Tình cũ à, chồng em mới xứng đáng là người đàn ông của đời em!
“Nếu như không có ngày hôm đó, em chẳng phải đã bỏ lỡ một người đàn ông tốt như chồng em hay sao? Em phải cảm ơn anh mới đúng! Cảm ơn vì đã chỉ cho em cách từ bỏ… những thứ không thuộc về mình!”.
Tôi thích nép mình vào thân hình cao lớn của anh, thích đan lấy bàn tay nhỏ bé của mình vào bàn tay ấm áp ấy. Những lúc như vậy, tôi dường như cảm thấy anh là cả bầu trời của mình, sẽ che chở, bao bọc tôi cả cuộc đời. Chẳng bao giờ nghĩ sau này sẽ có người yêu tôi nhiều hơn anh, cũng chẳng tin có một ngày, anh lại làm tổn thương tôi.
-Nếu một ngày anh yêu ai đó khác em, nhớ là đừng để em biết. Nếu không, em sẽ rời xa anh ngay lập tức…
Anh cọ mũi vào mũi tôi, cốc đầu tôi nói:
- Cả cuộc đời này ngoài em ra, làm gì còn ai có thể khiến anh yêu như vậy nữa.
Chúng tôi sống chung với nhau. Anh nuông chiều, không bắt tôi làm bất cứ một việc gì, ngay từ rửa bát cũng tranh giành với tôi, lại còn thích mua quà tặng tôi ngay cả vào những ngày không đặc biệt. Anh nói thích nhìn bộ mặt vui sướng của tôi khi được nhận quà, hệt như một đứa bé vậy. Tôi cười chê anh già rồi. Anh xoa đầu, gọi tôi với cái tên rất ngọt- “Darling”. Anh bảo tôi đúng là thiên thần bé nhỏ của anh.
Tình yêu của chúng tôi cứ trôi đi những giai điệu êm đềm như thế. Trong suốt ba năm, không có bất kỳ một cuộc cãi vã nào. Tôi ví anh là dòng sông, yên bình chở một con thuyền nhỏ.
Vào ngày Valentine, anh nói phải đi công tác gấp trong HCM, tôi sắp xếp đồ đạc vào va li, chỉnh lại cổ áo cho anh, nũng nịu hỏi:
-Việc gấp lắm à? Mai anh đi không được sao ? Hôm nay là Ngày lễ tình nhân mà.
Anh cười dịu dàng, xoa đầu tôi dỗ dành:
-Em ngoan, ở nhà đợi anh. Anh đi hai hôm sẽ về mà.
-Anh vẫn ở căn hộ cũ phải không?- Tôi vừa thắt lại cà vạt cho anh, vừa thăm dò.
-Ừ, em sợ anh đi đâu à?- Anh nở nụ cười châm chọc.
-Em tự ti đến vậy sao?- Tôi nhăn mũi.
-Vậy đợi anh ở nhà, trời lạnh đừng đi đâu. Còn nữa, không được thức khuya, nhớ phải ngủ sớm.
-Tối em không được đi chơi với bạn sao?
-Có con trai không?
-Dĩ nhiên có rồi- Tôi thật thà gật đầu đáp.
-Vậy thì không được- Anh nhéo má tôi cười- Tối ở nhà đợi điện thoại của anh.
Anh đi rồi, chỉ còn một mình tôi giữa căn hộ trống trải này. Đây không phải lần đầu tiên anh không ở nhà, nhưng cô đơn vào ngày lễ tình nhân… tôi thực sự không muốn.
Vậy là tôi liền gọi điện đặt vé máy bay vào đó để dành tặng món quà bất ngờ cho anh. Suốt ba tiếng ngồi trên máy bay, miệng tôi cười không ngớt khi tưởng tượng ra niềm hạnh phúc ngỡ ngàng trên gương mặt ấy, anh sẽ nhấc bổng tôi lên quay vòng mà nói
“Anh yêu em nhất trên đời này!”.
Rời sân bay, tôi vội vã bắt taxi tới thẳng căn hộ của anh. Tôi nhắn tin cho anh vờ hỏi:
“Chồng ơi anh đang làm gì đấy?”
“Anh vừa về nhà.”
