Tình cũ giống như người dưng?
Tôi đã quá ảo tưởng và tự tin rằng mẫu phụ nữ độc lập, quyến rũ, xinh đẹp như tôi có thể cuốn hút bất cứ ai, huống hồ là tình cũ.
Hôn nhân đổ vỡ, tôi ôm con trở về sau nhiều năm xa xứ. Ngoại trừ những bữa cơm ấm cúng của mẹ và căn nhà cũ nép mình sau cây bàng cổ thụ, dường như mọi thứ đều đã đổi thay.
Với sự tháo vát trời ban và vốn liếng kiếm được sau những năm làm ăn ở nước ngoài, tôi dễ dàng mở một tiệm thời trang hàng hiệu ăn khách ngay trung tâm thành phố. Có công việc bận rộn, có đại gia đình đoàn kết, che chở và đặc biệt có con gái bé bỏng bên cạnh, cuộc sống ở Việt Nam nhanh chóng mang lại niềm vui cho tôi. Vết thương từ cuộc hôn nhân cũ dần phai nhạt.
Nhưng vết thương tình cũ lại sưng tấy, có lẽ vì tôi là người đàn bà tham lam. Tôi mới chỉ 35, nhan sắc còn rất mặn mà, tôi tự biết mình trẻ hơn nhiều so với tuổi. Kể từ ngày tôi về nước, không ít đàn ông lân la đến gần, nhiều kẻ muốn vui đùa, vài kẻ thật lòng muốn làm chỗ dựa cho tôi. Nhưng tôi không có hứng thú hẹn hò với bất cứ ai ngoài người yêu cũ. Anh giờ đã một vợ hai con, sự nghiệp ổn định nhưng hôn nhân không hạnh phúc.
Tôi vẫn sống chung với bố mẹ đẻ, không tính chuyện mua nhà riêng dù tôi dư sức mua. Một phần vì muốn chăm sóc hai cụ, phần khác vì tôi muốn sống mãi trong không khí cũ xưa, có căn nhà thân thương và góc phố quen thuộc nơi tôi và người ấy từng hẹn hò. Nhà anh chỉ cách nhà tôi dăm ba nhà. Chúng tôi đã lớn lên bên nhau, hồn nhiên yêu đương rồi vụng dại chia li. Ngày ấy anh quay cuồng với dự án khởi nghiệp, tôi lên đường đi du học, mười mấy năm xa nhau cứ thế nối dài đằng đẵng.
Ngày đầu tiên về nhà, ngay buổi chiều dắt con đi dạo quanh khu phố, tôi đã tình cờ gặp lại anh đang chạy bộ một mình. Một ánh mắt ngạc nhiên, bối rối, bồi hồi chạm nhau, vài lời hỏi han trao vội cũng đủ làm sống lại trong tôi tình cảm thuở nào. Biết vợ chồng anh đang lục đục, trong tôi càng nhen nhóm hi vọng có thể nối lại tình xưa. Tôi mở lời mời anh đi café, anh vui vẻ đồng ý.
Những buổi gặp gỡ sau đó với anh thật vui. Thỉnh thoảng tôi mang cả con gái theo cùng, hai chú cháu có vẻ rất quý nhau. Mỗi tuần một đôi lần chúng tôi cùng đi xem những chương trình hòa nhạc hay ngồi café luyên thuyên kể về công việc, cuộc sống và ôn lại những kỷ niệm cũ, tôi thấy hạnh phúc và xao xuyến vô cùng.
Đã khá lâu kể từ ngày chúng tôi gặp lại nhưng anh vẫn giữ ý tứ, chừng mực dù lời lẽ luôn ấm áp, chan chứa sự quan tâm. Tôi thấy bắt đầu thấy nóng ruột, chỉ muốn nói thẳng ra ý nghĩ của mình rằng anh hãy li hôn cô vợ béo ú và lắm lời để chính thức ở bên tôi. Cho đến khi rơi vào nỗi xấu hổ ê chề khi mạnh bạo quàng tay ôm hôn anh, bị anh nhẹ nhàng đẩy ra, tôi mới biết mình đã vỡ mộng.
Video đang HOT
Anh nói rằng anh vẫn rất thương vợ, thương con, những xích mích gần đây chỉ là một giai đoạn khó khăn, anh không muốn vì thế mà đạp đổ hạnh phúc gia đình. Còn tôi, anh giờ chỉ xem như một người bạn không hơn không kém, anh trân trọng thuở thiếu thời chúng tôi làm bạn thân hơn là lúc yêu đương bởi lúc đó tình cảm bồng bột, chưa sâu đậm. Anh thường xuyên gặp tôi là vì trân trọng tình bạn đó, muốn quan tâm, trò chuyện để giúp tôi nhanh chóng hồi phục sau cuộc hôn nhân bất hạnh và thích nghi với cuộc sống mới làm mẹ đơn thân.
