Tình cũ sắp thành em rể, tới nhà và thì thầm một câu khiến tôi “sốc” nặng
Ở cái tuổi thanh xuân, tôi và anh đã có một chuyện tình rất đẹp mà nhiều người mơ ước. Anh đã dắt tay tôi đi suốt một chặng đường 4 năm đại học.
Những vui buồn, khó khăn mà tôi gặp phải trên chặng đường đời luôn có anh cùng song hành, san sẻ. Chúng tôi đã từng nghĩ, ông trời sinh ra tôi và anh là để dành cho nhau, để đầu bạc răng long vẫn chung đường chung lối.
Nhưng rồi, những khó khăn từ khi ra trường đã đẩy chúng tôi ra xa. Mệt mỏi, chúng tôi chấm dứt câu chuyện tình 4 năm trong một chiều mưa tháng 6. Kể từ đó, chúng tôi là những kẻ xa lạ, không bao giờ liên lạc, dù sâu thẳm trong tim, ai cũng dành riêng một góc để lưu giữ những ký ức về người cũ.
Thời gian trôi, tôi lấy chồng và có một cuộc sống mới hạnh phúc bên gia đình nhỏ, có một thiên thần đáng yêu 3 tuổi. Chồng tôi cũng rất mực yêu tôi, anh bảo không cho phép tôi nghĩ về ai khác, dù cả trong giấc mơ. Anh biết tôi đã có một chuyện tình sâu sắc thuở sinh viên, nhưng anh không biết gì nhiều về người ấy, vì tôi chưa một lần từng kể.
Trong thâm tâm, có lẽ anh biết rằng, thay vì phải xóa hẳn những ký ức ấy đi thì tôi lại âm thầm gói ghém kỷ niệm và cất gọn nó vào một góc con tim. Điều đó không phải vì tôi không yêu chồng, càng không phải vì tôi còn nặng tình nặng nghĩa gì với người ấy, chỉ là tôi trân trọng ký ức một thời thanh xuân của tôi.
Chồng tôi hiểu điều ấy chứ, nên anh không bao giờ lôi tôi ra tra khảo, chất vấn, song đôi khi, anh cũng hậm hực với những gì thuộc về quá khứ của tôi.
Tôi nhớ có lần anh còn cáu gắt cả với Hiền – cô em gái yêu quý chỉ vì cô ấy trót hỏi tôi “người yêu cũ của chị có đẹp trai như anh em không”.
Nói về Hiền, em chồng tôi khá ngoan và rất hồn nhiên. Hiền kém tôi 5 tuổi, năm nay mới đang ở cái tuổi 25 đầy rực rỡ. Tốt nghiệp trường Báo chí, Hiền làm biên tập viên cho một công ty truyền thông lớn. Với phong cách năng động và hiện đại, ai cũng dò xét xem cô đã có người yêu chưa, mặt mũi ra sao.
Video đang HOT
Nhiều lúc cùng nấu cơm hay rửa bát, Hiền lại rủ rỉ tâm sự với tôi về người bạn trai của mình. Qua nét mặt rạng ngời hạnh phúc cùng những lời có cánh, tôi biết tình cảm của đôi trẻ đã khá sâu sắc. Hiền bảo: “Anh í cũng bằng tuổi chị thôi nhưng chín chắn lắm. Lúc nào cũng chỉ biết đến công việc thôi, phấn đấu không biết mệt. Có lần e còn trêu là ngày xưa anh bị người yêu cũ bỏ vì không có việc à mà bây giờ làm như trâu như bò thế, ấy thế mà anh ấy cũng giận em thật, hi hi, chị thấy có buồn cười không”.
Rồi đùng một hôm, Hiền bảo cuối năm Hiền cưới, cả nhà sốt xình xịch vì chưa biết mặt mũi chàng rể thế nào thì Hiền quả quyết: “Cả nhà cứ yên tâm, ai gặp cũng ưng ngay, con mà đã chọn thì chỉ có chuẩn thôi, mai con sẽ dẫn về ra mắt ạ”.
Cả nhà tôi hồi hộp chờ đợi chàng rể quý, tôi thêm phần tất tả vì chuẩn bị cơm nước đón em rể tương lai. 6 giờ tối, cơm nước tôi đã bày biện xong, bố mẹ chồng tôi ra ngóng vào trông, chốc chốc lại nhìn lên đồng hồ đợi.
Trời vừa nhá nhem tối thì có tiếng cửa mở, chiếc ô tô sang trọng từ từ tiến vào trong nhà, bố mẹ tôi mừng khấp khởi, chồng tôi thì ra dáng anh trưởng trong nhà, đã chuẩn bị chai rượu ngon đón các em.
