Tình đầu bị chia cách
Tôi lặng lẽ trở lại phòng trọ. Bóng tối và sự yên lặng. Ở đây chỉ còn tôi với tôi. Tôi thường ngồi một mình, thường đi lại lặng lẽ trong căn phòng qua cầu thang, những ngày anh đi công tác xa.
Tôi yêu anh. Trong chuỗi ngày nhọc nhằn và buốt giá, anh là món quà vô giá ông Trời ban tặng cho tôi. Ngày đầu yêu nhau, tôi đã nức nở trên vai anh: “Em đã rất nỗ lực để đổi thay và em biết ơn cuộc đời vì đã ưu ái anh cho em”.
Năm tháng tuổi thơ vất vả khiến tôi không bao giờ được yên ổn. Bố ốm nằm liệt giường. Mẹ chao đảo, ngả nghiêng như cây mềm gặp bão. Những cây non như chị em tôi cũng phải vươn mình hứng gió. Tôi vác đất, tôi đạp xe hàng chục cây số thồ những bao ớt nặng hơn tôi chục ký đi bán, ăn cơm chấm muối,… tôi đã làm tất cả chỉ để được sống. Chuỗi ngày đầy nước mắt lưu giữ trong ký ức, khiến tôi luôn phải gồng mình,… mặc cảm không được là con gái theo đúng nghĩa cứ ám ảnh tôi như một vết chàm.
Tôi cứ giương mình ra đón lấy sóng gió của cuộc đời như một thằng đàn ông trong gia đình.
Tuổi thơ lam lũ đã dạy tôi phải đề phòng, không được yếu đuối và không lụy tình, lụy người… Cho đến ngày anh bước vào cuộc sống của tôi như một thế giới cổ tích…
Tôi đang khổ sở với chiếc xe đạp cà tàng của con bạn thì bỗng “xoảng”. Tôi lóp ngóp bò dậy, bắt gặp “bốn mắt” với nụ cười ấm áp và một lời xin lỗi. Tôi cười trừ qua quýt còn đến sinh nhật bạn.
Thế nhưng nụ cười, giọng nói ấy cứ bám riết lấy tôi suốt dọc đường. Sự bình yên diệu kỳ ở con người đó khiến tôi không thể trách mắng, băn bẻ gì kẻ phạm tội. Nhưng ngay giây phút đó, tôi đã buộc mình phải quên vì tôi còn phải cố gắng, tôi không được như mọi người.
Oái oăm thay, tôi gặp lại anh ngay chính trong bữa tiệc của người bạn tối hôm ấy. Tôi vừa mừng rỡ vừa lo sợ. Giữa rất nhiều ánh mắt, tôi đã chạm phải ánh mắt dịu dàng anh nhìn tôi và nụ cười ấm áp sau này xoa dịu tất cả những tủi hờn trong tâm hồn tôi. Cứ thế, anh đến với tôi tự nhiên, chân thành rất mực như hai dòng suối nhỏ tìm đến với nhau. Tôi không âu lo, không đề phòng và hồn nhiên đón nhận sự yêu thương từ anh.
Tôi cũng không biết mình yêu anh từ lúc nào. Hay từ cái khoảnh khắc tôi khóc nức nở khi nhận được dòng tin: “Em ở lại phải chịu khó học, không được buồn đâu đấy, anh về quê có chút việc, sẽ mang quà cho em, ngoan nhé!”. Anh đi, sẽ chỉ có mình tôi với Hà Nội. Tôi hụt hẫng. chơi vơi. Tôi sợ xa anh. Tôi sợ những ngày tháng chỉ có tôi và tôi với cuộc sống bươn bả nơi đây. Lần đầu tiên, tôi khóc khi phải xa một người.
Video đang HOT
Cũng không biết yêu nhau từ bao giờ, tôi đã lẽo đẽo theo anh trên những con phố dài. Tôi nhỏ bé và được chở che. Tôi thích cái cảm giác làm nũng anh và “giả giận” để anh phải dỗ dành. Lần đầu tiên có một người con trai cho tôi cảm giác được là con gái theo đúng nghĩa.
Tôi bình yên trong vòng tay anh. Công trình nghiên cứu của tôi gây được tiếng vang, tôi liên tục bứt phá và vượt hẳn bạn bè về kết quả học tập. Những ý kiến của tôi bắt đầu được nhìn nhận vì có cá tính. Tất cả đang nhen nhóm cho một tương lai rạng rỡ.
