Tình đầu hay tình… chân?
“Người ta thường nhớ về mối tình đầu…”. Không rõ ai đã nói câu đó nhưng khi nghĩ về mối tình đầu, tôi hay nhớ câu này.
Nếu có thứ gì so sánh với nước chảy từ trên nguồn róc rách vào mùa xuân, trong trẻo và tinh khiết, mối tình đầu có thể được dùng để làm điều đó. Nó đi vào cõi nhớ của nhiều ngừoi, đôi khi lại loáng thoáng xuất hiện khiến ngừơi ta ngồi ì ra, mơ màng trong phúc chốc, để rồi tỉnh lại để sống tiếp, cày tiếp trên cánh đồng cuộc đời với tâm trạng lâng lâng, hơi buồn, cảm thấy một điều gì đó dâng lên trong lòng mình như lời dịch một bài hát mà Paul Simone cất tiếng ” Mối tình xưa nở trong hồn tỏa hương…”(Scaborough fair).
Tôi biết yêu tự khi nào để có cho mình mối tình đầu tiên?. Có lẽ không phải là cú xọac chân để làm quen với cô bạn gái tôi thích hồi năm lớp… ba. Cô bé nhận chồng vở để phát cho từng bạn theo lệnh của cô giáo và tôi không kìm đuợc lòng ngưỡng mộ nên thò chân ra đúng lúc trên lối đi giữa lớp khiến cô té sấp, môi ịn xuống nền gạch chảy máu. Đó là lần thất bại lớn nhất và đầu tiên khi cố công xây dựng mối tình đầu. Nó khiến tôi đau buồn, chưa kể đau đớn vì bị cô giáo khẽ tay.
Năm lớp sáu, tôi đã lớn, biết xài brilliantin hiệu Tancho lấy của ông anh để mái tóc lởm chởm nằm xuống có trât tự. Một ngừơi có ý thức xây dựng hình ảnh bản thân sẽ tìm đuợc cách đi vào trái tim ngừơi khác. Tuy vậy, cô bạn mà tôi nhắm tới, vốn có đôi mắt đen trong veo như ca sĩ Thanh Lan là lô cốt khó tấn công. Tôi nhờ một thằng bạn thân trao cho cô cái thư bỏ vào trong một hộp diêm (để bọn bạn bè không biết) và sau đó tôi đau khổ thấy cô bỏ nó vào sọt rác. Thật ra, thư chỉ có nội dung là mời bàn việc làm tờ báo tường mà không biết tại sao tôi và cô lại có trong ban báo chí của lớp. Dù sao, tôi không hề giấu diếm ý định làm quen qua công việc, nhưng nay kế họach này đã thất bại hòan tòan.
Từ đó, tôi chấp nhận xây dựng chiếc cầu tình yêu bằng kiểu cổ điển. Nhà nàng tôi nhớ ở khu Lò Heo, cái tên nghe thô thiển nhưng đó chỉ là dấu vết của quá khứ. Khu nhà nàng là một cư xá mới xây chừng chục năm. Mỗi ngày đi học, nàng ôm cặp đi bộ về và tôi lập tức lỉnh theo. Tôi để nàng băng qua đường, bên này tôi đi rảo theo. Như vậy nàng có thể thấy được tôi, biết tôi đi theo nàng hằng ngày.
Từ đó, ca khúc Ngày xưa Hoàng thị luôn luôn văng vẳng trong lòng tôi “Em tan trường về, anh theo Ngọ về, chân anh nặng nề, hồn anh nức nở…”. Tôi không thấy nức nở, tôi chỉ thấy vui. Nhất là khi nàng quay sang ngó tôi rồi lại rảo bước. Có khi nàng bị vấp cục gạch, tôi thấy tội nghiệp vừa tức cười. Có nhiều buổi tôi theo nàng đến tận đầu cư xá. Tôi đứng từ xa lấp ló nhìn về nhà nàng trong nắng chiều, còn nàng đi thẳng vào nhà. Nhưng sau đó tôi biết nàng sẽ quay ra và nhìn tôi. Không biết nàng nghĩ gì nhưng vậy cũng là sướng với tôi rồi.
