Tình cũ muốn dõi theo tôi đến hết cả cuộc đời
Anh xin tôi cho phép được dõi theo từng bước đi đến cuối cuộc đời. Tôi không nỡ tàn nhẫn với anh nhưng thấy có lỗi với nhiều người.
ảnh minh họa
Tôi và anh sinh ra ở vùng biển duyên hải miền Trung đầy nắng gió, nơi mùa đông lạnh cắt da thịt, mùa nắng như thiêu đốt. Tuổi thơ của chúng tôi với đầy ắp những kỷ niệm đẹp và trong sáng của tuổi học trò. Anh lúc nào cũng sẵn sàng che chở và bảo vệ cho tôi. Ánh mắt đầy lo lắng mỗi khi tôi bệnh lúc trời trở mùa, hay những lúc lén nhìn hạnh phúc mỗi khi thấy tôi vui. Tôi giận dỗi, không thèm nói chuyện khi anh không học thuộc bài hay trốn học. Anh chỉ biết cười trừ và vuốt giận tôi bằng những trái me chua, hay mấy quả ổi thơm ngát sau vườn.
Tôi đâu biết anh không thể đi học, không học được bài là vì cả đêm phải đánh lưới bắt cá phụ giúp gia đình kiếm tiền, rồi anh cũng phải nghỉ học sớm để vào miền Nam đi làm phụ giúp gia đình, tôi vẫn tiếp tục việc học của mình theo mong muốn của gia đình. Chúng tôi chỉ được gặp nhau vào mỗi dịp Tết cuối năm. Anh đều ghé thăm nhà tôi nhưng tôi biết anh chỉ mong được gặp tôi mà thôi.
Thời gian trôi qua nhanh, anh dần trở thành người đàn ông vạm vỡ, rám nắng, tôi cũng chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp phổ thông của mình. Tết năm đó anh chính thức ngỏ lời yêu tôi sau biết bao năm không dám thổ lộ. Tôi bẽn lẽn gật đầu nhưng cảm thấy rất hạnh phúc. Bạn bè đều biết chuyện tình cảm giữa chúng tôi, gia đình anh cũng biết chuyện này nhưng gia đình tôi thì không. Tôi biết ba mẹ không dễ dàng chấp nhận việc này.
Tết xong, anh lại khăn gói vào miền Nam tiếp tục đi làm, tôi tất bật với kỳ thi sắp đến của mình. Cuối mỗi tháng anh lĩnh lương xong đều trích ra một ít để gọi điện thoại cho tôi. Tôi với anh đều hứa cố gắng phấn đấu vì tương lai và nhất là sẽ tìm cách để ba mẹ chấp nhận anh. Tôi đã không phụ lòng ba mẹ và nhất là anh khi thi đậu Cao đẳng chuyên ngành kinh tế. Ngày rời quê vô Sài Gòn để học, ba mẹ tôi lo lắng nên căn dặn đủ thứ. Trong lòng tôi cũng tự nhủ là phải ráng học tốt để có thể kiếm việc làm ổn định ở Sài Gòn.
Anh thỉnh thoảng gọi điện cho tôi để động viên tinh thần. Chúng tôi thỉnh thoảng cũng gặp nhau vì anh làm ở tỉnh cách xa thành phố. Năm đầu tiên đi học ở Sài Gòn, tôi nôn nao về quê đón Tết. Anh cũng như tôi vậy, cả hai đều nóng lòng được gặp nhau. Anh đã lên nhà phụ dọn dẹp nhà cửa, làm bánh mứt cùng tôi. Chúng tôi rất hạnh phúc khi được ở bên nhau trong thời gian ngắn ngủi này. Rồi hai đứa ra bờ biển trước nhà để nói chuyện, đó là lần đầu tiên được riêng tư ở cạnh nhau. Tôi ngả đầu vào bờ vai anh, còn anh vòng tay ôm tôi ấm áp. Thời tiết mùa đông nữa nên rất lạnh, chúng tôi tưởng chừng như không có gì có thể ngăn chia được.
Video đang HOT
Tôi không nói cho ba mẹ biết về chuyện tình cảm này nhưng họ cũng đoán biết được, tuy không phản đối quyết liệt nhưng cũng không đồng ý. Mẹ nói anh không xứng đáng với tôi. Tôi có học thức phải lấy chồng có học mới sống với nhau hạnh phúc. Còn anh lao động chân tay nên sao đến với nhau được. Có lấy nhau cũng không hạnh phúc lâu dài.
