Tình cũ
Tình yêu của em ơi, hãy ngủ yên trong tiềm thức nhé, đừng dậy nữa để rồi chúng ta đều phải khổ đau…
- ….Alô, ai đầu dây đó ạ?
- Em xóa số của anh rồi sao? Anh P đây, em khỏe không?
- Anh à, em khỏe! Còn anh?
- Anh vẫn vậy, vẫn nhớ đến em, vẫn yêu em như ngày nào và những kỉ niệm ngày xưa chúng mình anh vẫn còn giữ mãi…
***
Anh! Đã bao lần em cố quên anh đi bằng cách xóa số của anh trong danh bạ, bằng cách không đi qua đường về nhà anh… Đã 7 năm trôi qua, em vẫn còn nhớ như in cái ngày đó, ngày mà chúng ta vẫn còn là những cô, cậu sinh viên… Quen anh tính đến nay đã tròn 12 năm, từ khi chúng ta chỉ là những đứa trẻ nghịch ngợm. Ghét nhau lắm, bút thước kẻ vạch bàn, rồi những nét bút của anh in hằn lên áo trắng… Thế rồi cũng qua đi tuổi học trò tinh nghịch, tình bạn chúng ta vẫn chỉ dừng lại ở cái tuổi học trò, em đâu ngờ rằng khi chúng ta đã chọn cho mình những con đường đi riêng thì chúng ta lại gặp nhau một cách tình cờ đến vậy. Gặp lại anh, đã là một chàng trai lịch thiệp, anh tỏ tình và em đã yêu anh, anh học ở Thủ đô còn em học tỉnh miền núi nhưng khoảng cách không xa nhau lắm, chúng ta vẫn có thể thăm nhau… em không biết tình yêu của anh dành cho em sâu đậm đến đâu. Em đã tự lừa dối lòng mình khi anh đi thực tập tận miền Nam, em cắt đứt mọi liên lạc, những gì thuộc về anh em muốn cố quên đi tất cả… Em bắt đầu cuộc sống không còn có anh bằng cách tìm việc làm khi ra trường.
Em đã phạm phải những sai lầm khi bước vào đời mà tuổi còn quá trẻ, những lỗi lầm của em càng khiến em day dứt nhớ về anh nhiều hơn. Thời gian trôi qua em lựa chọn cho mình một người đàn ông lớn hơn mình rất nhiều tuổi làm chồng, bỏ mặc sự can ngăn của gia đình, bạn bè. Em những tưởng cuộc sống gia đình sẽ hạnh phúc, nào ngờ đâu khi em làm mẹ cuộc sống bắt đầu gặp trắc trở.
Video đang HOT
Em không còn nhiều thời gian để nghĩ về anh nữa. Em đã tưởng rằng hình ảnh của anh đã chôn chặt trong kí ức của mình. Một ngày em tình cờ đưa con gái đi chơi nhà bạn thân ngay gần nhà anh, anh đã sang chơi và quá bất ngờ khi nhìn thấy em cùng con. Bao năm trôi qua anh vẫn chưa lập gia đình. Anh lấy số điện thoại và hỏi thăm em rất nhiều.
Nếu có kiếp sau, em sẽ là của anh… chỉ mình anh thôi! (Ảnh minh họa)
Thời gian đó cũng là lúc gia đình em khủng hoảng, nguy cơ tan vỡ hạnh phúc gia đình, em đã từ chối gặp anh, từ chối những cuộc gọi của anh. Giờ anh đã là một công chức nhà nước, anh hơn em về mọi mặt.
Thế rồi cuộc sống gia đình của em cũng đã như điều em lo lắng: Tan vỡ, chia lìa… Em không thể chịu đựng thêm được nữa người chồng “hoạn thư”, ích kỉ. Em xin ly hôn và đã được chấp nhận khi cuộc sống gia đình quá nhiều bạo lực. Phải mất một thời gian dài tinh thần em mới ổn định….
Lúc này đây em lại nghĩ về anh, nhưng em biết anh đã lập gia đình, tuy những dòng mail anh gửi luôn là những lời yêu thương. Anh luôn nói em chính là người đầu tiên của anh, trong trái tim anh tình yêu dành cho em vẫn trọn vẹn… Em đã đau khổ biết mấy khi biết được tình cảm của anh. Nhưng giờ với em anh đã khác, anh có gia đình, có con gái… em khuyên anh hãy quên em đi để lo cho cuộc sống gia đình hạnh phúc. Em đã dành cho anh những lời phũ phàng nhất mà em nghĩ rằng mình không bao giờ có thể nói ra điều đó với anh.
Khi em nói về cuộc sống hiện tại anh đã nói rằng anh rất ân hận vì đã để em ra đi. Nhưng đó không phải lỗi do anh, mà là lỗi của em, em đã chạy trốn khỏi anh, chạy trốn khỏi một tình yêu đẹp. Em có lỗi với anh!
Em đã rời quê hương xa đến 400km để xóa đi những nỗi buồn xâm chiếm trong lòng em, em phải gửi con gái cho bố mẹ, và nỗi day dứt của em chính là con gái yêu.