Tôi nghe mà thấy nóng ran mặt. Tôi đã quá ảo tưởng và tự tin rằng mẫu phụ nữ độc lập, quyến rũ, xinh đẹp như tôi có thể cuốn hút bất cứ ai, huống hồ là tình cũ. Hóa ra anh không mảy may có một chút cảm xúc nào với tôi, hóa ra tôi chỉ là một người dưng thừa thãi, tham lam muốn xen vào cuộc hôn nhân của anh.
Theo VNE
Tôi có điên đâu mà phải chung chồng?
Tôi không còn yêu anh nữa. Sự tổn thương mà anh mang đến cho tôi không gì có thể chữa lành.
Nếu tính cả những năm tháng học phổ thông thì chúng tôi đã biết nhau đến 12 năm trước khi cưới. Cộng thêm 8 năm vợ chồng thì tôi và Nguyên đã có với nhau tròn 20 năm kỷ niệm vui buồn.
Trước cột mốc kỷ niệm 8 năm ngày cưới, tôi không bao giờ có suy nghĩ rằng đến một lúc nào đó tình cảm giữa chúng tôi sẽ phai nhạt. Ấy vậy mà bây giờ điều đó đã xảy ra.
Đau hơn cho tôi là nó xảy ra đã mấy năm nay chứ không phải chỉ mới một ngày, một buổi. Trong khi vẫn đóng tròn vai một người chồng thủy chung, một người cha tận tụy thì bên ngoài Nguyên đã có người đàn bà khác. Mối tình của họ đã đơm hoa kết quả là một đứa con gái 3 tuổi.
Nếu như mẹ tôi không đột ngột bị bệnh khiến hai mẹ con phải rút ngắn chuyến nghỉ mát ở Nha Trang thì tôi còn bị lừa phỉnh không biết đến bao giờ. Không muốn Nguyên lo lắng, tôi đã không báo trước cho anh biết là hai mẹ con sẽ về trong đêm.
6 giờ sáng, tôi về đến nhà. Bấm chuông mãi vẫn không thấy Nguyên ra mở cửa, tôi tưởng anh ngủ say nên phải tự vào. Trầy trật mãi tôi mới mở hết 6 lớp khóa cửa để vào nhà.
Định bụng sẽ trách chồng sao ngủ say như vậy, lỡ trộm vào khuân hết thì sao nhưng tôi tìm khắp nhà trên, nhà dưới vẫn không thấy Nguyên đâu. Tôi xem tủ quần áo, thấy mất mấy bộ. Chiếc va li nhỏ cũng biến mất. Anh đi đâu mà phải đem theo quần áo?
Tôi bắt đầu nghi ngờ nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh gọi điện cho Nguyên. Giọng anh ngái ngủ: "Gọi sớm vậy em? Hai mẹ con không tắm biển sao?". Tôi nói dối Nha Trang đang mưa nên sáng nay tôi và cu Bi không tắm biển rồi hỏi anh: "Cu Bi hỏi ba có ôm con gấu của nó ngủ không kìa...".Giọng Nguyên như có tiếng cười: "Nói với con anh đang nằm ngủ bên phòng của nó luôn nè. Nhớ thằng nhóc kinh khủng. Thôi, hai mẹ con chơi vui nghen, anh dậy sửa soạn đi làm đây".
Tôi nghe tiếng anh hôn gió hai mẹ con trong điện thoại mà sôi ruột. Anh dám nói dối thì chắc chắn là có điều mờ ám. Tôi bắt đầu lục tung khắp nhà, từng ngăn tủ, từng cái túi quần, túi áo; những quyển sổ ghi chép đều bị tôi lật tung lên. Tôi mở cả máy tính của anh để tìm.
Kết quả là tôi tìm thấy bức ảnh một người phụ nữ bế đứa trẻ trong bìa một quyển sổ. Bức ảnh đó tôi cũng tìm thấy trong máy tính của anh. Nó được lưu với tên "beTran". Tôi mơ hồ cảm thấy có mối liên hệ nào đó giữa chồng mình và mẹ con người phụ nữ ấy.
Tôi quyết định để bức ảnh vào chỗ cũ sau khi đã lấy file hình từ máy tính. Rồi tôi gọi điện đến công ty anh, giả giọng người khác xin gặp anh. Câu trả lời dành cho tôi là anh nghỉ phép, 3 ngày nữa mới đi làm trở lại. Hay thật, theo dự kiến 4 ngày nữa mẹ con tôi về thì anh về trước 1 ngày.
Nhưng trời bất dung gian. Có lẽ vì quá thương xót cho sự ngu dại, cả tin của tôi nên ông trời mới xui khiến cho tôi bỏ giữa chừng chuyến đi mà trước đó, anh đã nại đủ lý do công việc để từ chối không đi với mẹ con tôi.
Tôi thật sự không biết mình phải làm gì để giải quyết dứt khoát mọi chuyện (Ảnh minh họa)
Tình hình sức khỏe của mẹ tôi rất nguy cấp nên tôi tạm thời gạt mọi thứ sang một bên để về thăm mẹ. Tôi về được 2 ngày thì mẹ tôi mất. Đến lúc ấy, tôi mới báo tin cho Nguyên. Anh hốt hoảng:"Chết rồi, làm sao anh về kịp...".