“Mệt lắm không? Hiện giờ có nhớ tới em chứ? Em đang nằm trong chăn và nhớ anh lắm đây.”
“Darling, lúc nào anh cũng nhớ em cả, vậy nên không cần hỏi câu ấy nữa đâu.”
Tôi đứng trước cửa n hà anh , trước khi bấm chuông còn nhắn thêm một tin nữa:
“Nếu bây giờ có một điều ước, anh sẽ ước điều gì?”
Video đang HOT
“Được ôm em ngay trong lúc này.”
Nghĩ tới cảnh khi anh vừa mở cửa, tôi sẽ nhào tới ôm chặt lấy anh cười toe toét, tôi liền nở nụ cười ngọt lịm trên môi. Đưa tay lên bấm chuông, chân tôi nhún nhảy chờ anh ra mở cửa, nhưng khi nhìn thấy người đứng trước mặt tôi là một người phụ nữ , mọi niềm vui trước đó của tôi đều tan biến hết, tôi cứng đờ người lại, tròn mắt nhìn cô ta.
Cô ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, khoanh tay trước ngực hỏi:
-Cô tìm ai?
-Đây là nhà anh Duy phải không ạ?- Tôi lắp bắp hỏi, mơ hồ nhìn lại số nhà.
-Đúng rồi! Tôi là vợ anh ấy!
Tai tôi ong lên ba chữ “Vợ anh ấy”. Bàn chân vô thức lùi lại hai bước.
Anh từ trong nhà bước ra, sững người lại nhìn tôi. Chân tôi như chôn chặt xuống đất, nhìn chằm chằm vào anh, đầu trống rỗng, tim trống rỗng. Cái không khí ngột ngạt này khiến cho tôi cảm thấy thấy ngộp thở.
-Em…
Không đợi anh nói gì, tôi vội vã quay lưng chạy đi. Tình yêu của tôi cho đi, đáng để nhận được sự dối trá ngọt ngào đến vậy ư?
Tôi mải miết chạy, nước mắt lăn dài dọc hai bên má. Cho đến khi không còn chút sức lực nào nữa tôi mới ngồi bệt xuống đất. Quay đầu nhìn lại, anh không hề đuổi theo tôi, anh không hề có ý muốn giải thích. Tôi cười nhạt, anh đã có vợ rồi còn nói yêu tôi. Tại sao lại có thể lừa dối tôi lâu đến vậy? Hoá ra tôi chỉ là một kẻ thứ ba phá đám hạnh phúc gia đình nhà người khác thôi sao? Tình yêu và niềm tin trong ba năm, như một chiếc ly thuỷ tinh, rơi xuống, vỡ vụn.
Cuộc đời này, tôi không sợ gì, không ghét gì bằng sự lừa dối.
Nếu anh yêu thêm một ai khác, tốt nhất là hãy để mọi chuyện giữa chúng ta kết thúc ở đây. Tôi không có thói quen chia sẻ tình yêu với người khác.
Mọi hồi ức giữa tôi và anh, tất cả, sẽ dừng lại từ ngày hôm nay.
Không biết anh đã gọi cho tôi bao nhiêu cuộc vào ngày hôm sau, có rất rất nhiều tin nhắn được gửi tới, nhưng tôi đều không đọc.
Tất cả những gì tôi nhìn thấy, nghe thấy, còn có gì đáng để được giải thích nữa đây?
Một lời nói dối phải đi kèm theo rất nhiều lời nói dối khác, tại sao cứ phải hành hạ nhau như vậy? Không phải chỉ cần một lời nói thật là đủ rồi hay sao? Tôi không muốn, không muốn trái tim tôi chịu thêm bất kỳ một tổn thương nào nữa.
Hai năm tiếp theo trôi qua, tôi dường như cảnh giác với tất cả những người đàn ông tiếp cận mình.
Tôi sợ yêu.
Tôi sợ mình bị đau thêm một lần nữa.
Tôi chai sạn với mọi thứ, tôi đã nghĩ mình không thể yêu thêm một ai nữa thì người ấy bước vào cuộc sống của tôi, từ từ mở khoá trái tim chằng chịt những vết sẹo. Tôi kể với anh rằng trước kia khi còn quá trẻ, tôi lỡ yêu một người đàn ông đã có vợ.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy tôi, để tôi dụi đầu vào ngực anh dịu dàng nói:
-Anh không dám hứa cả đời này mình có thể mang lại hạnh phúc cho em. Nhưng anh hứa rằng sẽ không bao giờ lừa dối em, sẽ không bao giờ để em phải thất vọng.