Lúc hai đứa xuống xe chào hỏi, tôi đang nấu cháo cho con dưới bếp nên cũng chưa biết mặt mũi người yêu Hiền ra sao, chỉ nghe thấy tiếng bố mẹ tôi mời chào rôm rả, tiếng Hiền ríu ra ríu rít đầy vui vẻ, tiếng chồng tô i hào hứng: “Chú bày vẽ quá, quà cáp gì nhiều thế này, ngày xưa anh về ra mắt nhà vợ là chả biết mua gì ngoài cân hoa quả cả”. Rồi chồng tôi cất tiếng gọi tôi: “Em ơi, bạn trai Hiền lại còn mua quà cho Bông nhà mình này, ghớm, chu đáo quá”.
Tôi tất tả bế con chạy ra chào hỏi cho phải phép, thì ôi thôi, đập vào mắt tôi là hình ảnh một người đàn ông đĩnh đạc, phong độ, nước da rám nắng đậm nét phong trần, nụ cười rạng rỡ khoe chiếc răng khểnh rất duyên – nụ cười mà cả một thời thanh xuân làm tôi thương nhớ, người ấy của tôi đây mà, sao lại hiện hữu ở đây, trong lúc này, giữa gia đình nhà chồng tôi.
Đã 7 năm rồi sao anh vẫn thế. Tôi còn á khẩu chưa kịp nói lời gì thì người ấy đã nhanh nhẹn cúi chào, trong chớp mắt, tôi thấy ánh mắt người ấy nhắm chặt lại một cách đầy miễn cưỡng, hai bàn tay bóp chặt như kiềm chế. Ai cũng phấn khởi, rộn ràng nên không ai nhận ra thái độ của tôi và người ấy. Trong một phút vô tình, người ấy ghé vai tôi thầm thì hỏi nhỏ: “Em vẫn ổn phải không?”.
Tôi lặng người… Tôi sợ… Những ký ức tôi đã gói gọn vào sâu thẳm đáy lòng từ rất lâu rồi, tôi sợ chúng lại vùng thức tỉnh. Tôi sợ ánh mắt chất chứa những ngọn lửa tình của người ấy, vẫn như đang cháy. Tôi sợ tự mình đánh mất hạnh phúc nhỏ mà tôi đang có.
Nguyễn Thị Hương
Theo Khỏe & Đẹp
Chỉ vì hiềm khích chuyện quá khứ, mẹ chồng nói bóng gió khi vào viện thăm con dâu mới sinh "chắc gì đã giống nhà này", cô đáp mấy "lời ruột gan" mà bà rơi nước mắt
Nghe tới đây, mẹ Phong mặt từ đỏ chuyển sang tái nhợt. Những lời của con dâu nói đã chạm tới suy nghĩ của bà nên ngay lập tức mẹ Phong quay lại cười ngượng đỡ lời.
Vân tâm sự, ngày cô yêu Phong, hai người bị mẹ anh phải đối gay gắt lắm, cũng vì 1 thời cô có quá khứ không được đẹp đẽ cho lắm. Không biết bao lần mẹ Phong tìm tới tận phòng trọ của Vân yêu cầu cô phải chia tay với anh. Tất cả cũng chỉ vì cô hơn Phong 2 tuổi, cộng thêm cô có chút tai tiếng trong quá khứ nhưng giờ đã khác rồi, tất cả chỉ vì hoàn cảnh xô đẩy. Bà muốn anh phải tìm được cô vợ xứng tầm với nhà bà, như thế mới bõ công bao năm bà nuôi anh vất vả thành tài.
Bị mẹ bạn trai tạo áp lực quá, Vân cũng nản song Phong ngược lại, anh tuyên bố: "Hạnh phúc của anh, mẹ không thể quyết định thay. Trừ khi em không còn tình cảm với anh nữa thì anh phải chịu".
Phong bản lĩnh, có lập trường nên ở bên anh Vân cũng thấy yên tâm. Vài tháng sau Vân lại có bầu vậy là lần này Phong tạo sức ép ngược lại với mẹ. Anh tuyên bố dõng dạc với bà: "Nếu mẹ không chấp nhận đứa cháu này thì thôi con xin phép mẹ được dọn ra sống cùng với mẹ con Vân. Con là đàn ông, phải biết chịu trách nhiệm với tình cảm cũng như hành động mình làm ra".
Chẳng còn lựa chọn nào, mẹ Phong buộc phải đứng ra tổ chức đám cưới cho con trai. Bên ngoài thì bà đồng ý chấp nhận Vân làm dâu chứ thực tình trong lòng bà vẫn ấm ức khó chịu lắm. Thậm chí bà còn nghĩ, Vân cố tình mang bầu giăng bẫy Phong, bởi với bà điều kiện của Vân thật sự không thể sánh với Phong được.
Cũng vì thế mà từ khi Vân về làm dâu nhà Phong, dù cô có cố gắng thế nào thì mẹ Phong vẫn luôn giữ khoảng cách với con dâu. Nhiều khi cô hỏi, bà còn chẳng trả lời lại. Mấy tháng cô bầu bí bà cũng không một lời hỏi han.