Và rồi cả lớp ai cũng biết tôi hay theo nàng đi về nhà mỗi ngày. Có một chị lớp Bảy ở gần nhà nàng đôi khi gừơm gừơm tôi, một thằng bé chắc là hư lắm trong mắt chị ấy. Còn tôi thì thấy quãng đời này sao đẹp quá. Có lúc trên đường về, tôi rủ thêm thằng bạn thân nhất, một thằng lùn đũn, cùng đi theo. Nó ngó nàng lom lom, đếm những lần nàng ngó nhìn tôi và hê lên Mỗi lần như vậy thật là sướng. Khi nàng vào nhà rồi, hai đứa đi ăn cà rem cây. Xong tôi ngồi ở vỉa hè móc quyển tập chép bài hát ra, hát cho nó nghe mấy bài đang thịnh hành lúc đó như Đồng xanh hay Trong nắng trong gió, toàn nhạc Pháp lời Việt. Nó nghe mà không nói gì, chỉ mong nghe cho xong để tôi móc tiền bao tiếp nó ăn xi rô đá nhận.
Chuyện gì cũng có lúc kết thúc của nó. Nghỉ hè năm lớp sáu, tôi hết đường đi theo nàng làm cái đuôi. Ở nhà suốt ba tháng không biết làm gì, đôi khi tôi thấy nhớ vóc dáng nhỏ nhắn của cô bạn mà suốt cả năm tôi chưa nói đuợc một câu. Một buổi trưa, tôi nảy ra ý định phải đi tìm để được thấy nàng. Tôi quyết định đi bộ qua cư xá Lò Heo vào buổi trưa chủ nhật sau giờ cơm. Thời đó ngừoi ta thường đi ” Bát Bô – Na”, có nghĩa là đi dạo phố Lê Lợi (có tên cũ là Bô Na) ở trung tâm Sài Gòn vào đầu buổi chiều Chủ Nhật. Còn tôi thì Bát… Lò – Heo.
Và tôi đã phán đóan đúng. Ngồi ở vỉa hè một hiệu thuốc, tôi đội chiếc nón sùm sụp che mặt và chờ đợi. Một giờ trưa, ba mẹ nàng dắt nàng ra mặt đường đón taxi. Cô gái của tôi hôm nay không mặc áo dài trắng ôm cặp mà bận áo đầm xanh nhạt, tóc cột đuôi gà vồng lên .
Video đang HOT
Ngày hôm sau, tôi đi tìm thằng bạn lùn của tôi và tuyên bố rằng: ” Tao sẽ không đi theo con nhỏ K. nữa !”. Nó trố mắt ngạc nhiên nhưng không hề hỏi tôi tại sao. Còn tôi lởn vởn trong đầu : ” Sao chân cô bé khẳng khiu quá, nhìn như chân một em bé ???”. tôi như thấy biến đâu mất cô bé thiếu nữ áo dài xinh như Thanh Lan của tôi. Kết thúc mối tình đầu thứ hai của tôi.
Mấy năm sau đó, suốt thời gian học cấp 2 và nửa cấp 3 ở trường Nguyễn Thượng Hiền, bỗng dưng tôi thấy chán bọn con gái. Mặc bọn bạn trai tán tỉnh, trêu chọc hay kết thân với đám con gái trong lớp, tôi đi về lớp học mà không tha thiết chuyện đó. Tôi mê bóng bàn, đọc sách. Tôi giỏi một số môn và rất tệ ở vài môn học khác. Từ đó tôi mặc cảm nên không chơi với con gái. Và tôi nghĩ có thể mình không đẹp trai, không trắng trẻo thư sinh. Tôi tạm quên “bầy phượng vỹ khác thường” này..
Nhưng cuối cùng con gái lại trở nên hâp dẫn với tôi. Vào một buổi sáng cùng khối lớp 11 tham gia lao động trong khu vuờn trường, tôi bắt gặp…một cái bắp chân trắng trẻo của một cô bé lớp kế bên. Cô này cũng xinh, hơi nhỏ nhắn nhưng có đôi mắt to biết cừơi va đôi mày rậm. Thật ra sau này tôi mới để ý nét mặt cô ta kỹ, còn khi đó tôi mãi nhìn bắp chân trắng của cô khi xắn lên để trồng sâm đại hành. Bắp chân sao trắng quá, tròn trĩnh quá và thon gọn chưa từng thấy gì đẹp hơn. Vậy là tôi mắc một sai lầm cổ điển (lại cổ điển) là thích một bắp chân kết cả con ngừơi. Nhờ có một thằng bạn học cùng lớp với cô, tôi vượt qua mọi ngại ngần, làm quen cô bé.
Từ đó lại là những tháng ngày qua lại vất vả. Cứ vài tối, tôi lại đạp xe đến nhà cô ta và luôn giả vờ có thằng bạn ở hẻm sâu phía trong nên đi ngang tiện ghé thăm. Được cái ba mẹ cô rất hiền nên chẳng để ý. Đến ban ngày, tôi thấy cô hay ngồi dùng tay nắm thành viên những thứ gì xam xám sệt sệt, sau đó đem phơi khô. Chúng có mùi hơi ải ải, cũ kỹ. Cô giải thích đó là…phân bò, dùng để đun bếp. Thời gian đó, có gì xài nấy nên tôi không thắc mắc gì, nhưng dù sao thấy mấy cục xám xám trên đôi tay trắng của cô bé, tôi vẫn thấy nao nao. Rồi cuộc phiêu du của tôi chẳng đi đến đậu, tôi cố gắng đẩy nó đến mức lãng mạn hơn, ví dụ như đến thăm nhà cô vào đúng đêm Ba mươi Tết cho đúng điệu với lời ca khúc Anh đến thăm em đêm Ba mươi: “… còn đêm nào vui bằng đêm Ba mươi, anh nói với ngừoi phu quét đường, xin chiếc lá vàng làm bằng chứng yêu em”. Tôi không có gì làm bằng chứng cho chuyện đó dù lá vàng ở Sài Gòn mùa tết cũng có nhiều. Có lẽ tôi cũng không biết điều gì đã thôi thúc tôi suốt cả năm trời ngược xuôi đi thăm ngừoi có bắp chân đẹp này. Cho đến khi quyết định không tiếp tục chạy lên chạy xuống nhà cô nữa, tôi vẫn chưa có dịp nhìn lại lần thứ hai cái bắp chân trắng của cô.
Cách nay mấy tháng, khi đi ngang một quán nhậu, tôi thấy một chú bảo vệ quán béo lùn, xập xệ có nét mặt rất quen. Khi về nhà, tôi chợt nghĩ ra đó chính là thằng bạn lùn hồi năm lớp sáu của tôi. Thấy nó, bỗng dưng những chuyện tình tang hồi nhỏ bổng hiện về. Cô bé của Ngày xưa Hoàng thị không bao giờ tôi gặp lại. Còn cô bạn có bắp chân trắng thì cách mừơi năm sau, tôi thấy cô xách giỏ tòn teng đi chợ, có lẽ chân còn trắng nhưng mặt đã nhuốm màu thời gian, cũng giống mặt tôi.
