Tình đã nhạt sao anh?
Anh đã vực em dậy giữa vực thẳm nỗi đau, đã cho em sức mạnh để em bước đi trên con đường của mình…
Em biết tình cảm của anh đã phai nhạt nhưng chẳng hiểu sao em vẫn yêu, vẫn hi vọng, vẫn mong mỏi một sự trở về nơi anh.
Anh thân yêu!
Cho em được gọi như thế một lần cuối cùng. Cất lên tiếng gọi thân thương này mà lòng em đau nhói như có một vết dao đâm thẳng vào trái tim em. Em phải làm sao đây? Làm sao em có thể quên được hình bóng anh đây?
Viết ra những dòng này em biết anh sẽ không bao giờ đọc được, nhưng em chỉ muốn nói ra cho nhẹ lòng, nói ra để mong được một ai đó đồng cảm chia sẻ cùng em thôi!
Chúng mình quen và yêu nhau không phải là thời gian quá dài, nhưng cũng đủ để em hiểu một phần nào về anh. Anh đã đến bên em nhẹ nhàng và lặng lẽ cũng giống như khi anh bước đi vậy. Khi tình yêu đầu của em tan vỡ, em đã đau đớn biết bao tưởng chừng như không thể vượt qua nổi. Phải mất một năm em mới nguôi ngoai được nỗi đau ấy, vết thương cũ đã dần dần hồi phục, rồi anh đến bên em, san sẻ những chuyển buồn vui trong cuộc sống của em.
Em đã tâm sự tất cả chuyện tình yêu của em, anh đã rất thương em khi chứng kiến em phải đau khổ vì người ta như thế… và rồi anh hiểu em hơn, yêu em hơn và san sẻ cho em nhiều hơn thế! Anh bảo: “Người đàn ông đó không biết trân trọng một người con gái tốt như em”. Và tình yêu của chúng mình cũng lớn dần lên, khi anh kể cho em nghe những chuyện tình xưa cũ của anh, những nỗi buồn, nỗi đau anh cũng đã từng phải trải qua trong cuộc sống cũng như tình yêu của mình.
Bao nhiêu chuyện buồn vui trong cuộc sống, anh đều chia sẻ cùng em, bao nhiêu dự định cho tương lai của chúng mình, chúng mình đã hi vọng và nuôi dưỡng sẽ thực hiện được nó. Em hạnh phúc như thế nào anh có biết không? Anh đã vực em dậy giữa vực thẳm nỗi đau, đã cho em sức mạnh để em bước đi trên con đường của mình, đã cho em biết thế nào là một tình yêu chân thành để sưởi ấm trái tim yếu đuối của em. Em nghĩ mình là người may mắn khi gặp được anh, được cho và nhận những yêu thương chân thành xuất phát từ trái tim yêu…
Video đang HOT
Em nghĩ mình là người may mắn khi gặp được anh, được cho và nhận những yêu thương chân thành xuất phát từ trái tim yêu…
Thời gian lặng lẽ trôi đi êm đềm như thế! Rồi bỗng nhiên, những cuộc điện thoại quan tâm, hỏi han của anh cứ thứ dần, em gọi điện trách móc thì anh bảo “Anh muốn dành hết thời gian cho công việc để được sớm trở về bên em”. Nghe những lời nói ấy, em lại thấy như được an ủi, lại tự an ủi mình phải hiểu và thông cảm cho anh… Nhưng sự thật đâu phải như vậy chứ? Càng ngày, em càng nhận thấy sự khác biệt trong cách nói chuyện của anh. Anh không còn gọi điện cho em mỗi đêm nữa, khi em gọi anh cũng không nghe máy, em nhắn tin hỏi thăm sức khỏe thì anh lại từ chối khéo “Anh đang bận tiếp khách”.
Thật nực cười quá anh ạ! Chẳng nhẽ anh không bỏ được vài giây để nhấc máy lên bảo anh đang bận sao? Tại sao những lúc nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của em, anh không gọi lại? Em đau lòng lắm, anh có biết không anh? Em hiểu anh đã thay đổi, tình cảm dành cho em cũng đã thay đổi… nhưng tại sao anh lại như thế? Sao anh không nói với em một lời mà cứ âm thầm nói dối em như thế? Anh càng im lặng bao nhiêu thì trái tim em càng tan náy, nỗi dày vò trong em càng lớn… để rồi em cứ phải tự vấn lòng mình “Tại sao anh lại như thế?”
Nỗi dằn vặt lại hiện hữu trong tâm trí em mỗi đêm, em biết tình cảm của anh đã phai nhạt nhưng chẳng hiểu sao em vẫn yêu, vẫn hi vọng, vẫn mong mỏi một sự trở về nơi anh.
Người trước kia yêu em cũng ra đi lặng lẽ như thế! Họ không nói một lời, không một câu từ biệt, không một câu chia tay… Sự ra đi của họ đã khiến em dằn vặt biết bao nhiêu! Và khi yêu anh, em cũng đã từng nói với anh rằng “Nếu đến một ngày nào đó, anh hết tình cảm dành cho em hoặc anh đã yêu một người con gái khác thì hãy nói cho em biết rằng, anh không còn yêu em nữa” Và anh cũng đã từng hứa với em như thế! Vậy tại sao bây giờ anh lại nỡ quên đi những hứa hẹn ấy? Tại sao anh lại bỏ lại mình em bơ vơ, trống trải như thế này?
Giờ đây, ngồi viết những dòng tâm sự này mà nước mắt em không thể ngừng rơi khi nhớ đến những hình ảnh, những yêu thương của anh! Những giọt nước mắt mặn chát lăn đều trên hai gò má hốc hác của em sau mấy ngày qua không ngủ… Đau đớn nhìn lại mình trong gương, em không thể nhận ra con người của em nữa rồi anh ạ! Sao lại có thể gầy gò và tiều tụy như thế này cơ chứ?
Anh à! Anh có thể nói cho em một lời rồi hãy ra đi! Nói cho em biết vì sao anh lại như thế, được không anh? Tại sao anh lại im lặng với em như vậy? Sự im lặng của anh khiến trái tim em tan nát, dày vò bản thân mình mỗi đêm mà em không thể nào thoát khỏi những suy nghĩ về anh và tìm ra lý do cho sự ra đi ấy!
Hãy nói cho em một lời, dù một lời “Anh hết yêu em” anh nhé!
Linh Nguyễn (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Phụ nữ tuổi 25
Hôm nay chia tay anh, không biết bao lâu vết thương này mới lành lại?
Hôm nay chia tay anh, không biết bao lâu vết thương này mới lành lại? 25 tuổi, em không còn trẻ, cũng không phải quá già để làm lại từ đầu.
Ba năm, sáu tháng với một người con gái, phải chăng đã gần hết tuổi thanh xuân? Dành cả tuổi xuân ngọt ngào ấy để ở bên anh, yêu thương anh... giờ chợt nhận ra rằng, trái tim anh đã nguội lạnh. Anh ở bên em, chỉ như một thói quen, một trách nhiệm. Sự yêu thương, ngọt ngào giờ đã phai nhạt, còn anh tự biện minh rằng " Tình yêu ấy đã nhạt theo năm tháng, theo những trận cãi vã, dằn vặt". Và cứ thế, em khóc lóc, mải miết chạy theo tình yêu đã bay xa, mà không biết rằng, trong chính tâm hồn mình đã có quá nhiều vết thương.
Ngày bé, có người hỏi rằng: "Nếu phải chọn lựa để lấy người mình yêu hay người yêu mình, em sẽ chọn ai?". Em chẳng ngần ngại mà nói rằng: "Lấy người yêu mình chứ! Vì con trai nên yêu con gái nhiều hơn thì mới có hạnh phúc gia đình. Là con gái, nếu lấy người không yêu mình thì sẽ không bao giờ có được hạnh phúc thực sự".
Bây giờ lớn rồi, mới thấy rằng nếu lấy người mình không yêu, sẽ đau khổ lắm. Sẽ tay nắm tay mà lòng buồn mênh mang. Số phận có lẽ đưa đẩy, luôn không chiều theo lòng người. Nhưng liệu có mấy ai tìm được hạnh phúc, khi phải quan tâm, lo lắng bên một người mình không yêu? Giả tạo bao lâu? Một năm, hai năm, hay suốt cuộc đời. Vậy đâu mới là hạnh phúc? Ôm một người, trái tim nhớ về một người khác, như thế có tàn nhẫn lắm không, cho cả anh và em?
Dành cả tuổi xuân ngọt ngào ấy để ở bên anh, yêu thương anh...
Ngày bé, có người hỏi rằng: " Theo em, lý thuyết một mái nhà tranh hai trái tim vàng, là đúng hay là sai?". Em chẳng ngần ngại mà nói rằng: "Sai. Không có tiền thì sẽ cắn xé nhau, sớm muộn cũng đổ nát. Và tình yêu ấy cũng chẳng thể nào bền chặt được". Bây giờ lớn rồi, mới thấy rằng cuộc sống là luôn đổi thay. "Thuận vợ thuận chồng tát biển đông cũng cạn". Hôm nay nghèo, trắng tay, ai biết đâu ngày mai có làm nên sự nghiệp? Cũng có thể có, cũng có thể không!
