Tình cũ như người dưng?
Tôi đã quá ảo tưởng và tự tin rằng mẫu phụ nữ độc lập, quyến rũ, xinh đẹp như tôi có thể cuốn hút bất cứ ai, huống hồ là tình cũ.
Hôn nhân đổ vỡ, tôi ôm con trở về sau nhiều năm xa xứ. Ngoại trừ những bữa cơm ấm cúng của mẹ và căn nhà cũ nép mình sau cây bàng cổ thụ, dường như mọi thứ đều đã đổi thay.
Với sự tháo vát trời ban và vốn liếng kiếm được sau những năm làm ăn ở nước ngoài, tôi dễ dàng mở một tiệm thời trang hàng hiệu ăn khách ngay trung tâm thành phố. Có công việc bận rộn, có đại gia đình đoàn kết, che chở và đặc biệt có con gái bé bỏng bên cạnh, cuộc sống ở Việt Nam nhanh chóng mang lại niềm vui cho tôi. Vết thương từ cuộc hôn nhân cũ dần phai nhạt.
Nhưng vết thương tình cũ lại sưng tấy, có lẽ vì tôi là người đàn bà tham lam. Tôi mới chỉ 35, nhan sắc còn rất mặn mà, tôi tự biết mình trẻ hơn nhiều so với tuổi. Kể từ ngày tôi về nước, không ít đàn ông lân la đến gần, nhiều kẻ muốn vui đùa, vài kẻ thật lòng muốn làm chỗ dựa cho tôi. Nhưng tôi không có hứng thú hẹn hò với bất cứ ai ngoài người yêu cũ. Anh giờ đã một vợ hai con, sự nghiệp ổn định nhưng hôn nhân không hạnh phúc.
Tôi vẫn sống chung với bố mẹ đẻ, không tính chuyện mua nhà riêng dù tôi dư sức mua. Một phần vì muốn chăm sóc hai cụ, phần khác vì tôi muốn sống mãi trong không khí cũ xưa, có căn nhà thân thương và góc phố quen thuộc nơi tôi và người ấy từng hẹn hò. Nhà anh chỉ cách nhà tôi dăm ba nhà. Chúng tôi đã lớn lên bên nhau, hồn nhiên yêu đương rồi vụng dại chia li. Ngày ấy anh quay cuồng với dự án khởi nghiệp, tôi lên đường đi du học, mười mấy năm xa nhau cứ thế nối dài đằng đẵng.
Ngày đầu tiên về nhà, ngay buổi chiều dắt con đi dạo quanh khu phố, tôi đã tình cờ gặp lại anh đang chạy bộ một mình. Một ánh mắt ngạc nhiên, bối rối, bồi hồi chạm nhau, vài lời hỏi han trao vội cũng đủ làm sống lại trong tôi tình cảm thuở nào. Biết vợ chồng anh đang lục đục, trong tôi càng nhen nhóm hi vọng có thể nối lại tình xưa. Tôi mở lời mời anh đi café, anh vui vẻ đồng ý.
Những buổi gặp gỡ sau đó với anh thật vui. Thỉnh thoảng tôi mang cả con gái theo cùng, hai chú cháu có vẻ rất quý nhau. Mỗi tuần một đôi lần chúng tôi cùng đi xem những chương trình hòa nhạc hay ngồi café luyên thuyên kể về công việc, cuộc sống và ôn lại những kỷ niệm cũ, tôi thấy hạnh phúc và xao xuyến vô cùng.
Video đang HOT
Đã khá lâu kể từ ngày chúng tôi gặp lại nhưng anh vẫn giữ ý tứ, chừng mực dù lời lẽ luôn ấm áp, chan chứa sự quan tâm. Tôi thấy bắt đầu thấy nóng ruột, chỉ muốn nói thẳng ra ý nghĩ của mình rằng anh hãy li hôn cô vợ béo ú và lắm lời để chính thức ở bên tôi. Cho đến khi rơi vào nỗi xấu hổ ê chề khi mạnh bạo quàng tay ôm hôn anh, bị anh nhẹ nhàng đẩy ra, tôi mới biết mình đã vỡ mộng.
