Tình đầu của người đàn bà câm
Cô tôi là con út của ông bà Nội. Năm 13 tuổi, một cơn sốt kéo dài 3 ngày liền đã vĩnh viễn cướp đi của cô tiếng nói.
ảnh minh họa
Mẹ tôi kể rằng: Mặt cô đỏ gay, nước mắt giàn dụa, cố cất tiếng gào nhưng không thể. Rồi cô nằm li bì 5 ngày trời liền, không một ai có thể đến gần. Năm đó mẹ tôi mới về làm dâu ông bà Nội. Bố tôi lại công tác xa nhà. Mẹ rất thương cô. Với mẹ, cô không chỉ là một người em chồng mà còn như một người bạn, một người con vậy.
Cô đã vĩnh viễn mất đi tuổi thơ. Bọn trẻ trong làng cứ dần xa lánh cô, thậm chí còn chọc ghẹo, gọi cô là “con câm”. Cô chỉ biết xà vào lòng mẹ tôi mà khóc nức nở.
Mẹ chứng kiến và kể lại với tôi cái ngày cô trở thành “con gái”. Đêm hôm đó, cô đã ôm chặt lấy mẹ, mà khóc thút thít. Cô không thể nói được, nhưng dường như mẹ hiểu tất cả những gì cô muốn nói. Ngược lại, cô luôn lắng nghe và làm theo những gì mẹ tôi dạy bảo.
Mẹ tôi kể rằng, con gái trong làng thời đó ít có người đẹp bằng cô. Nước da trắng hồng; đôi môi đỏ mọng; mái tóc dài, đen óng. Những buổi chăn trâu trên đồi, cô thường cắt những cây cỏ để về đun thành nước rồi hai chị em cùng gội đầu.
Mẹ sinh tôi lúc cô vừa bước sang tuổi mười tám. Tức là sau rất nhiều năm kể từ khi mẹ lấy bố. Mọi người trong cái làng nhỏ này đã xì xào bàn tán rằng mẹ tôi không biết sinh đẻ. Ông bà Nội buồn nhưng cũng chẳng trách giận gì mẹ. Mẹ cũng chỉ biết ôm cô mà khóc suốt những tháng năm dài bố đi công tác xa. Mẹ kể rằng, ngày tôi chào đời, cô cũng là người vui nhất. Niềm vui của cô được thể hiện bằng những giọt nước mắt chảy dài.
Rồi cái thời con gái của cô cũng qua mau. Từ khi tôi được sinh ra, mẹ cũng ít có thời gian gần gũi và chăm sóc cho cô. Cô trở nên lầm lì và khó gần. Người ta nói rằng con gái vào cái tuổi này mà không lấy được chồng là bị hâm. Vậy là người đời lại đặt cho cô một biệt danh mới.
“Thời gian thấm thoắt thoi đưa, ngoảnh đầu nhìn lại đã gần hết một kiếp người” – Mẹ tôi vẫn thường hay than vãn như vậy.
Ngồi dưới gốc cây trứng gà, vạch mái đầu đã bắt đầu điểm bạc của cô, tôi trêu: “Cô già bằng mẹ con rồi”. Cô lặng lẽ mỉm cười, ánh mắt còn chứa đựng điều gì mà tôi không thể gọi thành tên.
Có lần tôi vô tình hỏi mẹ: “Mẹ ơi, ngày xưa cô Sáu có yêu anh nào không”. Tưởng mẹ sẽ lườm và cốc cho tôi vài cái nhưng mẹ lại im lặng và thở dài, một lúc sau mới cất giọng: “Có đấy, cô mày có yêu chú Thiểm ở làng Ngoài”.
Có lẽ đó cũng là thời gian đẹp nhất, những cũng thật ngắn ngủi trong cuộc đời của cô. Ngày đó, thỉnh thoảng mẹ thấy cô hay cười một mình. Có những hôm mẹ và cô đi làm đồng về, mẹ đã về từ lâu lắm mà vẫn không thấy cô về. Mẹ sinh nghi và bắt gặp cô lúng túng giấu gì đó vào trong nón.
Buổi tối khi mọi người đã tắt đèn đi ngủ, mẹ thấy cô cứ trở mình bên nọ sang bên kia rồi lại thở dài. Cô trở dậy khêu đèn rồi lay mẹ dậy. Điều nghi ngờ của mẹ đã được làm rõ: Cô đưa mẹ xem chiếc khăn mùi xoa được thêu hoa và gói mấy bông hoa Bưởi. Dưới ánh đèn, mẹ thấy cô mỉm cười. Mẹ như muốn bật khóc, rồi như để giấu những giọt nước mắt kia, mẹ giục cô tắt đèn đi ngủ. Và đêm đó, mẹ đã thức trắng, không chỉ bởi nhớ bố tôi mà nhiều phần vì vừa mừng vừa lo cho cô.