Ngày bé, có người hỏi rằng: "Nếu được lựa chọn giữa một ngôi nhà lớn có một trái tim lạnh và một túp lều rách nát có một trái tim ấm. Em sẽ chọn gì?" Em chẳng ngần ngại mà nói rằng: " Em chọn ngôi nhà lớn, vì ít ra nó đáp ứng được một vấn đề quan trọng trong cuộc sống là: ăn, mặc, ở... Người ta có thể sống mà không cần có tình yêu, chỉ cần có vật chất. Không vật chất, người ta không thể nào sống được". Bây giờ lớn rồi, mới hiểu được câu " Sống không bằng chết". Có đủ đầy điều kiện để ăn, mặc, ở mà trái tim đã chết, một căn nhà lớn, một mâm cơm nguội lạnh, một bóng hình người phụ nữ đêm đêm chờ cơm chồng về đến khuya... Để khi người chồng trở về, là dằn vặt, là nước mắt, là sự mệt mỏi của cả hai. Phấn son trang điểm, gương mặt xinh tươi rồi cũng héo mòn theo năm tháng. Văng vẳng những tiếng cãi vã, những lời nói tổn thương, xúc phạm, và cứ thế... Ngày, qua ngày, em sẽ chọn gì? Một túp lều rách nát mãi mãi với một người chồng ấm áp và mãi mãi phải nhìn xã hội giàu sang với ánh mắt thèm thuồng?
Ngày bé, có người hỏi rằng: " Mẫu người yêu lý tưởng của em là như thế nào?" Em chẳng ngần ngại mà nói rằng: " Người ấy phải cao hơn em, học giỏi, hát hay, ga lăng, tình cảm, lãng mạn, ngọt ngào, và âu yếm". Bây giờ lớn rồi mới thấy rằng, em thật ngốc! Em đã quên mất cái quan trọng nhất trong tình yêu... Đó là sự thủy chung và tha thứ, những điều mà theo thời gian, người ta mới nhận ra được giá trị của nó, những thứ thật sự quan trọng và cần thiết cho một tình yêu, một gia đình, một mái ấm hạnh phúc... Tự hỏi rằng, có bao nhiêu người đàn ông làm được điều đó?
Một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác sẽ mở ra...
Ngày bé, có người hỏi rằng: "Khi em biết rằng, người ta không còn yêu em nữa, em sẽ làm gì?". Em chẳng ngần ngại mà nói rằng: "Tôi không ưa cỏ may, bám nhằng vào người khác, tình không còn đắm say, níu chi cho phai nhạt". Khi người con trai đã không còn tình cảm, chia tay là giải pháp tốt nhất. Không cần lý do, không cần biết tại sao hay như thế nào... Bỗng dưng một sáng thức dậy, thấy hết yêu là hết yêu. Đơn giản thế!
Giờ lớn lên, em mới hiểu rằng, nếu làm được như thế thì đâu có gọi là tình yêu? Chỉ là thích hay là một cái gì đó thoảng qua. Chẳng có cái gì bỗng dưng "một sáng thức dậy, thấy hết yêu là hết yêu". Khi người ta không yêu em nữa, em đành phải chấp nhận, sẽ đau khổ, sẽ luyến tiếc... Nhưng rồi mọi thứ cũng qua đi, chẳng cần phải sĩ diện, phải tỏ ra đơn giản làm gì.... bởi thời gian sẽ hàn gắn mọi vết thương!
Ngày bé, có người hỏi rằng: "Nếu em nhìn thấy người yêu mình tay trong tay với một cô gái khác ở ngoài đường, em sẽ làm gì?". Em chẳng ngần ngại mà trả lời rằng: "Em sẽ bước tới, cười và chuyện trò bình thường. Em sẽ giả vờ như không có gì cả và kết thúc sẽ là chia tay!".
Bây giờ lớn rồi, em mới biết rằng, nước mắt mặn và cổ họng cay là như thế nào? Cảm giác bất lực, cảm giác chơ vơ, cảm giác đau khổ và mệt mỏi, cảm giác bị lừa dối, cảm giác người mình yêu dành những thứ vốn chỉ dành riêng cho mình, cho một người con gái khác là như thế nào? Mất lòng tin, tình yêu sẽ mong manh ra sao? Cảm nhận được nỗi đau của người vợ có chồng ngoại tình khổ sở như thế nào? Hiểu được trái tim bị tổn thương và còn phải tỏ ra cao thượng, để giữ cái tổ ấm bé nhỏ của mình... Tha thứ! Mấy ai biết chồng ngoại tình mà chia tay được đâu? Rồi vẫn cứ tha thứ và chấp nhận. Người đàn ông, liệu có hiểu vết thương bị lừa dối bao lâu mới lành?
Hôm nay chia tay anh, không biết bao lâu vết thương này mới lành lại? 25 tuổi, em không còn trẻ, cũng không phải quá già để làm lại từ đầu. Không biết cái lý thuyết nào là đúng trong tình yêu của mỗi chúng ta? Liệu ta cho đi yêu thương rồi sẽ được nhận lại yêu thương... hay chỉ nhận lại được sự đắng cay, chua chát?
Một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác sẽ mở ra. Mọi thứ giờ là mớ hỗn độn. Can đảm để chia tay, can đảm để bước tiếp...
Lối đi nào cho em, em đi tìm hạnh phúc xưa?
Thanh Phượng (Theo Bưu Điện Việt Nam)