Người đàn ông đang bên cạnh tôi lúc này, luôn luôn khiến tôi có cảm giác an toàn tuyệt đối.
Anh không phải một người quá lãng mạn, nhưng ngày anh cầu hôn tôi, khi cả hai đang ngồi trên tầng cao nhất của một nhà hàng châu Âu, trong giai điệu du dương của tiếng đàn vĩ cầm, anh cầm lấy tay tôi, trao lên tay tôi một chiếc nhẫn, sau đó anh nhìn sâu vào trong mắt tôi hỏi:
-Chúng mình kết hôn được không?
Tôi lặng đi nhìn anh ấy.
Tôi có thể từ chối một người đàn ông tốt thế này không? Tôi có thể từ chối niềm hạnh phúc ngọt ngào mà dung dị trong lúc này không? Tôi cảm động, mắt ngân ngấn nước, doạ khiến cho anh phải sợ hãi.
-Sao em lại khóc? Có phải em chưa sẵn sàng không? Anh có thể đợi em suy nghĩ mà.
-Ngốc! Là do em cảm động quá thôi!
Chúng tôi bàn chuyện đám cưới. Tôi hồ hởi vẽ ra một hôn lễ thật hoành tráng mà tôi mơ ước từ lâu. Sẽ là một đám cưới ngoài trời ở Hồ Tây,có hai màu tím và trắng, sẽ có thật nhiều bạn bè tham dự, tôi sẽ khoác lên mình bộ váy cưới đẹp nhất, sẽ trở thành cô dâu tuyệt vời nhất, sau đám cưới, chúng tôi sẽ đi du lịch ở Paris hoa lệ… tôi vui vẻ luyến thoắng nói hết những gì mà mình từng ấp ủ bấy lâu. Anh chỉ mỉm cười dịu dàng:
-Làm hết theo ý em đi!
Tôi sung sướng hôn chụt vào má anh một cái, nhìn anh thật lâu, tôi không kìm được mà hỏi:
-Em hẹp hòi, hay để bụng, em ngang ngược, ích kỷ, hay nhõng nhẽo, giận dỗi vô cớ, em kể chuyện cười nhạt như nước ốc. Tại sao anh lại yêu em?
Anh im lặng một hồi, sau đó hôn lên trán tôi rồi khẽ ôm tôi vào lòng nói:
-Vì em là một cô gái đáng để yêu.
Hôm nay công ty có tổ chức party, nghe nói còn có rất nhiều sếp lớn ở các công ty khác tới tham dự. Tất cả mọi người đều vô cùng háo hức, dĩ nhiên tôi cũng không ngoại lệ. Tôi nép mình đi bên cạnh anh, cùng đến chào hỏi những người quen của anh, anh nắm chặt tay tôi, giới thiệu “Đây là vợ sắp cưới của tôi”. Cảm giác hạnh phúc ngọt ngào dâng trào lên cả cuống họng. Uống được một ly rượu tôi bắt đầu thấy chóng mặt, tôi giật giật tay áo anh nói:
-Hay là em đợi anh ở đây, em thấy hơi mệt rồi!
-Ừm… vậy em ngồi đây đợi anh, chào hỏi mọi người xong anh sẽ đưa em về.
-Vâng.
Tôi lặng lẽ ngồi ở một góc ít người, tỉ mỉ quan sát từng người trong bữa tiêc. Tất cả đều ăn vận sang trọng, có danh tiếng trong giới doanh nhân. Ngoài những người anh vừa giới thiệu, tôi hình như không quen bất cứ một ai.
Tôi nhấp một ngụm nước lọc, lại đưa mắt lướt nhìn xung quanh, đột nhiên có một bóng dáng xuất hiện trong tầm mắt của tôi. Tôi một lần nữa lặng đi khi nhìn cái dáng cao gầy đó. Anh vẫn vậy, toát lên vẻ sang trọng, thành đạt của một người đàn ông trưởng thành.