Thế nhưng cuộc đời không phẳng lặng. Tôi mắc bệnh. Sức khỏe suy kiệt nhanh chóng. Anh già đi nhiều. Anh đưa tôi gõ cửa từng bệnh viện với một niềm tin sắt đá: “Không bệnh gì là không chữa khỏi được chỉ cần anh và em có niềm tin”. Hơn một năm qua đi, rồi gần hai năm, bệnh của tôi không thuyên giảm. Tôi đã xin không làm luận văn ra trường vì sức khỏe không đảm bảo.
Ngày tôi phẫu thuật cũng chính là ngày tôi nhận được tin từ một người bạn của anh, anh bị tai nạn xe máy, đang cấp cứu trong Việt Đức.
Tôi chết nửa người.
Tôi đã vượt qua những đau đớn về thể xác, sự suy sụp tinh thần với niềm tin duy nhất: “Tôi phải kiên cường, phải khỏe mạnh để được về bên anh”. Tôi đã vật lộn với bệnh tật và những cơn đau tê dại. Chưa bao giờ tôi không có anh bên cạnh. Tôi đang chiến đấu với số phận để không mất anh.
Điều diệu kỳ là sau ca mổ, sức khỏe anh bình phục rất nhanh, hơn một tuần, anh ra viện và trở về với cuộc sống hàng ngày, Một lần nữa, tôi ứa nước mắt khi nhận được dòng tin nhắn: “Em phải bình phục nhanh. Như anh. Anh biết nếu anh không cố gắng cho sức khỏe của mình anh sẽ mất em. Em nằm đó, anh không thể ích kỷ nằm đây. Anh phải là chỗ dựa cho em. Nếu cả hai cùng suy sụp, ta sẽ mất nhau”. Và anh đã chọn anh là người đứng dậy trước để dìu tôi dậy.
Và chúng tôi đã yêu nhau đơn giản vậy. Yêu để cùng sống, cùng vượt qua khó khăn, để biết luôn ở bên nhau. Tôi di dạy. Anh được nhiều công ty danh tiếng mời làm việc. Và chúng tôi đã dự định những điều tốt đẹp cho tương lai.
Nhưng một lần nữa, những cơn lốc của định mệnh lại dội xuống đời tôi. Mẹ anh không đồng ý cho tôi là con dâu của mẹ. Bố tôi ngay từ ngày đầu biết mối quan hệ của hai đứa đã khuyên can: “Không được đâu con à! Nhà nó giàu có lại là những tri thức, không đơn giản như con nghĩ đâu”. Phải chăng ngay từ ngày ấy, bố tôi đã nhìn thấy sự mong manh của tình yêu này hay từ những khúc quanh của lòng người mà tâm hồn thơ trẻ chưa một lần trải qua.
Bác liên tục gọi điện cho tôi, khi thì mềm mỏng, khi thì gay gắt buộc tôi phải bỏ anh. Và cuối cùng, bác đã chọn giải pháp là đến nhà nói chuyện với bố mẹ tôi. Không biết cuộc trò chuyện diễn ra như thế nào, chỉ biết mẹ tôi ốm liệt giường, lần đầu tiên đi suốt quãng đời bão tố của mình, bố tôi khóc.
Tôi đã bình thản đón nhận. Bình thản đương đầu. Và bình thản khi chính trái tim mình đang rỉ máu.
Nếu tôi là mẹ anh, làm sao không đau xót khi con trai mình yêu một cô bé vừa vất vả vừa bất hạnh như tôi. Yêu tôi, từ một công tử nhà giàu lịch lãm, tri thức, anh đã trở thành chàng trai phong trần, bươn trải. Anh có tất cả, để nhiều cô gái mơ ước. Mẹ kì vọng nhiều vào con dâu của mẹ là không sai lầm.
Mẹ cho anh sự sống nên anh không thể là người con bất hiếu nhưng giá như mẹ biết được rằng linh hồn sự sống đó là em.
Tương lai của chúng mình mong manh như chiếc lá. Và phải rất dũng cảm để em học được rằng: yêu không phải là mơ mộng dưới khung trời mùa thu rải rác lá vàng, yêu không phải là anh bên em; yêu là sống đẹp cuộc đời của mỗi người, là cùng chia sẻ và nỗ lực để tự chủ tương lai.
Tình yêu của tôi không kết thúc mà đang được nối dài từ những ngày anh mệt mài trên công trường và tôi tận tụy cho từng bài giảng. Chúng tôi có thể xa nhau một đời nhưng tình yêu của chúng tôi vẫn được nhân lên trong từng sự sống.
Và tôi chỉ xa anh thôi, chưa bao giờ tôi mất anh vì tôi biết rằng tôi là linh hồn của sự sống trong anh.
Theo VNE
"Ở trên giường, em chán lắm!"