Tôi không nói cho anh biết những chuyện này, vẫn hưởng Tết cùng anh vui vẻ cho đến ngày hai đứa lên xe vào miền Nam. Tôi đã không vượt qua được thử thách, nghe lời ba mẹ rời xa anh. Tôi đã cho anh tất cả để rồi lìa xa anh mãi.
Tôi kết hôn với người khác, chồng là người thành phố. Chúng tôi có việc làm, nhà cửa ổn định với đứa con xinh xắn. Còn phần anh cũng có gia đình, vợ là người cùng quê và làm việc cùng chỗ với anh. Tưởng như chuyện tình cảm của chúng tôi đã hết và chôn chặt vào dĩ vãng, ai ngờ hai đứa thực sự không thể quên được nhau. Anh không hề oán trách tôi, vẫn liên lạc nhiều lần nhưng tôi đều cự tuyệt.
Nhiều năm trôi qua anh vẫn liên lạc cho tôi để hỏi thăm sức khỏe. Tôi cũng khuyên anh nên quên đi để làm tròn trách nhiệm của một người chồng, người cha tốt. Anh xin tôi cho phép được dõi theo từng bước đi đến cuối cuộc đời. Đó là điều anh cảm thấy hạnh phúc nhất. Tôi tàn nhẫn bỏ rơi anh một lần nên giờ không nỡ tàn nhẫn với anh lần nữa, nhưng thấy bản thân có lỗi với chồng, với con và đặc biệt là với vợ của anh. Chúng tôi đang ngoại tình tư tưởng chăng? Tôi buồn và bối rối quá vì không biết có nên tiếp tục giữ liên lạc với anh không? Xin mọi người cho tôi ý kiến chân thành nhất.
Theo VNE
Tôi không thể nào tin đó là sự thật...
Trước đây, nếu anh bận phải để tôi đi một mình thì bao giờ anh cũng tới đón sau khi xong việc. Nhưng lần này thì không. Anh cũng không nói bận chuyện gì...
Kiên nói với tôi là anh rất bận nên không thể cùng tôi dự đám cưới đứa em họ. "Em lớn rồi chớ có phải con nít đâu mà lúc nào bắt anh kè kè một bên hoài vậy?"- anh nói mà không cười như mọi lần. Anh cũng không hẹn sẽ đón tôi như những lần khác.
Trước đây, nếu anh bận phải để tôi đi một mình thì bao giờ anh cũng tới đón sau khi xong việc. Nhưng lần này thì không. Anh cũng không nói bận chuyện gì...
Những điều này giờ tôi mới ngồi nhớ lại chứ hôm đó tôi cũng không để ý. Cứ nghĩ anh có chuyện bận đột xuất. Nào ngờ anh lại đi với một người khác.
Tôi tình cờ phát hiện hôm cùng anh đi dự sinh nhật Lan Hương, cô em kết nghĩa của tôi. Hôm đó anh rất vui và đến sớm để đón tôi. Chính vì anh đến sớm nên phải chờ tôi sửa soạn. Cũng chính vì đến sớm nên tôi mới nhìn thấy vết son trên lưng áo anh. Dẫu cái dấu vết phản bội ấy chỉ mờ mờ nhưng với một người kỹ tính như tôi thì mờ hơn như thế tôi cũng phát hiện. Chỉ có điều, tôi không thể nào phát hiện được ngay ai là chủ nhân của vết son môi ấy.
Chỉ có điều, tôi không thể nào phát hiện được ngay ai là chủ nhân của vết son môi ấy.(ảnh minh họa)
Tàn tiệc, tôi bảo Kiên chở tôi đi chơi một vòng trước khi về nhà nhưng anh từ chối: "Anh còn nhiều việc phải làm". Tôi ngồi sau xe nên anh không thấy vẻ ấm ức trên mặt tôi, cũng không thể thấy một dấu hỏi to tướng trong mắt tôi. Nhất định tôi sẽ điều tra xem điều gì đang xảy ra với anh...
Thế nhưng tôi chưa kịp làm thì ba tôi bệnh. Suốt mấy tháng trời, tôi gần như phải ở hẳn trong bệnh viện để chăm sóc ông. Điều khiến tôi vô cùng cảm kích là suốt thời gian ấy Lan Hương đã luôn kề cận bên tôi; thậm chí tiền thuốc men cho ba tôi, em cũng nhất quyết đòi được chia sẻ với lý do "em là em của chị thì cũng là con của ba, em phải có trách nhiệm lo cho ba". Thú thật là lúc đó tình hình quẫn bách quá nên tôi phải đồng ý nhưng trong thâm tâm vẫn nghĩ sau này sẽ tìm cách trả lại số tiền hơn 100 triệu đồng Lan Hương đã chi ra.