Cuộc đời này trải qua bao nhiêu thứ, vậy mà tôi vẫn nhớ những điều như vậy. Tất cả như những mảnh ghép một trò ghép tranh, có thể chúng không thể hiện chủ đề chính, chỉ là một góc mây trời trên bức tranh, nhưng không có thì khuyết mất, và dù sao chúng cũng ấp ủ một điều gì đó rất đẹp của tuổi thơ và tuổi mới lớn, đoạn đời tuyệt đẹp mà tôi không bao giờ còn thấy lại được
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chồng tôi suốt bao năm không chịu đi làm
Tôi không biết đã xin cho anh bao nhiêu công việc, đã bao nhiêu lần làm giấy tờ xin việc cho chồng, nhưng không có việc nào anh làm được trọn vẹn, việc gì anh cũng chê.
Thưa các anh chị! Tôi có một chuyện buồn rất mong muốn được tư vấn và giải toả trong lòng từ lâu, xin cho tôi lời khuyên với.
Tôi và chồng tôi kết hôn với nhau từ đầu năm 2002 cho đến nay, tôi yêu anh ấy là mối tình đầu và tôi đã giữ mình trước khi đến với chồng vẫn còn trinh trắng. Thật sự anh ấy cũng rất yêu và thương tôi, trước khi cưới cho đến khi tôi mang thai anh ấy đều yêu thương tôi.
Thật lòng khi mới cưới về, tôi có thai liền, sau khi nghỉ tuần trăng mật về, nhưng lúc đó anh chưa có việc làm (mặc dù đã học xong đại học). Tôi cũng thế đã tốt nghiệp đại học nhưng cũng phải đi dạy kèm từng nhà, nên anh đã bảo tôi kế hoạch vì nghĩ rằng sẽ không có tiền nuôi con. Lúc đó tôi rất khờ khạo, chưa một lần biết đến chuyện đó, tôi khóc nhưng cũng theo yêu cầu của anh đi kế hoạch.
Vài tháng sau tôi xin được việc làm và cũng vừa dạy kèm tại nhà. Tôi cũng làm hồ sơ xin việc cho anh. Ít lâu sau tôi có thai và đến nay đã có em bé 4,5 tuổi. Tôi cũng đã dành dụm xây được căn nhà nhỏ (ông bà nội nghèo nhưng có mảnh vườn và cho chúng tôi miếng đất xây nhà). Phải nói rằng từ khi cưới đến giờ, tôi không biết đã xin cho anh bao nhiêu công việc, đã bao nhiêu lần làm giấy tờ xin việc cho chồng, nhưng không có công việc nào anh làm được trọn vẹn cả, hầu như công việc gì anh cũng chê.
Tôi biết rằng anh cũng thích đi làm để kiếm tiền, nhưng không hiểu sao mỗi lần làm việc khoảng tầm một vài ngày hoặc 1, 2 tháng là anh lại bỗng dưng nghỉ ngang. Từ công việc nhà đến tiền bạc cho cả gia đình, tôi điều gánh vác mà đồng lương của tôi cũng không phải khá khẩm gì (Tôi làm du lịch nên thỉnh thoảng tôi có những khoản ngoài, thỉnh thoảng đi công tác ở nước ngoài rồi dành dụm mua sắm trong nhà. Nhưng năm nay, tôi không đi công tác, chỉ ở văn phòng).
Khi mới cưới tôi thật sự tin tưởng anh, ngay cả chuyện xây căn nhà, tôi không biết gì chỉ giao phó cho anh hết. Tôi chỉ biết kiếm tiền để xây dựng, nhưng mỗi lần về nửa chừng là nhìn thấy cảnh công nhân xây dựng, còn anh đang nằm ngủ trong phòng, hoặc đang đọc báo... mà tiền bạc tôi lại không có nhiều, phải vay mượn nữa, nên rất sốt ruột. Cuối cùng tôi phải ở nhà để ra đứng trông coi.
