Tình đầu khó quên
Đã hơn 10 năm trôi qua, vậy mà Thúy vẫn không thể dừng lại thói quen đi trên con đường ngày ấy. Nơi mà chất chứa bao kỷ niệm yêu thương khó phôi phai.
Thúy, cô gái xinh xắn, đáng yêu của khoa văn hồi ấy, những tưởng sẽ có một mối tình trọn vẹn với chàng trai hào hoa kinh tế, vậy mà mọi thứ đều đổ vỡ khi họ chính thức chia tay.
Hồi ấy, trai kinh tế được coi là thần tượng của giới chuyên văn. Mỗi tối ký túc xá của các nàng luôn tràn ngập tiếng cưới với hoa và bánh kẹo. Cường là chàng trai ít nói, nhưng thông minh, rất được các nàng mến mộ. Chỉ duy nhất có Thúy, luôn tỏ ra lơ đễnh mỗi khi Cường tới. Cô mải mê tất bật với bài vở hôm sau, lại còn tranh thủ chuyện làm thêm kiếm chút đỡ đần gia đình.
Vẻ đẹp mộc mạc và dịu dàng của Thúy khiến Cường không thể rời mắt khỏi. Dẫu không nhìn trực tiếp, không nói thành lời, nhưng mọi hành động, cử chỉ của Cường cũng đủ làm trái tim người con gái mềm yếu. Thúy biết anh yêu cô thực sự, nhưng sự e ngại về hoàn cảnh gia đình, sự chênh lệch về địa vị khiến cô muốn chạy chốn tình yêu đó.
Nhưng, khi đã yêu nhau, dẫu có trốn tránh đến bao nhiêu thì trái tim cũng không thể rời xa nhau. Họ đã trao nhau nụ hôn đầu đời, ngọt ngào say đắm chính nơi mà giờ đây, Thúy chỉ biết lặng nhìn anh, trái tim gần quá, mà sao lại xa cách đến thế.
Gia đình Cường vốn có tiếng ở đất Hà Nội, sở hữu một tập đoàn kinh tế nổi tiếng, đó cũng là nguyên nhân Cường theo ngành kinh tế để sau này nối nghiệp cha. Còn Thúy chỉ là cô gái ngoại tỉnh, mồ côi cha từ nhỏ, tự bươn trải cuộc sống để ăn học và nuôi các em. Ngày yêu nhau, bạn bè Thúy thấy hạnh phúc thay cho cô, những cũng cảm thấy một linh cảm bất an khi thấy rõ sự chênh lệch giữa họ.
Sự ngăn cản từ gia đình Cường, sự tổn thương của lòng tự trọng. Cô gái vùng sông nước đành để trái tim nằm yên trong lồng ngực, cô không trách Cường, cô chỉ trách số phận trớ trêu khiến họ gặp nhau rồi lại bắt họ phải xa nhau.
Video đang HOT
Cường đi New York, đó là kết quả cuối cùng, sự kết thúc của một tình yêu nồng nhiệt và chân thành. Đã trải qua bao nhiêu đau khổ, tủi thân và giận hờn, đôi khi cuộc sống xô cô đến những điểm tận cùng của sự bất hạnh, nhưng tất cả những nỗi đau ấy không thể dày vò cô như rời xa Cường. Trái tim cô khép lại và tự đóng băng tình cảm, vì Thúy biết, dù bao lâu đi nữa, trái tim này vẫn chỉ dành cho một người duy nhất là anh.
Ẩn sau dáng vẻ mạnh mẽ, kiên cường là cả một trái tim yếu đuối. Thúy sợ tìm về những kỷ niệm xưa, sợ một ngày đi trên đường bắt gặp hình ảnh quen thuộc, sợ thấy ai đó hao hao giống Cường, Thúy sợ tất cả những gì liên quan đến anh. Cô bỏ mặc thời gian, bỏ mặc tuổi xuân thì, cô tìm niềm vui mới trong công việc, đó là hạnh phúc mà cô tìm thấy được trong hiện tại.
Chỉ có duy nhất con đường hoa sữa mỗi khi thu về, nơi Thúy nhận lời yêu Cường và trao anh nụ hôn đầu đời là cô vẫn không quên. Đã hơn 10 năm trôi qua, vậy mà Thúy vẫn không thể dừng lại thói quen đi trên con đường ngày ấy. Nơi bắt đầu tình yêu và kết thúc tình yêu.
Cường đứng đó, anh vẫn như ngày xưa, phong độ và già dặn hơn chút, nhưng khóe mắt buồn và khuôn mặt nặng trĩu suy tư. Thúy thấy trái tim vẫn đập thổn thức như cô gái của 10 năm trước. Những cảm xúc nhớ thương, đau khổ như ùa về khiến cô bật khóc nức nở, cô đứng lặng người nhìn anh từ xa mà không dám tới. Cô sợ sẽ thêm một lần tổn thương, một lần đổ vỡ, sợ trái tim sẽ càng thêm đau đớn, anh đến rồi lại ra đi như chưa bao giờ tồn tại.