Đó là câu chồng nói với tôi sau khi chúng tôi đã có một buổi tối bên cạnh nhau. Tôi hơi sốc, có chút thấy lạ vì sao chồng lại không ngại ngần khi nói ra lời đó. Dù sao thì cũng sống với nhau 2 năm rồi, chẳng lẽ, thời gian đó chồng tôi miễn cưỡng âu yếm tôi?
Thời gian đầu lấy nhau, tôi hạnh phúc vì được chồng yêu chiều, cưng nựng. Nhưng càng lâu chồng càng biểu hiện những thái độ lạ. Nhất là thời gian gần đây, sau những ngày làm việc căng thẳng, chồng thường xuyên kiếm cớ, gắt gỏng với tôi.
2 năm qua, vợ chồng tôi chưa có con. Đi khám thì bác sĩ bảo không có chuyện gì, chỉ là chậm thôi. Cần chế độ ăn uống hợp lý thì mọi chuyện sẽ ổn. Thế nên, chúng tôi rất tích cực chuyện chăn gối để có thể tạo cho mình cơ hội. Chỉ mong sớm có bầu, hai vợ chồng sinh con để cái vui cửa vui nhà thì mọi thứ sẽ ổn hơn. Có sợi dây ràng buộc là đứa con thì vợ chồng sẽ gắn bó và yêu thương nhau hơn.
Nhưng chẳng hiểu sao, càng ngày tôi càng thấy cuộc sống vợ chồng nhạt nhẽo. Chồng hay đòi hỏi tôi phải làm thế này, thế kia với chồng. Trong chuyện chăn gối, anh cũng ép tôi phải làm theo ý anh, nhiều khi ân ái mà chẳng cảm thấy thoải mái, giống như bị ép buộc vậy. Rồi tôi lại nghĩ, hay là anh có tình mới nên mới chán tôi. Chuyện gối chăn giờ với tôi giống như trách nhiệm, nghĩa vụ chứ không còn là cảm hứng nữa.
Từ sau khi anh nói câu ấy, tôi không còn cảm hứng với chồng nữa. Ngày nào, chồng muốn ở bên tôi, tôi đều từ chối. (ảnh minh họa)
Bây giờ, điều duy nhất tôi mong muốn là có con. Nhưng, dù thế đi chăng nữa, tôi vẫn cố gắng làm cho chồng hài lòng trong chuyện vợ chồng. Nếu không sợ chồng sẽ nhanh chán. Người ta nói, gối chăn là điều kiện quan trọng giúp hai vợ chồng gắn bó với nhau hơn. Tôi cho rằng, điều đó là đương nhiên. Chỉ khi hòa hợp trong chuyện chăn gối thì hai người mới hiểu nhau và yêu thương nhau hơn.
Nhưng dù cố gắng bao nhiêu thì càng ngày anh càng xa tôi. Anh cho tôi đọc sách, tìm hiểu chuyện chăn gối vợ chồng cho có kinh nghiệm. Dù tôi đã cố gắng làm theo những gì anh muốn nhưng tôi lại nhận được một câu phũ phàng: "Ở trên giường, em chán lắm!". Tôi quay lại nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, thì ra anh đang chê tôi. Anh nghĩ, tôi chỉ là người vợ chung chăn gối chứ không giúp anh thỏa mãn được nhu cầu của mình.
Từ sau khi anh nói câu ấy, tôi không còn cảm hứng với chồng nữa. Ngày nào, chồng muốn ở bên tôi, tôi đều từ chối. Tôi cho đó là một sự xúc phạm, hoặc ít ra, tôi hiểu rằng, anh không hề muốn được tôi yêu chiều và cũng không còn cảm hứng với vợ mình như trước nữa. Chỉ một câu nói ấy của chồng cũng làm tôi không thể nào không suy nghĩ, thậm chí là suy nghĩ rất nhiều.
Tôi chán chồng, chán tất cả, nhất là chuyện không có con đã làm tôi suy nghĩ nhiều rồi. Giờ thì lại là chuyện này, tôi bàng hoàng nhận ra, tình yêu vợ chồng của chúng tôi đã cạn, có chăng chỉ là cái nghĩa mà thôi!
Theo VNE
Nỗi lòng người vợ đồng tính Tôi, người phụ nữ 30 tuổi có nghề nghiệp đàng hoàng, có một gia đình như người khác mơ ước: chồng hiền lành chí thú làm ăn, con cái ngoan ngoãn xinh xắn, cuộc sống an nhàn... Thế nhưng trớ trêu thay, tôi lại không thấy hạnh phúc với điều đó. Những tháng ngày qua tôi luôn sống trong sợ hãi, dằn vặt...