Hầu như trong căn nhà cái gì tôi cũng nhờ anh giúp đỡ, muốn anh làm chỗ dựa cho hai mẹ con, muốn mình là người vợ hiền. Tôi còn bao nhiêu lo lắng cho chồng con, tôi đã mơ có căn nhà nhỏ, vợ chồng êm ấm, không cần giàu sang. Nhưng cuối cùng từ việc lớn đến việc nhỏ tôi lại phải làm hết, dần dần tôi trở nên cáu gắt, bực bội. Đi làm vất vả mệt nhọc, về nhà thì thấy nhà cửa bề bộn, chồng thì đi đánh cờ tướng, hoặc ngủ trong phòng, hoặc xem đá bóng.
Trước đó anh cũng có đi làm nhưng lương mỗi tháng chỉ 700.000 đồng tôi cũng không hề kêu ca, vẫn động viên chồng làm. Số tiền này anh cũng đưa cho tôi hết, rồi anh xin lại để đổ xăng, ăn sáng, sửa xe ... Nhưng rồi anh cũng nghỉ việc. Cũng có những công việc xin vào rất khó, lương cũng khá ổn vậy mà anh vẫn nghỉ làm. Cuộc sống vợ chồng bắt đầu lủng củng từ đây, từ việc kiếm tiền đến chăm sóc con cái, đến việc nhà do bàn tay của tôi làm. Cứ mỗi đêm ngủ tôi đều thấy hai vai thật nặng nề và khóc.
Tôi đã khuyên anh làm việc để giúp gia đình, để được hạnh phúc, nhưng cuối cùng đều thất bại. Đã rất nhiều lần vợ chồng tôi cãi nhau chỉ vì chuyện công việc tiền bạc, cãi nhau vì mỗi lần tôi cần anh giúp đỡ về tinh thần, thì cũng không có anh bên cạnh tôi. Và tôi đã nhiều lần nói hỗn với chồng mình, tôi biết nói hỗn như thế là không đúng nhưng tôi không biết làm gì hơn. Cũng nhiều lần anh đánh tôi, cứ mỗi lần cãi nhau là anh đánh tôi, tím luôn cả mặt mày. Cũng nhiều lần công an chính quyền đến can thiệp và cũng nhiều lần tôi lên toà xin giải quyết việc li hôn. Mỗi lần như thế anh lại lên toà và xin được toà giải hoà.
Cho đến nay anh vẫn thế, vẫn không có việc làm mà cứ thường xuyên rời bỏ nhà đi đâu đó vài ba ngày rồi về. Rồi có lần anh vào Sài Gòn hơn 8 tháng, tết lại quay về. Thỉnh thoảng anh cũng khen tôi giỏi, nhất là cuối năm vừa rồi khi anh về nhà thấy nhà cửa sạch sẽ và khang trang hơn trước. Trong nhà chỉ thiếu một người đàn ông thôi. Anh ở nhà được 20 ngày, cứ nằm lì. Lần này anh bảo tôi: anh không muốn làm bất cứ công việc gì, anh chỉ muốn dựa vào tôi, tôi hốt hoảng và bàng hoàng, lo lắng.
Suốt thời gian anh đi, tôi không biết anh đi đâu làm gì ở đâu, ở nhà tôi vừa đi làm kiếm tiền vừa lo cho con, vừa làm cha vừa làm mẹ. Tôi cũng biết anh không có bồ bịch lăng nhăng, tôi tin ở anh điểm đó và cũng biết rằng anh rất yêu thương hai mẹ con tôi. Anh thường xuyên nói như thế với nói cả tầm lòng. Tôi hiểu điều này. Vừa rồi anh biết tôi không còn đồng nào cả và tôi nói với anh cố gắng xin việc làm vì mình tôi làm thì không đủ nhưng anh lại làm lơ.
Khi nghe tin tôi có thai lần nữa, anh bảo anh sẽ vào Sài Gòn, còn tôi ở đây làm thế nào thì làm hoặc uống thuốc khẩn cấp nhanh. Tôi rất đau đớn khi nghe anh nói điều này, anh cũng biết rằng trong túi tôi không còn đồng nào cả. Khi tôi đi làm về định khoe chồng là có tiền rồi, vì tháng này tôi nhận lương sớm, thì không nhìn thấy anh. Anh đã dọn dẹp ra đi vào Sài Gòn.