Vân chia sẻ, nhiều lúc đứng trước thái độ lạnh lùng đó của mẹ chồng cô không tránh khỏi chạnh lòng, tủi thân. Song cô cũng phần nào hiểu cho suy nghĩ riêng của mẹ chồng. Chẳng ai chịu nổi điều tiếng khi thi thoảng có người mỉa mai bà có con dâu từng là gái tiếp rượu. Vì thế chuyện bà khó lòng đón nhận cô ngay cũng là dễ hiểu. Thôi thì thay bằng than vãn, trách móc bà, cô sẽ nỗ lực sống hết mình để chăm sóc, báo hiếu mẹ chồng. Vân tin, nhất định sẽ có một ngày bà hiểu và vui vẻ chấp nhận cô.
Nghĩ là làm, Vân luôn tự động viên mình cố gắng mỗi ngày, tiếc rằng mẹ Phong quá cố chấp. Hầu như bà chẳng bao giờ quan tâm tới tình cảm, suy nghĩ của con dâu. Thậm chí hôm Vân vỡ ối vào viện, thấy con trai cuống cuồng chuẩn bị đồ đưa vợ đi đẻ, bà cũng sang phụ giúp con trai nhưng bảo bà vào viện cùng thì nhất định không.
Vân kể, gần 1 tuần trong viện cô phải nhờ bố mẹ đẻ lên chăm mẹ con cô. Phong thì cứ tất tưởi chạy đi chạy lại. Riêng mẹ chồng cô tới sát ngày con dâu ra viện, Phong nói mãi bà mới chịu vào thăm cháu. Thế nhưng vào tới phòng, nhìn con dâu bà không hỏi nửa lời. Phong bế con trai anh lên đặt vào tay mẹ cười hỏi: "Mẹ nhìn cháu nội mẹ xem thằng bé giống ai trong nhà?".
Anh vừa hớn hở nói dứt câu, mẹ anh chép miệng nói luôn: "Ôi giào, chắc gì đã là giống nhà này cơ chứ".
Vân kể, lúc nghe mẹ chồng nói cô sững người ngồi như hóa đá tại chỗ. Biết rằng từ trước tới giờ bà không ưng con dâu nhưng cô không thể nghĩ với đứa cháu nội vừa chào đời, mẹ chồng lại có thể nói ra những lời vô tâm ấy. Vậy là dù còn đang đau vết mổ nhưng Vân vẫn gắng gượng lên tiếng đáp lại lời mẹ chồng: "Mẹ ạ, nếu mẹ nghi ngờ con trai con không phải cháu nội mẹ thì mẹ không cần phải miễn cưỡng nhận cháu đâu. Con sẽ để cháu mang họ ngoại cũng được. Sự thật thế nào thời gian sẽ chứng minh.
Có điều, tình thân là do yêu thương bồi đắp chứ không phải tự có được. Sau này khi con trai con nghe lại chuyện bà nội từng nghi ngờ, phủ nhận nó không phải là ruột thịt của mình thì không biết cháu nó sẽ nghĩ sao. Con biết những thiếu sót của con nhưng con đang cố gắng từng ngày. Mẹ đừng lấy quá khứ để đánh giá hiện tại và tương lai, con cũng khổ tâm lắm".
Nghe tới đây, mẹ Phong mặt từ đỏ chuyển sang tái nhợt. Những lời của con dâu nói đã chạm tới suy nghĩ của bà nên ngay lập tức mẹ Phong quay lại rưng rưng: "Thì mẹ chỉ quen miệng nói đùa thằng nhỏ thôi chứ đâu có ý gì. 'Giỏ nhà ai, quai nhà đó', nhìn cái là nhận ra ngay thằng bé giống y hệt bố nó lúc nhỏ, lẫn vào đâu được".
Nói rồi bà ôm cháu nội vào lòng vuốt ve, cưng nựng khiến Vân cũng dịu lòng đôi chút. Cô chia sẻ thêm, sau hôm ấy, mẹ hai con cô xuất viện, mẹ chồng quan tâm săn sóc cô hơn rất nhiều chứ không lạnh lùng với con dâu như trước. Được như vậy, Vân cũng lấy làm mừng.
Hải Hương
Theo Báo Tổ quốc
Phụ nữ tuổi 30: 6 điều không nghĩ, 3 việc không làm, 2 người nên kết giao Phụ nữ tuổi 30, dù cuộc sống bận rộn thế nào cũng phải ghi nhớ 3 thông điệp sâu sắc sau, sẽ giúp cuộc sống và tâm hồn bạn được thảnh thơi, tự tại vô cùng. 6 điều không được nghĩ 1. Đừng sợ bị tổn thương mà khép chặt trái tim mình. Ly biệt hay phản bội cũng không dễ chịu gì,...