Rồi như biết mình lỡ lời, anh nói sẽ sắp xếp công việc để tối mai có mặt ở nhà ba mẹ tôi. Tôi nghĩ, bình thường từ Sài Gòn về Bạc Liêu sáng sớm đi thì xế trưa đã tới, còn anh phải thu xếp đến ngày hôm sau mới có thể về thì hẳn là anh đang ở một nơi cách Sài Gòn rất xa.
Hôm sau, vừa về đến nơi, thấy tôi, Nguyên đã hỏi ngay: "Hai mẹ con biết tin hồi nào mà về sớm vậy? Sao không ghé qua nhà để anh về cùng?". Tôi biết là Nguyên thăm dò xem tôi có ghé nhà và phát hiện anh không có ở nhà hay không? Tôi trả lời mà không nhìn anh: "Anh hai gọi về gấp nên em đi thẳng từ Nha Trang về đây luôn...". Mặt Nguyên dãn ra. Có vẻ như anh yên tâm vì tôi đã không phát hiện điều bí mật của anh.
Suốt những ngày đám tang, nước mắt khóc mẹ và nước mắt khóc cho sự rạn vỡ của hạnh phúc vợ chồng làm cho tôi gần như sụp đổ. Nguyên không hề nghi ngờ khi thấy mắt tôi lúc nào cũng sũng nước. Anh biết tôi thương mẹ như thế nào...
Từ khi mẹ tôi mất đến nay đã 3 tháng. Tôi đã đủ thời gian để điều tra, xác minh và biết rõ mọi việc. Nguyên đã có "phòng nhì" ở tận Quảng Trị. Trước đây, cô ta ở Sài Gòn nhưng khi phát hiện mình có thai, hai người đã bàn bạc và quyết định cô ta sẽ về lại quê nhà ở Quảng Trị. Mọi chi phí sinh hoạt của hai mẹ con đều do Nguyên đảm trách. Hèn gì mà anh cày bất kể ngày đêm dù rất nhiều lần tôi khuyên can anh đừng tham công tiếc việc, phải giữ gìn sức khỏe...
"Giữa em và Linh, anh không muốn mất ai. Cô ấy không đòi hỏi danh phận gì cả... Anh biết em là người tốt bụng... Đừng bắt anh phải lựa chọn, hãy cứ để như từ trước đến giờ...". Sau khi thú nhận hết mọi chuyện với tôi, Nguyên đã quỳ sụp xuống mà van nài như vậy.
Tôi nhìn người đàn ông mà mình đã từng biết, từng yêu thương, tôn thờ; bất giác thấy lòng trào lên một sự khinh bỉ rất khó tả. Tôi gầm lên: "Anh đúng là một kẻ tham lam, vô sĩ. Anh cút ngay đi cho tôi nhờ. Tôi không bao giờ muốn thấy mặt anh nữa...".
Thế nhưng Nguyên vẫn chây ì. Anh nhất định không ký đơn ly hôn, không dọn ra khỏi nhà và tối tối vẫn đập cửa ầm ĩ phòng mẹ con tôi. Cu Bi thấy vậy thắc mắc: "Sao mẹ không ngủ với ba? Con ngủ một mình được mà". Tôi bảo con đừng chen vào chuyện người lớn vì hiện giờ giữa ba mẹ có một số vấn đề chưa giải quyết xong. Thằng bé không dám hỏi nhưng nhìn vào mắt nó, tôi biết nó vẫn chưa thỏa mãn khi chưa có câu trả lời chính xác.
Nguyên đã xuống nước. Bây giờ anh không đòi "giữ nguyên hiện trạng" nữa mà cho biết sẽ cắt đứt với người phụ nữ kia, chỉ cấp dưỡng nuôi con, mong tôi cho anh một cơ hội vì giữa chúng tôi mới là tình sâu nghĩa nặng và anh vẫn yêu tôi. Tôi nghe mà chỉ muốn tát và mặt anh. Đúng là đồ tham lam, vô sĩ. Tôi có điên đâu mà bảo phải chung chồng với người đàn bà khác?
Tôi thật sự không biết mình phải làm gì để giải quyết dứt khoát mọi chuyện. Tôi đã nghĩ đến chuyện dọn ra ở riêng nhưng rồi lại nghĩ, nhà của mình, tội gì không ở mà phải dọn đi đâu? Không, tôi nhất định chẳng đi đâu cả. Người phải ra đi chính là Nguyên. Tôi không còn yêu anh nữa. Sự tổn thương mà anh mang đến cho tôi không gì có thể chữa lành.
Thế nhưng nếu anh không đi, thì tôi biết phải làm sao bây giờ!
Theo VNE
Mỗi cô nàng độc thân nên có ít nhất một quán quen! Nhắc đến độc thân là tôi lại nghĩ đó là quãng thời gian đẹp nhất trong đời cô gái ạ, trước khi bước vào cuộc sống gia đình vời nào chăm con, nào dọn dẹp, trước khi có một anh ngươi yêu . ảnh minh họa Lúc nào cũng kè kè bên cạnh, đi đâu cũng tay nắm tay thì quãng thời gian...