Anh nói rằng anh vẫn rất thương vợ, thương con, những xích mích gần đây chỉ là một giai đoạn khó khăn, anh không muốn vì thế mà đạp đổ hạnh phúc gia đình. Còn tôi, anh giờ chỉ xem như một người bạn không hơn không kém, anh trân trọng thuở thiếu thời chúng tôi làm bạn thân hơn là lúc yêu đương bởi lúc đó tình cảm bồng bột, chưa sâu đậm. Anh thường xuyên gặp tôi là vì trân trọng tình bạn đó, muốn quan tâm, trò chuyện để giúp tôi nhanh chóng hồi phục sau cuộc hôn nhân bất hạnh và thích nghi với cuộc sống mới làm mẹ đơn thân.
Tôi nghe mà thấy nóng ran mặt. Tôi đã quá ảo tưởng và tự tin rằng mẫu phụ nữ độc lập, quyến rũ, xinh đẹp như tôi có thể cuốn hút bất cứ ai, huống hồ là tình cũ. Hóa ra anh không mảy may có một chút cảm xúc nào với tôi, hóa ra tôi chỉ là một người dưng thừa thãi, tham lam muốn xen vào cuộc hôn nhân của anh.
Theo Giadinh
"Ngày mẹ vợ mất, anh có mặt được mấy hôm?"
Mẹ nói cha: "Ngày mẹ vợ mất, anh có mặt được mấy hôm? Chỉ đúng vài tiếng sau khi mẹ vợ ông mất. Cái áo tang của anh còn phẳng như lúc tôi đưa cho thì giờ anh đòi đi đâu, đi làm gì?".
Đọc bài viết của chủ topic mà tôi xót xa thay cho cái văn minh thực dụng bây giờ. Gia đình tôi cũng gần giống như anh vậy, chỉ có đôi chút khác biệt.
Tôi được sinh ra trong một gia đình nói giàu có thì không nhưng cũng có chút của ăn của để. Nhà tôi có hai anh em, tôi là con cả và một em gái nữa.
Ngày tôi còn bé cha mẹ tôi thường hay đi làm cả ngày nên không thể chăm con từng li từng tí. Ngay khi vào lớp một, tôi được ba mẹ gửi cho ông bà ngoại nuôi. Có lẽ vì thế mà tình cảm của tôi dành cho ông bà ngoại sâu sắc hơn hẳn bên nhà nội.
Sống được với ông bà ngoại vài tháng thì ông ngoại mất. Nhà chỉ còn mỗi bà ngoại chăm lo cho tôi từng miếng cơm, giấc ngủ, soạn cho cả cuốn tập để mai vào lớp không thiếu này quên nọ. Ở được vài năm thì ba mẹ đón tôi về vì đã có thời gian rảnh hơn mà chăm con. Thế nhưng mỗi cuối tuần tôi đều được mẹ chở về thăm ngoại.
Mẹ tôi nói cha: "Ngày mẹ vợ ông mất, ông có mặt được mấy hôm? Chỉ đúng vài tiếng sau khi mẹ vợ ông mất.." (Ảnh minh họa)
Chỉ cách đây vài tháng, ngoại tôi mất. Tôi đau xót rất nhiều. Tuy là con trai nhưng nỗi mất mát quá lớn khiến tôi như chững lại. Tôi khóc nhiều, buồn cũng nhiều, cũng đau đớn khôn tả. Thế nhưng điều tôi đau hơn chính là cha mình - Người luôn thương yêu, lo lắng và thậm chí ngay cả bây giờ khi tôi đi làm rồi, có lương nhưng ông vẫn hay hỏi còn tiền không nếu hết ông sẽ cho thêm.
Cha tôi cũng sinh ra trong một gia đình đông anh em. Nhưng ông không được ông bà nội cưng chiều lo lắng như những anh em khác trong nhà. Tôi biết vì thế mà cha luôn yêu thương và lo lắng cho anh em chúng tôi đều nhau và công bằng nhất có thể.
Gia đình bên nội giàu có hơn, nên mỗi người con trong nhà đều có một căn nhà riêng. Bà nội ở với chú út và vì không thương yêu cha tôi như những chú bác khác nên đối với chúng tôi cũng rất nhạt. Đối với cha, ông luôn vì thế mà gần như sống đơn độc trong gia đình bên nội. Đối với ông dường như chỉ có gia đình chúng tôi là gia đình duy nhất. Cái suy nghĩ ấy cứ quẩn quanh trong đầu ông như thế.
Ngày ngoại mất vì quá đau buồn nên tôi cứ thường hay rúc vào một góc gần quan tài mà khóc chẳng để ý gì xung quanh nên gần như chẳng biết gì. Mọi chuyện cứ thế qua đi và sẽ là không có gì nếu như sau ngày hôm ấy cha tôi không làm lớn chuyện.
