh “chỉ 3 phần sống, 7 phần chết”.
Tại sao? Tại sao số phận tôi lại đau khổ như vậy.
Tôi nghỉ làm và vào viện chăm cho anh.
Hơn 1 tháng trong bệnh viện chăm lo cho anh. Tôi như diễn viên hài, trước mặt anh thì vui vẻ, cười nói. Khuất mặt anh thì tôi khóc thầm.
Hằng đêm tôi cầu nguyện trời phật phù hộ cho anh qua khỏi căn bệnh này.
Rồi anh phải lên bàn mổ. Tim tôi đau nhói xen lẫn nhưng lo lắng và suy nghĩ lung tung.
Ơn trời, cơn nguy hiểm đã qua. Anh dần hồi phục và bình thường trở lại. Anh và tôi yêu nhau hơn sau thử thách vừa qua.
Rồi một ngày đẹp trời, anh và tôi cưới nhau trong hạnh phúc.
Đến hôm nay chúng tôi đã có cu Tôm, giống cha và rất kháu khỉnh. Chúng tôi sống bên nhau rất hạnh phúc và luôn tràn đầy tiếng cười.
Thời gian qua đi kể từ ngày nói yêu nhau cũng đã hơn 8 năm rồi nhưng ký ức của mối tình đầu không bao giờ phai nhạt trong tôi. Tôi rất yêu anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mưa
Anh thân yêu! Không biết đây là lần thứ mấy em tự nhủ rằng câu nói này sẽ là lần cuối cùng em nói với anh, với tư cách là người yêu dấu của anh! Anh có biết rằng tim em đau đớn như thế nào khi nhận được những dòng tin nhắn của người con gái ấy gửi cho anh không?
Càng ngày, càng ngày em càng cảm nhận rõ ràng anh sẽ xa rời em, những giây phút mình hạnh phúc bên nhau không đủ để em níu bước chân anh lại. Có những lúc em nghĩ rằng em có thể phát điên nếu không có anh bên cạnh, và em không thể sống được nếu anh rời xa em. Vậy mà, điều ấy chẳng còn nghĩa lý gì với anh nữa khi mà anh chỉ cần một câu nói "vắng anh em cũng cảm thấy thiếu một cái gì đó, không gặp anh em cũng thấy nhớ" của một người khác.
Điều anh cần chỉ có thế, chứ không phải là tất cả tình cảm em trao cho anh. Em tiếc lắm, tiếc lắm anh à, vì em không thể dùng tiểu xảo với anh, vì em không thể dùng lời lẽ ngọt ngào với anh, vì em không biết cách làm anh đẹp lòng, vì em không khéo léo, vì em không biết sử dụng ưu thế của mình, và vì em thật lòng... nên em mất anh. Dù em có nói một trăm lần, một nghìn lần "em yêu anh" thì cũng chẳng bằng một câu nói "em thích anh" của người ta.
Anh có biết rằng có những lúc em có cảm tưởng là em có thể giết được cô ta hay không? Anh có biết là em căm ghét cô ta như thế nào không? Nhưng, khi em bình tĩnh lại, khi em nhận ra được, bây giờ em đã là quá khứ, lòng em bình thản, lạ lắm anh à. Dù tim vẫn buốt, dù lòng vẫn đau, nhưng em không còn oán trách người ta của anh, và em cũng không tự than thân trách phận, cũng chẳng trách em kém cỏi nữa. Người ta là người ta, em là em. Em chỉ có một tấm chân tình, em biết như thế là em ngu ngốc, là em dại dột. Em chẳng muốn so sánh nữa, em cũng chẳng muốn em mệt mỏi như thế này nữa. Chỉ cần đọc những dòng tin nhắn ấy trong một đêm mưa gió như thế này cũng đủ làm em thấy tan nát hết cả rồi.
Anh có nhớ... Mình yêu nhau trong một tối mưa phùn, đến với nhau lần đầu tiên trong một đêm mưa gió, mình cãi nhau bao giờ trời cũng mưa, và giờ đây, khi tim em tan nát, trời cũng đổ mưa rồi anh à. Biết bao đêm mưa, nằm một mình em nhớ về anh. Nhưng giờ đây em đâu ngờ, người anh nhớ chẳng còn là em nữa, em tiếc vô cùng. Nhưng nuối tiếc nào rồi cũng qua đi anh à, dù em biết nói rằng đây là quãng thời gian mình thử thách nhau, nhưng hơn ai hết em hiểu, đây chỉ là một cách để em và anh chia tay trong nhẹ nhàng.
Yêu anh mãi mãi, nhưng, thật lòng làm người khác buồn vì em, mà tim em cứ hướng về anh, em thấy em thật tệ. Em sẽ cố quên anh, cố quên anh để đến với người ấy. Em chỉ không hiểu, vì sao ta lại như thế này...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lừa dối Không biết em dùng mục này để viết cho anh có hợp không nữa? Nhưng em vẫn muốn có người đọc được những gì em đang suy nghĩ. Anh không còn là người yêu dấu của em nữa, mà hình như chưa bao giờ là người yêu dấu của em thì phải. Anh đang muốn chơi trò gì với em đây? Em đã...