Video đang HOT
Những buổi tối sau đó, cô thường hay đi chơi về muộn. Mẹ đã “điều tra” và biết được rằng: người đàn ông bí ẩn của cô là chú Thiểm ở làng Ngoài. Chú Thiểm là bộ đội phục viên về làng; Khỏe mạnh, chất phác, ít nói, vẻ ngoài xù xì, khó gần. Có lần mẹ đã gặp riêng chú và nói chuyện. Chú đã tỏ ý rằng yêu thương và muốn lấy cô tôi làm vợ. Mẹ cũng bớt lo hơn.
Rặng tre bên bờ sông gần làng là nơi chú và cô tôi hay ngồi “tâm sự”. Gọi là tâm sự cũng đúng thôi bởi ngôn ngữ của tình yêu thì đâu chỉ thể hiện bằng lời nói.
Có lần mẹ tôi lại thở dài và than vãn với tôi: “Giá ngày đó tao đừng dạy bảo cô mày phải biết giữ mình thì biết đâu cuộc đời cô mày đã có một mụn con mà trông cậy.”
Gánh nặng gia đình và trách nhiệm của một người đàn ông đã khiến chú phải đưa cả gia đình vào Tây Nguyên làm kinh tế. Lẽ ra cô đã theo chú và có một mái ấm gia đình. Lẽ ra cuộc đời cô đã bớt hiu quạnh hơn nếu như năm đó ông bà Nội tôi không ốm rất nặng. Cô dứt tình mà ở lại để làm tròn chữ Hiếu. Mẹ và mọi người cũng đã khuyên bảo cô, nhưng cô đều không nghe. Những ngày tháng sau đó, cô lại lầm lũi, lặng lẽ…Mẹ tôi nói: Hình như ông trời đã buộc số phận cô như vậy rồi. Nhiều đám trong làng muốn ngỏ ý xin cô tôi về làm dâu nhưng cô đều từ chối.
- Sao ngày đó, mẹ và bố không liên lạc và đi tìm chú Thiểm cho cô?
Mẹ lại thở dài:
- “Cọc” sao đi tìm “trâu” được hả con ?!…
Rồi không biết tự bao giờ tôi đã ấp ủ một âm mưu “đi tìm trâu cho cọc”. Cái kỷ vật là chiếc khăn mùi xoa của cô cũng bị tôi “đánh cắp” một cách âm thầm.
Công việc của tôi có nhiều điều kiện để đi đến những vùng miền khác nhau. Đến mỗi một địa danh đều cho tôi một niềm hân hoan khám phá. Việc “khám phá” ra chú Thiểm có lẽ là một thành tích vĩ đại trong những chuyến đi của tôi.
Tôi đã đấu tranh không mệt mỏi với sếp và một số đồng nghiệp khác để giành được là 1 trong 3 người đi công tác trong Tây Nguyên. Thậm chí cuộc “đấu tranh” có phần quá sức của tôi đã bị một số bạn bè, đồng nghiệp “đặt câu hỏi”. Tôi dường như không để ý và đã vạch cho mình bao nhiêu kế hoạch cá nhân.
Mặc dù tự trang bị cho mình những kiến thức, tư liệu sách vở về mảnh đất và con người vùng này, nhưng tôi vẫn hoàn toàn bị bất ngờ với những gì được tận mắt chứng kiến. Là nắng, là gió, là đất đỏ trên mọi con đường.
Trước mắt tôi là một người đàn ông thật khó đoán tuổi. Mọi nét từ vóc dáng đến khuôn mặt đều mang những đặc trưng của người Tây Nguyên (theo suy nghĩ của tôi). Mái tóc dài hơn thông thường, nước da đen bánh mật, đôi mắt sáng và nhanh nhẹn, khuôn mặt có những vết rỗ to. Tôi để ý kỹ hơn đến vết sẹo dài cuối đuôi mắt trái. Tất cả toát lên vẻ gì đó dữ dữ và khó gần. Chỉ đến khi chú cất giọng nói thì cái cảm giác đó trong tôi mới dần mất đi.
- Con là người ngoài Bắc phỏng?
Cái giọng nói ấy, cái ngữ điệu lên giọng ở cuối câu ấy mới đúng là của người dân làng tôi rồi. Mặt chú đỏ dần lên, vết sẹo dài cuối đôi mắt trái bỗng nhiên giật giật, khi tôi đưa cho chú chiếc khăn mùi xoa – kỷ vật mà tôi đã cố tình đánh cắp của cô.