Để rồi hôm nay khi anh gọi cho em, em đã không thể nhận ra anh… Anh nói anh vẫn yêu em, khi nhìn cuộc sống của em như vậy anh đã thật đau xót. “Giá như được làm lại từ đầu, anh sẽ không để em vuột khỏi tay anh, anh sẽ không thể để mất em và sẽ không để em chạy trốn khỏi anh nữa…”. Phải rồi, ngày đó anh quá ngốc, quá trẻ con để rồi em đã rời xa anh, em cũng vậy đã thật ngốc nghếch khi để đánh mất đi tình yêu của mình, và giờ đây cuộc sống của em phải chịu cô đơn… Anh chua xót cho cuộc sống của em…
Nhưng anh ơi, tất cả đã an bài rồi, em và anh “có duyên không phận”. Nếu có kiếp sau, em sẽ là của anh… chỉ mình anh thôi! Tình yêu của em ơi, hãy ngủ yên trong tiềm thức nhé, đừng dậy nữa để rồi chúng ta đều phải khổ đau. Tình cũ ơi, hãy phai nhòa đi để anh đừng lạc lối về.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Khắc khoải
Hoài đờ đẫn đứng dậy, thất thểu ra về. Nỗi oán hận trào dâng trong lòng chị. Nước mắt lã chã, bước chân chị rã rời vì đau đớn.
Đêm đã khuya, Hoài trở dậy bởi những cơn đau lại tìm về hành hạ. Chị cắn chặt răng lại khiến đôi môi tím tái càng trở nên bợt bạt hơn. Ánh đèn bàn từ buồng trong hắt ra sáng le lói. Hoài chậm chạp bước xuống khỏi giường, vừa đi vừa ôm bụng rên rỉ. Con gái chị nằm sấp trên giường, đang hí hoáy viết lách. Hoài nhớ ra thói quen viết nhật ký của nó mới bắt đầu cách đây vài ba tháng. Chị bước từng bước uể oải trở lại giường nằm.
Trời rét căm căm. Hoài gắng sức đạp trên chiếc xe tồi tàn đưa con đi học. Không biết vì thời tiết hay vì sức khỏe đã dần cạn kiệt, con đường tới trường trải ra như dài hơn, xa hơn trước mắt chị. Con bé ngồi phía sau sốt ruột ca cẩm vì sợ muộn học trong khi Hoài lại đạp chậm lại, dán mắt vào hè phố, nơi có hai vợ chồng nhà nọ dắt tay một đứa con trai ít hơn con gái chị vài tuổi bước lên chiếc ôtô màu đen bóng nhoáng. Cái cảm giác tủi thân trào lên mắt chị, đó là bố của con gái chị và gia đình mới của anh ta. Một cơn gió thổi mạnh khiến tay lái Hoài loạng choạng...
Đã một tháng nay, công việc buôn bán của Hoài đã phải tạm dừng lại. Căn bệnh ung thư quái ác hoành hành ngày một khiến chị thêm suy sụp. Cả ngày Hoài loanh quanh ở nhà, trừ những lúc đón đưa con gái. Chỉ có một mình, Hoài để mặc cho những yếu đuối len lỏi trong đầu óc chị. Ngồi lặng trên giường của con gái, cuốn sổ nhật ký cồm cộm dưới gối khiến Hoài tò mò. Chị lần khân một lát rồi mở ra và đọc. Những giọt nước mắt cứ lã chã rơi theo từng chữ trên trang nhật ký.
Con bé trút vào đó những bực dọc vì sự thay đổi đột ngột của mẹ. "Ngày... tháng... năm. Mẹ chưa bao giờ bắt mình giặt quần áo và rửa bát, nhất lại là đang lúc trời rét như thế này. Đó là những việc mẹ vẫn làm cơ mà. Sao giờ lại hành hạ mình như thế. Bàn tay mình cứng lại trong nước lạnh lẽo. Mình đã làm gì đó khiến mẹ ghét mình chăng? - Ngày... tháng... năm, mẹ mắng mỏ quát tháo làm mình xấu hổ với hàng xóm, chỉ vì mình không gập quần áo cẩn thận, mà chỉ cuốn lại và tống vào tủ. Mẹ ghét mình thật sự - Ngày... tháng... năm, Mẹ đứng khoanh tay nhìn mình quét nhà, hết soi này rồi lại soi nọ, khó chịu vô cùng. Mình không ngủ được, hay mình chỉ là con nuôi của mẹ?"...
Hoài xót xa nhớ lại bàn tay nhỏ nhắn của con đỏ ửng lên vì giặt quần áo và rửa bát giữa tiết trời lạnh giá hàng ngày. Hoài đang cố gắng dạy cho nó cách sống tự lập, bởi một ngày gần đây, khi chị không còn trên cõi đời này nữa, nó sẽ trở thành một đứa trẻ không người thân thích cũng giống như tuổi thơ của chị. Hoài đắng lòng nghĩ đến cái kết cục của cuộc đời chị, và tương lai mờ mịt của con gái. Chị nghĩ đến người đàn bà đã chen ngang vào cuộc hôn nhân ngắn ngủi của mình và thái độ của chồng cũ khi chị dằn lòng tìm gặp cách đây chưa lâu.
Bối rối thả rơi đôi dép ngoài bậu cửa, Hoài bước vào ngôi nhà khang trang của chồng cũ. Người làm trong nhà bảo chị ngồi chờ trên bộ phô tơi êm ái. Chị đưa mắt nhìn khắp gian phòng khách, những đồ đạc sáng choang đẹp đẽ sặc mùi "giàu có". Hoài thở hắt một hơi dài cám cảnh, giờ thì chị thực sự đã hiểu cái sức hút của người đàn bà quá lứa lