Tình cũ là chị gái của vợ sắp cưới
Ngày tôi đến nhà vợ sắp cưới dạm ngõ, chúng tôi nhận ra nhau ngay và nước mắt cả hai cứ tuôn trước sự bàng hoàng của mọi người. Em vẫn độc thân, cắt đi mái tóc dài và để ngắn ngang lưng.
11 năm trước tôi là sinh viên đại học năm cuối, gặp em khi em vào thi đại học và tôi là giám thị phòng thi. Ánh mắt em long lanh sâu lắng làm tôi phải lúng túng trước thí sinh, mong ngày thi cuối nhanh đến rồi chủ động tìm em. Đêm đó tôi đến phòng trọ em và hỏi thăm tình hình thi cử, em nói học chuyên ban C nhưng gia đình động viên thi khối A ngành điện. Em ở miền Tây, giờ lên đất Sài Gòn không rành đường. Tôi ngỏ lời tình nguyện đưa đón em đi thi vào đợt 2 ngành xã hội học.
Trước hôm thi một ngày, tôi đạp xe chở em đến trường thi cho thêm tự tin, cũng không dám thổ lộ tình cảm vì lo em bị chi phối. Ngày thi cuối em nói kết quả rất tốt, tôi chở em dạo khắp Sài Gòn. Em nói rất thích và hứa giữ mãi khoảnh khắc này, cái nắm tay, nụ hôn đầu đời trao nhau ngất ngây.
Rồi em vào đại học, tôi tốt nghiệp ra trường, hai đứa tưởng như sẽ có dịp bên nhau. Em nói yêu tôi nhiều lắm và hai đứa thề non hẹn biển. Tôi rất yêu em nhưng sợ làm ảnh hưởng đến việc học của em nên chưa bao giờ vượt quá giới hạn. Tình yêu rất đơn sơ không nhuốm màu vụ lợi.
Hình minh họa
Vừa tốt nghiệp xong tôi được tuyển dụng vào một công ty nước ngoài với mức lương khá cao. Em mừng vui nhưng tuyệt đối từ chối khi tôi đưa em ít tiền tiêu vặt. Em nói: “Ba mẹ gửi đủ, em thêu tranh, đánh máy thuê cũng ổn. Anh để dành đừng phung phí”. Lời khuyên mộc mạc đó làm tôi nhớ mãi.
Những tưởng mối tình sẽ trôi êm về bến hẹn nhưng chia cách xảy ra khi tôi được công ty đưa đi nước ngoài làm việc và học tập 4 năm. Đêm đó tôi gặp em, em cười buồn: “Đây là thử thách tình yêu đó anh ạ. Anh cứ đi và em sẽ đợi”.
Bốn năm cách xa, không về quê hương nhưng chúng tôi vẫn trao đổi với nhau qua điện thoại, yahoo, kể nhau nghe những gì xảy ra hằng ngày. Tôi kể em nghe cái lạnh nơi đất khách, em kể tôi nghe những oi bức mùa hè ở quê hương. Tôi luôn nhớ em, không quen với bạn gái khác vì xác định chỉ yêu em. Tôi tin em cũng vậy.
Video đang HOT
Cuối cùng ngày chờ đợi đã đến, tôi sắp được về Việt Nam, em cũng chuẩn bị tốt nghiệp. Tôi hẹn ngày em làm lễ tốt nghiệp sẽ đến, hai đứa vun đắp tương lai. Biến cố cuộc đời ập đến, tôi bị tai nạn trong đợt dã ngoại chia tay các đồng nghiệp để chuẩn bị về Việt Nam, bất tỉnh và mê man 15 ngày, sau khi tỉnh lại phải nằm gần 2 tháng để liền xương. Tôi không báo em biết vì lúc đó hoàn toàn không có cơ hội. Sau khi hồi phục tôi nhận thấy mình đã mất chức năng của người đàn ông. Chán nản tuyệt vọng và nhớ em, tôi càng buồn thêm.
Bác sĩ bảo tôi nên sinh hoạt bình thường, do ảnh hưởng của thuốc điều trị và chấn thương nên tạm thời mất đi chức năng của người đàn ông thôi. Chuyện tai nạn tôi giấu gia đình, bạn bè và cả em nữa. Tuyệt vọng, tôi xin chuyển đến làm việc ở một công ty heo hút nơi xứ người. Ngoài giờ làm việc tôi chơi những môn thể thao nhẹ cùng đồng nghiệp, ngắm tuyết rơi và hồi tưởng về em. Bao lần nước mắt rơi và tôi quyết định lặng lẽ xa em mãi mãi. Tôi hủy số điện thoại, địa chỉ email, không muốn em không phải chịu khổ vì mình.
Trải qua thêm 4 năm nơi đất bạn, tôi quyết định về Việt Nam thành lập công ty cho riêng mình. Có lúc tôi nghĩ đến việc tìm em, ôm em vào lòng và quỳ xin thứ lỗi nhưng em đã xóa tất cả thông tin về mình. Tôi đinh ninh em đang hạnh phúc bên chồng con. Điều kỳ diệu đến, về sống ở quê hương sức khỏe tôi dần bình phục. Không khỏe như trước nhưng tôi cảm nhận rất tốt, bản lĩnh đàn ông sống lại. Tôi ký hợp đồng rất nhiều gói thầu xây dựng ở miền Tây.
Một lần tôi lại gặp cô gái hao hao giống em, âm thầm theo dõi. Cô ấy đang công tác tại bưu điện tỉnh nơi tôi nhận thi công. Sau hai tháng tôi quyết định làm quen, vẫn ánh mắt long lanh, giọng nói thỏ thẻ làm cho cảm giác bên em sống lại. Cô ấy nói gia đình có 5 người con gái, gọi là “ngũ long công chúa”, tôi lại nhớ tới câu nói 10 năm trước. Thêm vài tháng và tiếng yêu trao nhau, tôi thấy mình cũng cần một mái ấm nên hẹn ngày đưa ba má về quê người yêu ra mắt.
Ngày hai gia đình gặp nhau suốt đêm tôi không ngủ, mong trời mau sáng để từ Long An đến Vĩnh Long làm rể. Trưa hôm sau hai gia đình gặp nhau, thật không thể ngờ được, vợ sắp cưới của tôi là em gái cô người yêu cũ. Chúng tôi nhận ra nhau ngay và nước mắt cả hai cứ tuôn trước sự bàng hoàng của mọi người. Em vẫn độc thân, cắt đi mái tóc dài và để ngắn ngang lưng. Em về quê sống ẩn dật với nghề giáo.
Chúng tôi bỏ chạy ra sau vườn, ngồi đó suốt ngày, hai bên thông gia không ai hiểu gì cả. Vợ sắp cưới của tôi chắc hiểu chuyện, lặng lẽ bỏ đi với hai hàng nước mắt. Tôi phải làm sao?
Theo VNE
Kế hoạch yêu rất vô liêm sỉ của tôi
Nhiều lúc để đạt được mục đích, tôi ngậm ngùi hạ tiêu chuẩn chọn bạn gái của mình xuống vài bậc.
Tôi từng là một chàng sinh viên nghèo miền Trung ra Hà Nội trọ học. Sau bao nhiêu năm phấn đấu, từ hai bàn tay trắng, giờ tôi đã sắp có tất cả. Đó thật sự là một hành trình gian nan, một cuộc đấu căng thẳng giữa lý trí và tình cảm.
Đã từng có những mối tình sinh viên trong sáng lãng mạn nhưng sau một thời gian hẹn hò yêu đương, tôi cay đắng nhận ra rằng, tình yêu không thể khỏa lấp những khốn khó tủi nhục do chữ nghèo mang lại. Mong muốn sống theo con tim trong tôi đã không thắng được khao khát chạm đến đỉnh cao của danh vọng. Càng yêu nhiều tôi càng nghèo thêm vì phải trang trải tình phí. Điều đó đã buộc tôi phải ra quyết định: một là ngừng yêu, hai là phải yêu "thông minh" hơn.
Tôi nhanh chóng từ bỏ những buổi hẹn cùng các cô nàng đi xe đạp để bắt đầu hành trình của mình. Tại sao tôi lại không thể vừa yêu mà vẫn được nhận chút lợi lộc từ những cuộc tình đó? Tôi thực lòng cũng muốn thế lắm. Nhưng hiềm một nỗi, tôi là trai tỉnh lẻ, chẳng có chút vốn liếng gì để thu hút phái đẹp nên đành ngậm ngùi hạ tiêu chuẩn chọn bạn gái của mình xuống vài bậc.
Trong khi bạn bè cùng khóa yêu cô những cô gái nhà giàu, nhà mặt phố, thì tôi chọn cho mình một cô gái bán hàng cơm. Có người chê cười quyết định của tôi. Có người lại ca ngợi đây mới là tình yêu thật sự. Nhưng chỉ có tôi, người trong cuộc mới hiểu rõ nhất.
Khi yêu cô bé hàng cơm, thay vì phải ra sức chiều chuộng hay tốn kém nhiều khoản chi phí thì tôi lại được một cô nàng ít học ấy chăm sóc tận tình và điều quan trọng là mấy năm đại học, tôi được ăn cơm ngon miễn phí. Tôi cũng xác định, đó là tình sinh viên chỉ yêu cho vui chứ chẳng bao giờ nghĩ sẽ đi đến cùng.