Bàn tay ai đó thật ấm áp, nụ hôn ai đó đặt lên môi thật ngọt ngào, nước mắt và hạnh phúc cứ hòa vào nhau khiến cô thấy mình như đang được yêu và thỏa mãn bao nhớ nhung khắc khoải. Khi kịp nhận ra mọi thứ, cô đã nằm gọn trong vòng tay ấm áp của anh, kịp hiểu rằng, dẫu khó khăn, xa cách đi bao nhiêu đi nữa thì trái tim này vẫn thuộc về nhau.
Theo Eva
Tình yêu chưa bao giờ là tất cả
Cho em nhớ anh những phút em yếu lòng, mỗi khi kí ức chợt ùa về.
Đôi lúc em tự hỏi mình rằng tại sao con người ta cứ phải yêu, giá như người ta có thể sống mà không có tình yêu thì tốt biết mấy. Không phải em không có tình yêu, em có tình yêu thương của rất nhiều người, họ rất tốt với em, nhưng em lại không thể chấp nhận được tình cảm của họ, vì em không có cái cảm giác đó - cảm giác dù chỉ một lần được nhìn thấy anh.
Giá như ngày ấy em không lạnh lùng, không suy nghĩ quá nhiều, không đa cảm, thì có lẽ giờ đây em và anh đã không như thế này. Đôi lúc em cảm nhận được rằng anh còn yêu em, anh hiểu em, nhưng anh lại không thể ở bên em. Có đúng không anh, hay chỉ mình em ngộ nhận, em lại đa cảm quá mà thôi. Mỗi lần nhìn thấy anh những kí ức trong em ùa về, và không thể ngăn nổi giọt nước mắt. Thời gian chúng ta xa nhau còn nhiều hơn quãng thời gian chúng ta ở bên nhau.
Những dòng nhật kí buồn, đầy ắp tâm sự, mà em chỉ có thể viết nó lên trên giấy mà thôi. Anh sao lại mạnh mẽ, lại cứng rắn đến như vậy, chưa bao giờ anh tỏ ra yếu lòng, hay một chút mềm yếu trước mặt em dù chỉ một lần. Anh luôn nói những lời khiến người khác phải đau lòng, anh như vậy đó, lạnh lùng, vô cảm. Anh khác với những người con trai khác ở điểm đó, chắc vì thế mà anh có thể làm cho em đau lòng đến như vậy. Em không chắc rằng mình có yêu anh hay không nhưng em biết với em anh là người đặc biệt, có phải cuộc sống xa nhà đã khiến em trở nên yếu lòng hơn hay anh chính là mảnh ghép mà em đang tìm kiếm.
Hi vọng tan vỡ cánh hoa bay, một đôi mắt ướt mi tàn vào gió (Ảnh minh họa)
Tự hứa với lòng rằng sẽ không bao giờ viết anh vào nhật kí nữa. Nhưng em lại không thể làm được, em sợ những lúc nhớ anh em lại tìm đến anh. Anh lại cho rằng em sao cứ xen vào cuộc sống của anh, nên em đã cố gắng để không nghĩ về anh nữa.
Anh vẫn nhìn em như một người xa lạ, tình cảm chúng ta chưa đủ lớn, hay vốn dĩ anh không thuộc về thế giới của em. Trong em vẫn còn đó những kí ức đẹp về anh, đâu phải chúng ta không có kỉ niệm đâu phải không anh, thật may là em và anh vẫn còn có đó những kí ức, những tháng ngày đẹp dù chỉ là ngắn ngủi. Em không được mạnh mẽ như những cô gái khác, em ước gì mình được mạnh mẽ như anh. Hằng ngày cứ phải sống với những kí ức như thế này, em thật sự mệt mỏi, em đúng là ngốc thật mà, anh chưa bao giờ nhớ tới em. Em tự biết mình phải rời xa anh, giữa chúng ta đã hết, mọi thứ không thể quay trở lại như lúc ban đầu, em sẽ không làm phiền anh nữa. Nhưng xin anh hãy cho em nhớ anh những phút em yếu lòng, mỗi khi kí ức chợt ùa về, để em biết được rằng, anh đã từng yêu em nhiều như thế. Nếu thật sự yêu một người, thì nhất định sẽ tìm mọi cách để ở bên người ấy và cũng không để người ta phải buồn, em sẽ như thế. Em biết, giờ đây, anh đã có một cuộc sống mới, cuộc sống không có em. Và rồi người khác cũng sẽ thay thế em, yêu anh hơn em. Xin anh hãy để em lặng lẽ nhìn anh như thế anh nhé, để đến một ngày em có thể lại nhìn anh và mỉm cười. Cầu chúc anh luôn hạnh phúc. Tạm biệt anh người mà em đã từng yêu.