Sau đám tang ngoại được chôn trong một nghĩa trang công giáo trên tỉnh Đồng Nai. Mộ xây xong, nhà ngoại họp mặt đi xuống dưới để xin lễ, đọc kinh. Cha tôi là người thích đi đây đi đó nên muốn đi theo mẹ. Tối hôm ấy cả gia đình chúng tôi ngồi đó, mẹ thẳng thừng nói không còn chỗ. Tôi không hiểu tại sao mẹ nói thế khi ít ngày trước tôi biết được rằng mọi người sẽ đi xe máy và mẹ đi chung với cậu Tân - con nuôi của ông bà ngoại.
Tại sao mẹ không đi với cha tôi? Tại sao mẹ không muốn cha tôi đi? Mọi câu hỏi cứ thế hiện lên trong đầu tôi. Cha tôi vì giận nên làm lớn chuyện nói này nọ và rồi họ cãi nhau. Và sau đó là cái sự thật mà tôi không biết cũng chẳng muốn biết và hy vọng đừng bao giờ biết đã được tiết lộ.
Mẹ tôi nói cha tôi: "Ngày mẹ vợ mất, anh có mặt được mấy hôm? Chỉ đúng vài tiếng sau khi mẹ vợ anh mất. Mấy ngày sau người ta hỏi tôi, anh ở đâu, tôi đã chẳng biết phải trả lời sao. Cái áo tang của anh còn phẳng như lúc tôi đưa cho thì giờ anh đòi đi đâu, đi làm gì?". Nghe mẹ nói vậy, tôi như chết sững. Mọi thứ về cha khiến tôi thất vọng.
Thế nhưng dường như với cha tôi thế vẫn còn chưa đủ. Cha tôi nói rằng: "Nhà ngoại có lo cho nhà này được cái gì đâu mà bắt tôi phải túc trực ở đó mấy ngày? Tôi còn phải đi làm chứ có rảnh đâu mà cứ ở đó?". Tôi chỉ biết cười, cười cái sự chua xót ở đời.
Ừ thì nhà ngoại khó khăn hơn nên khi chia nhà, mẹ tôi không lấy phần. Ừ thì nhà nội cho gia đình tôi hẳn một miếng đất để xây nhà nhưng chỉ vì lí do như thế mà cha đã vội phủi băng đi cái trách nhiệm của một người con rể. Cha đã quên ai chăm lo cho con cha thuở bé khi mà cha nói không có thời gian thì gửi qua bên ngoại đi.
Khi mà mỗi lần tổ chức tiệc tùng bên ngoại, bà ngoại đều nhắc: "Tụi bay không kêu thằng Thịnh à?". Khi cha chưa tới, mỗi khi cha nhậu say trên đó ngoại cũng đều nhắc: "Về sớm, ngủ đi, sáng mai còn đi làm". Vậy ra trong đầu cha chỉ có mỗi chuyện mẹ không thừa kế được gì từ nhà ngoại!!!
Tôi đau khôn xiết, thật sự chông chênh và mất đi niềm tin duy nhất về chỗ dựa của mình (Ảnh minh họa)
Tôi đau khôn xiết, thật sự chông chênh và mất đi niềm tin duy nhất về chỗ dựa của mình. Tôi đã muốn đứng thẳng lên nói với cha rằng: "Nếu cha làm thế, cha không sợ sau này con rể, con dâu của cha cũng đối xử với cha như thế sao?". Nhưng tôi không đủ can đảm và cũng không đủ sự mất dạy để nói với ông như thế.
Song có lẽ cũng từ đó trong tôi cha đã mất đi phần nào sự tin tưởng và quý trọng trong tôi. Có lẽ nó sẽ theo tôi suốt cuộc đời và đến lúc thành gia lập thất tôi cũng sẽ sợ, một nỗi sợ vô hình về một người tôi đang gọi là cha.
Theo VNE
Trói được tôi, vợ lén đi phá thai Cưới xong, tôi thắc mắc không hiểu sao bụng vợ không to lên, tôi muốn đưa vợ đi khám thì cô ấy nằng nặc không cho, muốn tài xế riêng đưa đi. Sau này mới vỡ lẽ là cô ấy đi phá. Người đàn ông dù thông minh nhất cũng có những quyết định sai lầm, đặc biệt trong hôn nhân, đó là...