Tôi kể cho chú nghe về cô Sáu kể từ ngày chú đi (Tất nhiên là qua những gì mẹ tôi kể). Chú cũng kể tôi nghe về cuộc đời của chú. Tôi đã cố lắm nếu không đã bật thành tiếng mà khóc. Chú cũng đã trải qua những năm tháng đầy nước mắt, chỉ biết lao động để phần nào quên đi những nỗi đau kia. Những năm tháng quân ngũ đã cướp đi của chú khả năng được làm bố. Người vợ chú đã bỏ đi theo một người đàn ông khác cũng chỉ để thoả mãn khát khao được làm mẹ. Bù lại, chú có những đứa cháu – con của các em chú đều ngoan ngoãn, chăm chỉ và luôn kêu chú là “cha”.
Tôi muốn kết thúc câu chuyện về mối tình đầu của cô tôi bằng một đám cưới, một đám cưới mà có rất nhiều những giọt nước mắt của niềm hạnh phúc. Cô tôi đã trở thành cô dâu ở tuổi 43. Vẫn còn đó là khuôn mặt tươi sáng, là ánh mắt chứa đựng những niềm hy vọng (điều mà trước đây tôi đã không thể gọi thành tên).
Còn chú rể không ai khác là chú Thiểm, người đàn ông với vẻ ngoài xù xì và một tâm hồn đầy tình yêu thương. Chú đã trở lại tìm cô sau hơn 20 năm trời biền biệt. Hai con người với hai số phận khác nhau. Nhưng ở họ luôn có những khát khao được hạnh phúc. Mặc dù niềm hạnh phúc kia sẽ không bao giờ được trọn vẹn./.
Theo VNE
Vợ quá xấu tính, tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà!
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai. Dù đã dịu giọng nhờ vả, rồi mạnh tiếng dạy bảo, bạt tai cũng cho ăn rồi nhưng hinh như tôi không thể rèn luyện được cái "bánh đúc có xương" qua xâu tinh này.
Tôi hiện đang sống với vợ hai và một con gái 4 tuổi. Trước đó, tôi đã có một đời vợ và một con trai bây giờ lên 8. Con trai tôi trước sống với mẹ nó nhưng từ 5 tháng nay mẹ nó đi lấy chồng nên tôi đưa con về nuôi.
Nói thẳng là ngày trước khi đang chung sống với vợ cu thì tôi ngoại tình với vợ hiện tại. Nhưng tôi đã có trách nhiệm đến mức bỏ vợ cu để cưới cô ấy ngay khi cô ấy mang thai.
Lúc cưới vơ hai thi cô ấy sắp sinh nên tôi cũng từ chối nuôi con chung với vợ cu để chăm lo cho mẹ con cô ấy tôt hơn. Mọi người đừng nghĩ con của vợ đầu là con trai nên chắc tôi phải thương hơn. Đối với tôi, con nào cũng như nhau ca.
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai. Dù đã dịu giọng nhờ vả, rồi mạnh tiếng dạy bảo, bạt tai cũng cho ăn rồi nhưng hinh như tôi không thể rèn luyện được cái "bánh đúc có xương" này. Nhiều khi nói mãi chỉ muốn bửa cái đầu của vợ ra mà nhét lời của mình vào. Vợ tôi ngu có, xấu tính có. Chỉ có thế mới không thể yêu thương con riêng của chồng như con gai cô ây rưt ruôt đe ra đươc.
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai du con riêng bao vân yêu me kê va em gai cung cha khac me cua no (Anh minh hoa)
Hai đứa con tôi còn nhỏ, thằng bé tuy mới về còn lạ lẫm nhưng chơi rất thân với em gai no. Có lẽ từ nhỏ nó đã thiếu thốn tình cảm của bố nên hơi rụt rè, dễ tủi thân. Nó nhường nhịn em hết mực, nếu bị em quát hay cắn nó chỉ khóc ma chưa bao giờ dam đánh lại.
Nhiều lần thấy con trai khóc, tôi mới quát con gái vài câu không được bắt nạt anh nếu không bố đánh. Mấy hôm sau, không biết vợ tôi dạy bảo kiểu gì mà con em cạch mặt thằng anh không chơi với anh nữa. Thấy anh đi học về là nó lảng ra không lại gần. Trẻ con đã nhận thức được gì, rõ ràng là do mẹ nó dặn. Đung la me kê vừa ích kỷ vừa độc ác.
Chuyện vợ tôi mua sắm áo quần cho hai đứa con cũng ngứa mắt không chịu được. Mua thế nào mà đến khi hỏi ra thì áo quần thằng anh luôn rẻ hơn con em đến vài chục nghìn. Tôi mắng là vợ phân biệt đối xử thì cô ấy còn lu loa cãi chày cãi cối là áo quần trẻ em càng nhỏ càng đắt, và váy nữ thì đắt hơn quần nam.