Cho em nhớ anh những phút em yếu lòng, mỗi khi kí ức chợt ùa về.
Theo 24h
Đôi lúc em tự hỏi mình rằng tại sao con người ta cứ phải yêu, giá như người ta có thể sống mà không có tình yêu thì tốt biết mấy. Không phải em không có tình yêu, em có tình yêu thương của rất nhiều người, họ rất tốt với em, nhưng em lại không thể chấp nhận được tình cảm của họ, vì em không có cái cảm giác đó - cảm giác dù chỉ một lần được nhìn thấy anh.
Giá như ngày ấy em không lạnh lùng, không suy nghĩ quá nhiều, không đa cảm, thì có lẽ giờ đây em và anh đã không như thế này. Đôi lúc em cảm nhận được rằng anh còn yêu em, anh hiểu em, nhưng anh lại không thể ở bên em. Có đúng không anh, hay chỉ mình em ngộ nhận, em lại đa cảm quá mà thôi. Mỗi lần nhìn thấy anh những kí ức trong em ùa về, và không thể ngăn nổi giọt nước mắt. Thời gian chúng ta xa nhau còn nhiều hơn quãng thời gian chúng ta ở bên nhau.
Những dòng nhật kí buồn, đầy ắp tâm sự, mà em chỉ có thể viết nó lên trên giấy mà thôi. Anh sao lại mạnh mẽ, lại cứng rắn đến như vậy, chưa bao giờ anh tỏ ra yếu lòng, hay một chút mềm yếu trước mặt em dù chỉ một lần. Anh luôn nói những lời khiến người khác phải đau lòng, anh như vậy đó, lạnh lùng, vô cảm. Anh khác với những người con trai khác ở điểm đó, chắc vì thế mà anh có thể làm cho em đau lòng đến như vậy. Em không chắc rằng mình có yêu anh hay không nhưng em biết với em anh là người đặc biệt, có phải cuộc sống xa nhà đã khiến em trở nên yếu lòng hơn hay anh chính là mảnh ghép mà em đang tìm kiếm.
Hi vọng tan vỡ cánh hoa bay, một đôi mắt ướt mi tàn vào gió (Ảnh minh họa)
Tự hứa với lòng rằng sẽ không bao giờ viết anh vào nhật kí nữa. Nhưng em lại không thể làm được, em sợ những lúc nhớ anh em lại tìm đến anh. Anh lại cho rằng em sao cứ xen vào cuộc sống của anh, nên em đã cố gắng để không nghĩ về anh nữa.
Anh vẫn nhìn em như một người xa lạ, tình cảm chúng ta chưa đủ lớn, hay vốn dĩ anh không thuộc về thế giới của em. Trong em vẫn còn đó những kí ức đẹp về anh, đâu phải chúng ta không có kỉ niệm đâu phải không anh, thật may là em và anh vẫn còn có đó những kí ức, những tháng ngày đẹp dù chỉ là ngắn ngủi. Em không được mạnh mẽ như những cô gái khác, em ước gì mình được mạnh mẽ như anh. Hằng ngày cứ phải sống với những kí ức như thế này, em thật sự mệt mỏi, em đúng là ngốc thật mà, anh chưa bao giờ nhớ tới em. Em tự biết mình phải rời xa anh, giữa chúng ta đã hết, mọi thứ không thể quay trở lại như lúc ban đầu, em sẽ không làm phiền anh nữa. Nhưng xin anh hãy cho em nhớ anh những phút em yếu lòng, mỗi khi kí ức chợt ùa về, để em biết được rằng, anh đã từng yêu em nhiều như thế. Nếu thật sự yêu một người, thì nhất định sẽ tìm mọi cách để ở bên người ấy và cũng không để người ta phải buồn, em sẽ như thế. Em biết, giờ đây, anh đã có một cuộc sống mới, cuộc sống không có em. Và rồi người khác cũng sẽ thay thế em, yêu anh hơn em. Xin anh hãy để em lặng lẽ nhìn anh như thế anh nhé, để đến một ngày em có thể lại nhìn anh và mỉm cười. Cầu chúc anh luôn hạnh phúc. Tạm biệt anh người mà em đã từng yêu.
Yêu ấy nhiều lắm! 4 năm qua ấy vẫn ở bên tôi chân thành dù biết đôi lúc tim tôi có trôi về anh. Anh đến nhẹ nhàng và rồi anh ra đi thật nhanh chỉ có tôi là ở lại với nhiều cảm xúc. Nhưng rất may tôi còn có ấy. Ngày anh đến tôi mới vừa tròn 17 tuổi, cái tuổi còn khá đẹp, hồn...