Hiện tại tôi được tin tức anh ở cùng người bà con thuê nhà và cũng không đi làm gì trong đó, thật lòng tôi rất buồn, chán nản. Hiện tại tôi không có thai, tôi suy nghĩ không biết tôi có còn là vợ anh không nữa. Qua bao sự cố tôi đã cố quên và cho anh cơ hội. Tôi đã ngậm ngùi bỏ qua cho anh, nhưng bây giờ anh lại bỏ nhà đi lần nữa. Khi đi anh viết lại mảnh giấy rằng rất yêu thương hai mẹ con, anh đi để lo cho bản thân anh.
Anh không hề gọi điện cho con và tôi, trừ khi tôi điện cho anh, anh bảo cho anh cơ hội lần nữa để quay về, anh đi chỉ hai tháng thôi anh sẽ về (Mục đích anh đi là tạm tránh vì tôi không đủ tiền trang trải cho 3 người trong thời điểm này) nếu tôi cho anh cơ hội. Nhưng lần này tôi đã từ chối vì không biết anh đã bỏ đi bao nhiêu lần, rồi đột nhiên quay về. Bây giờ tôi đã hết kiên nhẫn, hết niềm tin, mặc dù cũng rất thương chồng mình.
Mỗi lần đi làm về trên đường tôi đều khóc, khóc ấm ức không biết, tại sao tôi lại khổ như vậy? Tôi cũng không xấu xí, cũng có công việc làm tại công sở, là trưởng phòng cho một hãng du lịch, tôi cũng không phải không biết điều, không phải chơi bời lơi lổng. Cuộc sống chỉ biết học tập và làm việc, lo lắng cho con cái, có tiền là dành dụm mua sắm trong nhà. Vậy mà chồng tôi thì nhất quyết không chịu đi làm phụ giúp gia đình là sao? Khi đi làm cũng rất nhiều người để ý thích tôi, (họ cứ nghĩ tôi là gái chưa chồng) nhưng tôi không có cảm giác yêu đương gì, mặc dù suốt bao nhiêu năm nay vợ chồng cứ lục đục vì công việc và tiền bạc. Tôi luôn giấu bạn bè, đồng nghiệp, vì bạn bè tôi nghĩ rằng tôi là người hạnh phúc.
Tôi luôn mơ ước cho tổ ấm vì con cái nhưng tôi không còn chịu đựng nổi cảnh chồng như thế này nữa, tôi đã cho anh bao nhiêu cơ hội. Hiện tại anh bảo cho anh cơ hội để quay về nhà và xem tìm chỗ nào cho anh để anh làm. Tôi biết xin việc không đơn giản vì bây giờ anh đã lớn tuổi (34), mà không biết anh có chịu khó làm việc không vì tôi biết tính cách của chồng mình. Tôi đã chịu đựng và khuyên lơi quá nhiều rồi, cứ mỗi lần nhìn con hỏi ba là tôi lại khóc, khóc vì thương con và cảm thấy tội nghiệp cho bản thân mình.
Mong anh/chị hãy thương và giúp tôi với, cho tôi lời khuyên thật hữu ích với nhé. Tôi xin chân thành cảm ơn rất nhiều!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hãy làm ánh nắng trong lòng tôi nhé...!!! Dù đi đâu hay làm gì tôi vẫn yêu và cầu chúc em luôn hạnh phúc. Cảm ơn em rất nhiều mà tôi không nói ra được vì tôi yêu em. Sinh ra trong một gia đình cũng khá giả và là con trai đầu nên từ nhỏ tôi đã được nuông chiều. Còn Nắng sinh ra trong một gia đình đông anh...