Cứ tưởng rằng hai năm qua, tôi đã gạt bỏ hình ảnh anh ra khỏi trí nhớ của mình. Cứ tưởng rằng đã quên hẳn được anh, cứ tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa. Vậy mà hôm nay khi gặp lại bóng hình thân thuộc của ngày xưa, tim tôi vẫn nhói lên như bị kim châm vậy.
Anh cô độc, cầm ly rượu quay người lại, ánh mặt chúng tôi giao nhau. Anh cũng lặng đi nhìn tôi, cái nhìn giống hệt như hai năm trước.
Tôi miễn cưỡng nở nụ cười trên môi khẽ nói:
-Chào anh!
Anh tiến lại ngồi cạnh tôi, bờ môi khẽ nhếch:
-Đã lâu không gặp em rồi!
-Hai năm!- Khoé môi tôi cong lên, điềm tĩnh trả lời, có một sự châm chọc, mỉa mai không hề nhẹ.
-Nhanh thật.
-Không ngờ lại gặp anh ở đây.
-Em khó chịu?- Anh quay sang nhìn tôi, hai hàng lông mày đang nhíu lại.
Tôi cười nhạt lắc đầu.
-Không. Mà sao hôm nay anh không đi với vợ?
Anh nhìn tôi một lúc, sau đó quay đi cười khẩy.
-Ly dị rồi!
-Ồ…- Tôi cố giấu đi sự ngạc nhiên của mình, vờ như không quan tâm tới cuộc sống của anh.
-Từ hai năm trước.- Anh nói tiếp.
Lần này tôi mở to mắt quay sang nhìn anh, vẻ ngạc nhiên không hề giấu giếm. Mãi sau này nghe mọi người kể lại tôi mới biết cuộc hôn nhân giữa hai người hoàn toàn không hề có tình yêu, họ kết hôn chỉ vì lợi ích kinh tế giữa hai gia đình. Nhưng trong suốt ba năm, anh giấu tôi chuyện ấy. Tôi có chết đi cũng không quên được cảm giác sụp đổ của mình ngày hôm đó, càng không thể quên được câu mà vợ anh nói với tôi đầy thách thức: “Tôi là vợ anh ấy”.
-Hôm đó cô ấy tới là để giải quyết thủ tục ly hôn. Anh không thể giải thích với em trong ngày hôm ấy, vì lúc đó, cô ấy vẫn là vợ hợp pháp của anh- Anh thở dài- Ngày hôm sau anh gọi điện cho em, gửi tin nhắn, tìm cách gặp mặt em… đều không được…
-Qua rồi…- Tôi ngắt lời anh. Tất cả đã là quá khứ rồi, cứ để nó ngủ yên như vậy đi! Bây giờ có giải thích cũng đâu giải quyết được vấn đề gì? Có thể quay trở về bên nhau, nối lại đoạn tình duyên dang dở trước kia sao?
-Không ngờ hai năm ngắn ngủi đến thế. Nhắm mắt lại đã để lạc mất nhau, mở mắt ra, đã gặp lại nhau rồi!-Anh cười nhạt.
-Cuộc đời này đâu dài như chúng ta vốn nghĩ? Chẳng phải chỉ trong nháy mắt đã hai năm trôi qua rồi hay sao? Em không sợ sẽ phải đợi anh hai năm, ba năm, hay nhiều hơn thế. Nhưng sau khoảng thời gian đánh đổi tuổi thanh xuân của mình, em sẽ nhận lại được gì từ anh?
-Em nhất định không thể cho chúng ta một cơ hội?- Anh vẫn kiên nhẫn nhìn tôi nói.
-Không phải em không cho anh cơ hội, chỉ là tình yêu và thời gian, chẳng gì có thể đợi ta. Hơn nữa em sắp kết hôn rồi. Em không dám chắc rằng mình yêu anh ấy nhiều như trước kia đã từng yêu anh, nhưng đó là một người đàn ông tốt. Ít nhất anh ấy cũng chưa bao giờ lừa dối em.
Điện thoại tôi rung lên, là cuộc gọi từ anh ấy.
-Chồng em tìm em rồi! Em đi đây! Đám cưới của chúng em vào chủ nhật tuần sau, tại Softwater nếu có thời gian anh nhớ tới tham dự nhé! Em sẽ rất vui nếu nhận được lời chúc phúc từ anh.