Tôi sống sót qua thời đại học với một chút vốn nho nhỏ được tích cóp từ tiền ăn chừa ra mỗi tháng. Ra trường và bắt đầu đi làm, nhận thấy cô hàng cơm năm xưa không còn hợp với vị thế của tôi bây giờ nên tôi cố tình mặn nhạt để chia tay em. Là một viên chức đàng hoàng, tôi không muốn vợ mình là một người buôn bán nhỏ lẻ và không được học hành đến nơi đến chốn. Tôi bội tình em và cũng thấy cũng có chút day dứt khi 2 đứa đã chấm dứt.
Khi đã trưởng thành hơn, tôi càng nghiêm khắc với bản thân mình trong hành trình thực dụng khi tìm kiếm tình yêu. Tôi mới chỉ bắt đầu kiếm tiền và đặt những viên gạch đầu tiên cho nền móng của mình. Do đó, tôi không muốn phung phí thành quả lao động đó cho người phụ nữ khác ngoài mẹ tôi. Tôi vẫn yêu nhưng những cô gái có hoàn cảnh kém cỏi hơn chưa bao giờ là đích đến của mình.
Tôi chọn một cô gái dịu dàng, có chút địa vị trong ngành của tôi với gia cảnh tương đối tốt. Nhiều người nghĩ tôi ranh mãnh và thực dụng. Nhưng theo tôi để thích ứng với hôn nhân, xoay xở với kinh tế gia đình, nuôi nấng con cái, tích lũy tiền bạc xây dựng địa vị xã hội...thì chỉ những con người có đầu óc thực tế mới làm được. Lãng mạn chỉ còn là chút hương vị cuộc sống chứ không còn quá quan trọng.
Nghĩ là làm, tôi chấp nhận bỏ ra 10% tiền lương làm tình phí mỗi tháng. Tôi không thể yêu một cô gái nghèo dù thích thật lòng. Bởi vì tôi phải lo cho cả cuộc sống của cô ấy trong khi lương viên chức quèn của tôi chưa thể nuôi nổi bản thân mình.
Chúng tôi yêu nhau gần 2 năm. Khi hai đứa chuẩn bị tiến đến hôn nhân thì tôi gặp may mắn lớn. Giám đốc công ty đã để mắt đến tôi và có nhã ý giới thiệu con gái của ông. Tôi thấy khá áy náy với vợ sắp cưới của mình nhưng lời đề nghị đưa ra quá hấp dẫn.
Tôi sẽ được đề bạt thăng tiến, được cấp căn hộ cao cấp để ở sau khi kết hôn và những món hồi môn đáng giá. Thoáng nhẩm tính tôi thấy cô người yêu cũ không thể bằng được với con gái sếp. Nếu tôi lấy người yêu hiện tại và vẫn đều đặn làm việc ở vị trí cũ, có lẽ tôi sẽ mất đến 50 năm để có được tất cả những tài sản đó. Giờ đây, chỉ cần một cái gật đầu, tôi sẽ rút ngắn được nửa thế kỷ lao động của mình.
Nhưng con đường danh vọng đó không suôn sẻ như tôi mong đợi, bởi con gái giám đốc mắc dị tật bẩm sinh nên đã hỏng một mắt. Bấy giờ tôi mới chợt hiểu ra rằng đây thật sự là một cuộc mua bán. Cả hai bên đều khiếm khuyết nên cần có nhau để khỏa lấp nó. Họ cần mua duyên còn tôi lại cần tiền tài.
Tôi đã xin rút lui 1 tháng trời để suy nghĩ về cuộc trao đổi này hay chính xác hơn là tự giải quyết những mâu thuẫn trong lòng. Tôi yêu cô gái đã bên tôi 2 năm nhưng đồng thời cũng yêu lắm con đường tắt dẫn lối đến một địa vị mới cao hơn.
Tôi sợ khung cảnh gia đình lạnh lẽo với một người vợ khuyết tật. Những tôi cũng sợ những trận cãi vã vì thiếu thốn, những bất lực và day dứt khi không có trong tay cả tiền tài lẫn danh vọng. Tôi không muốn mình là một thằng đàn ông bất tài, ì ạch cày bừa đến cuối đời vẫn chưa có chút vị thế nào trong xã hội. Cuối cùng, khao khát đó đã chiến thắng. Tôi quyết định rằng sẽ tập yêu thương người vợ mới khiếm khuyết của mình chỉ vì chữ tiền và danh vọng.
Ngày cưới đã cận kề, nhưng tại sao bắt đầu từ đêm qua tôi lại chẳng thể ngủ được. Có lẽ nào tôi đang đi sai đường không? Tôi đang sống rất thực tế hay quá nhẫn tâm và thực dụng đây?
Theo VNE
Mối tình tội lỗi với thầy giáo có vợ Tôi vẫn còn trẻ, mới 23 tuổi, mọi thứ tươi đẹp trong cuộc sống đối với tôi mới bắt đầu, có điều tôi không thể nào từ bỏ được tình yêu dành cho anh, vì nó quá lớn và anh là mối tình đầu. Tôi không biết mình nên bắt đầu từ đâu khi kể về cuộc tình của tôi và anh. Anh...