Nói ngu thế mà nghe được? Áo quần càng to càng tốn vải thì phải đắt hơn chứ? Thế nào mà size càng to lại càng rẻ? Chẳng qua là cô ây cô y mua hàng xịn cho con chung và mua hàng chợ cho con riêng.
Tôi đi làm cả ngày nên việc ăn uống và dạy bảo hai con nhường lại cho vợ. Tuy chỉ mới 4 va 8 tuôi nhưng tôi đều cho hai con ngủ riêng. Đáng sợ là lúc quan sát con ngủ. Trong khi con bé con ngủ rất an nhiên, thậm chí còn cười cả trong mơ thì thằng anh hay bị giật mình, hay nói mê đến vã mồ hôi, có nhiều hôm chân co giật như đang chạy trên giường.
Tôi lo lăng goi điên hoi vơ cu vê điêu nay. Vơ cu bao, trước đây sống với cô ây, con trai đâu thây găp ác mộng gi. Vi thê, tôi đang nghi ngơ, rõ ràng là lúc ở nhà với mẹ kế bị cô ấy mắng mỏ hay đánh đập gì đó nên mới thành thế.
Giận hơn là cô ấy thuần hóa thằng bé thế nào mà lúc nào tôi tra khảo "Mẹ hai có làm gì con không" thì nó chỉ lắc đầu bảo không. Nó bảo không là đúng thôi, nếu bảo có thì có khi tôi đi nó lại bị đánh nhiều hơn. Tôi đã định rình về nhà bất ngờ xem mấy mẹ con họ sinh hoạt thế nào mà chưa làm được. Công việc của tôi quá bận rộn.
Rồi việc kèm con học cung thê. Tối nào về nhà cũng thấy vợ ngồi bên con gái dạy con hoc hat va tô chư. Chưa lần nào thấy đang dạy con riêng học. Tôi giận cho hẳn mấy bạt tai nhưng vẫn cố cãi. Vợ tôi ương bướng tột độ, sai lè mà lúc nào cũng cãi.
Trong khi thằng anh học đến lớp 2, cấp độ học khó hơn thì không dạy. Còn con em với vào mâu giao, chương trình học vưa chơi vưa hoc ma cứ nhè nó ra dạy với dỗ. Tôi chán là lúc nào nói vợ cũng lý sự cho là mình vẫn đang yêu thương con riêng của chồng và không làm gì trái đạo đức.
Nói chung là rất nhiều chuyện nhỏ nhặt nhưng chi tư ngay con riêng cua tôi vê nha sông thi qua đó tôi mơi cảm nhận được tính xấu của vợ mình. Bây giờ tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà vi vơ qua xâu tinh (Anh minh hoa)
Không trái đạo đức mà đợt Tết âm lịch vừa rồi, vợ tôi còn định qua mặt tôi tống cổ thằng bé về với mẹ đe no để rảnh nợ? Đây là Tết đầu cha con tôi chung sống với nhau mà cô ấy bảo "Mấy tháng không gặp có lẽ thằng bé nhớ mẹ. Tết này anh cho con về ăn Tết với mẹ nó. Đên mung 6 Têt lai đon con lên".
Cô ây còn lên giọng đạo đức giả dặn tôi hỏi ý con xem muốn ăn Tết với bố và dì hay về với mẹ. Chắc chắn là cô ấy đã dặn thằng bé trước nên mới tự tin nói thế.
Nói chung là rất nhiều chuyện nhỏ nhặt nhưng chi tư ngay con riêng cua tôi vê nha sông thi qua đó tôi mơi cảm nhận được tính xấu của vợ mình. Tôi biết cô ấy không thích sự có mặt của con riêng trong gia đình, sợ tôi chăm lo cho con riêng mà bỏ bê mẹ con cô ấy. Bây giờ tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà vi vơ qua xâu tinh. Chẳng le tôi lai phải lấy vợ ba để lo cho hai con?
Tôi bận bịu nhưng vẫn muốn gia đình mình sống sao thật hạnh phúc. Rất mong các bạn cho tôi cách gì đó để cải thiện tình hình này, sao cho vợ tôi hết ích kỷ biết yêu thương thằng bé. Còn nếu không được thì có khi phải ly hôn lần nữa vì tương lai hai đứa con tôi mât.
Theo VNE
Đàn ông thoáng đến đâu? Đàn ông sẽ cưới người phụ nữ lên giường với họ ngay lần đầu tiên hò hẹn? Tôi vẫn hay tự hỏi mình câu đó trong hành trình tìm kiếm tình yêu, có lúc lại nhủ lòng: "Ừ, thời đại nào rồi mà phải băn khoăn một điều quá cổ hủ". Thích thì sẽ nhích! Nhưng quả thực, trong suốt nhiều năm rượt...