Tôi bước đi, anh ở phía sau, nghẹn ngào:
-Anh hình như vẫn còn nợ em một lời xin lỗi?
Tôi quay lại cười, chân thành nói:
-Không, anh không có lỗi. Nếu như không có ngày hôm đó, em chẳng phải đã bỏ lỡ một người đàn ông tốt như chồng em hay sao? Em phải cảm ơn anh mới đúng! Cảm ơn vì đã chỉ cho em cách từ bỏ… những thứ không thuộc về mình!
Tôi đã từng nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không thể tha thứ cho anh, không thể tha thứ cho lỗi lầm trong quá khứ. Nhưng cuối cùng tôi cũng có thể mỉm cười mà bỏ qua tất cả. Đều đã kết thúc rồi, sao phải bận tâm làm gì nữa? Hận thù như một viên đá đè nặng trong lòng ta, vứt bỏ nó, chẳng phải sẽ dễ chịu hơn ư? Vậy tại sao cứ phải để một viên đá vô hình đè nén trái tim ta lâu đến vậy?
Tôi và anh coi như hữu duyên mà vô phận, như hai đường thẳng vô tình gặp nhau, mãi mãi không bao giờ giao nhau thêm một lần nào nữa. Cuộc đời mỗi người chúng ta, của tôi và các bạn, đã từng đi qua tất cả bao nhiêu đường thẳng như vậy rồi?
Theo Blogtamsu
3 năm miệt mài tìm cách trả thù chồng cũ nhưng thứ tôi nhận được chỉ là 1 cái kết cay nghiệt
Cởi bỏ lớp son phấn tôi ngắm mình trong gương, chợt nhếch mép cười nhạt với bản thân. Trả thù chồng cũ miệt mài trong 3 năm, người phụ nữ có nhiều tổn thương như tôi mất nhiều hơn là được.
Tôi còn nhớ như in ngày chồng cũ đá văng tôi ra khỏi nhà với 1 bọc đồ quần áo nhỏ trong cái rét đêm đông năm ấy. Anh ta bảo tôi là kỳ đà cản mũi khiến anh ta không đến được với nhân tình. Tôi ra đi với hai bàn tay trắng vì cái nhà chúng tôi ở đứng tên bố mẹ chồng cũ. Tôi ly hôn được 2 ngày thì anh đưa đưa bồ về sống cùng, nếu như ngày xưa chồng cũ đối xử cay nghiệt với tôi bao nhiêu thì giờ đây lại chiều chuộng cô bồ bấy nhiêu.
Anh ta kêu tôi là đồ đàn bà không biết đẻ, rồi quay sang mạt sát. Nhưng làm sao tôi dám sinh con khi mà lần đầu mang thai đã bị anh ta đánh tới mức sảy thai. Tiền bạc có được bao nhiêu chồng cũ tôi lấy đi chơi gái hết.
Bề ngoài anh ta tỏ ra ngon ngọt với tôi lắm, ai nhìn vào cũng nói tôi có phúc khi có được người chồng yêu thương chiều chuộng như thế. Nhiều lúc tôi thấy ghê tởm sự giả tạo của chồng mình. Chồng cũ của tôi là nhân viên của 1 công ty tư nhân lương ba cọc ba đồng nhưng lại rất sĩ diện.
Tôi buôn bán nhỏ lẻ nhưng thu nhập còn khá hơn chồng, nhiều lúc muốn vòi tiền vợ anh ta nhẹ nhàng lắm. Tôi cứ ngu dại nghe lời chồng cũ của mình đến khi phát hiện anh ta có bồ thì tôi mới sáng mắt ra.
Tôi đau đớn, sống như kẻ mất hồn khi bao năm làm ô sin cho nhà chồng. Bao thành quả tôi làm ra, sắm sửa trong gia đình chồng giờ đây bị một kẻ khác bước vào chiếm lấy và hưởng hết. Có lẽ vì quá tổn thương và đau đớn nên tôi luôn có ý định trả thù. Tôi muốn anh ta mất chức, muốn gia đình anh ta ly tán. Tôi muốn trả thù cho con tôi và cho chính bản thân mình.