Ba tôi không qua khỏi. Mất mát quá lớn này cộng với một thời gian dài phải vất vả lo cho ba trong bệnh viện khiến tôi ngã gục. Những ngày này, nếu không có Lan Hương và Kiên bên cạnh, chắc tôi không thể nào gượng dậy... Tôi đâu biết rằng, họ đã ở ngay trước mặt tôi để làm chuyện bất chính.
Sau đám tang ba một tuần lễ, nhân lúc anh em trong nhà quây quần chuyện trò, anh hai tôi chợt nhớ ra: "Hôm đám ba, anh thấy thằng Kiên với con Lan Hương rất lạ". Tôi giật mình hỏi dồn: "Lạ là sao anh hai?". Anh bảo khuya hôm đó, lúc cả nhà tôi tụng kinh cho ba, anh có việc phải ra nhà sau thì thấy hai người từ trong phòng tôi bước ra. "Mới đầu anh nghĩ chắc hai đứa nó vô đó để lấy đồ đạc nhưng hôm sau để ý, anh thấy tụi nó nhìn nhau lạ lắm. Em không được chủ quan. Để lửa gần rơm, nó cháy hồi nào hỏng hay nghen".
Tôi giật mình, bất giác nhớ lại nhiều chuyện. Không lẽ người mà tôi nghi ngờ lại chính là cô em đã "cắt máu ăn thề kết nghĩa chị em" của tôi? Cầu trời chuyện đó đừng xảy ra, nếu không, tôi làm sao chịu nổi sự phỉ báng này?
Cách đây 2 tuần lễ, tôi đến tìm Kiên. Gọi mãi không thấy anh mở cửa, tôi đành phải lấy chìa khóa dự phòng để tự vào. Kiên đang tắm. Điện thoại để trên bếp. Không kịp nghĩ ngợi gì, tôi luýnh quýnh chụp lấy chiếc điện thoại. Tôi định mở ra xem nhưng lại sợ anh bước ra bất tử, nhanh như chớp, tôi bỏ chiếc điện thoại vào túi xách, vội vã ra về.
"Cưng của em, ngủ ngon nhé", "Cưng ơi, nhớ em không?", "Cưng ngoan đi rồi em sẽ thưởng"... những tin nhắn từ số điện thoại lạ hoắc. Duy chỉ có một tin nhắn khiến tôi nghi ngờ: "Cưng cứ đi với chị, em chờ được mà". Tôi xem ngày giờ của tin nhắn ấy và nhớ ra hôm đó là ngày tôi hẹn Kiên lên thăm mộ ba tôi ở Bình Dương...
Khi Kiên báo với tôi bị mất điện thoại, tôi đã định canh lúc anh không có ở nhà để mang trả lại; thế nhưng ngay cả chuyện đó tôi cũng không làm được. (ảnh minh họa)
Tôi nhờ cô nhân viên gọi lại số điện thoại ấy, vờ như gọi nhầm và ghi âm lại giọng nói. Khi mở ra nghe lại, tôi bỗng thấy xây xẩm mặt mày. Đúng là giọng Lan Hương, cô em kết nghĩa, người bạn mà tôi đã tin tưởng như em ruột của mình. Mọi việc đã rõ ràng nhưng tôi không thể nào tin đó là sự thật...
Khi Kiên báo với tôi bị mất điện thoại, tôi đã định canh lúc anh không có ở nhà để mang trả lại; thế nhưng ngay cả chuyện đó tôi cũng không làm được. Nghĩ tới anh, tôi lại thấy nghẹn ứ trong lòng. Còn với Lan Hương, tôi không biết phải làm sao? Tôi không làm điều gì sai trái với họ, sao nỡ phản bội lại lòng tin, tình yêu của tôi như vậy? Không lẽ trên đời này lại có những kẻ giả dối, trơ tráo được ngụy tạo sau lớp vỏ bọc tử tế, hiền lương như vậy? Tôi phải giành lại người yêu hay bỏ mặc anh ta chạy theo người con gái hạ tiện ấy? Có ai cởi bỏ dùm tôi những khúc mắc, đớn đau đang giằng xé trong lòng... Ngọc Linh
Theo VNE
Đã có người khác yêu em hơn anh! Anh à, em xin lỗi khi phải nói ra những lời này, những lời mà khi em nói, em đã rơi lệ. Em không còn muốn ở bên anh nữa, em không còn muốn được làm vợ anh, không muốn được dựa vào vai anh nữa. Không phải vì em không còn yêu anh, mà bởi vì quá yêu nên em phải chọn...