Lợi dụng có chút nhan sắc tôi tiếp cận với sếp của anh ta, tôi kể khổ thậm chí lên giường với sếp của chồng cũ chỉ để mong anh ta bị đuổi việc. Sau nhiều lần hứa lên hẹn xuống cuối cùng chồng cũ của tôi cũng bị cho thôi việc. Tôi cứ ngu ngốc như thế, anh ta làm đâu tôi tìm cách phá đến đó. Nhưng cái giá tôi phải trả cũng quá đắt, tôi như gái làng chơi lên giường để đổi chác. Tôi thấy mình thật dơ bẩn nhưng lúc đó hận thù che lấp mọi thứ trong tôi.
Sau 3 năm miệt mài như vậy, gia đình mới của chồng cũ cũng đổ vỡ vì cô vợ không chịu nổi người chồng vô dụng của mình. Còn chồng cũ thì nghi ngờ tôi nhúng tay và đứng sau mọi việc nên cũng tìm đến dằn mặt tôi mấy lần. Tôi chẳng sợ sệt gì mà lại thấy hả hê. Tôi có còn gì để mất đâu cơ chứ.
3 năm qua có 1 người đàn ông chân thành yêu thương tôi và luôn ở bên tôi. Nhưng tôi đã từ chối anh ấy bằng đủ cách, tôi phũ phàng 1 cách đáng sợ, vì tôi đã mất niềm tin vào đàn ông và quan trọng hơn tôi sợ mình không trả thù được.
Nhìn lại mình trong gương, đằng sau lớp phấn kia là sự già nua so với tuổi tác. Tâm hồn bị gặm nhấm, thân xác đã vấy bẩn: "Tôi đây ư? 3 năm qua tôi làm vậy để được gì cơ chứ, tại sao tôi không rũ bỏ quá khứ để sống hạnh phúc, tại sao?". Chỉ khi người đàn ông đó nói rằng anh ấy sắp vào Sài Gòn sinh sống. Anh ấy muốn tôi đi cùng lúc đó tôi mới giật mình tỉnh mộng. Tôi làm gì xứng đáng với anh ấy nữa, tôi đã nhúng quá sâu vào bùn lầy. Ôm hận trả thù chỉ khiến tôi mất nhiều hơn được. Làm sao tôi có thể với tay ra và nắm lấy người đàn ông đó đây? Tôi vẫn là 1 kẻ trắng tay, thất bại hoàn toàn. Trong đêm đông giá rét tất cả nỗi đau cứ thế thay nhau gặm nhấm tâm hồn tôi.
Kiếp phụ nữ sao mà bạc bẽo tới vậy, bỗng dưng tôi thèm 1 cảm giác bình yêu, tôi ước có một bờ vai để mình có thể tựa vào. Nhưng nỗi mặc cảm cứ dâng trào rồi xâm chiếm trái tim tôi. Nghĩ đến tương lai mù mịt, tôi lại run lên từng cơn. Ngày mai tôi sẽ làm lại tất cả, bắt đầu từ con số 0 tròn trĩnh. Tôi sẽ sống cho bản thân mình, tôi sẽ buông bỏ hận thù để sống tiếp.
Khi tôi chia sẻ những dòng tâm sự này tôi chỉ muốn gửi đến các bạn - những người rơi vào hoàn cảnh của tôi thì hãy lấy tôi làm tấm gương. Đừng mù quáng hận thù mà đánh mất đi nụ cười và đánh rơi hạnh phúc của mình. Hãy sống tốt và bù đắp lại cho quãng đời đen tối trước đó. Hãy sống vui vẻ cho kẻ làm mình tổn thương phải hối hận, hãy nhớ lấy. Vui hay buồn, sống tốt hay là đi vào con đường đen tối... tất cả do mình chọn lựa và quyết định.
Theo Blogtamsu
Ván bài lật ngửa vợ hiền dành cho gã chồng bội bạc Rồi một lần nhậu say, cô ta bảo để lại xe rồi bắt taxi đưa tôi về nhà. Nhưng cô ta lại dẫn tôi về phòng trọ của mình rồi cởi hết quần áo. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi giật mình hoảng hốt khi... Lâu nay ai cũng cho rằng, tôi may mắn khi lấy được cô ấy làm vợ. Bởi cô...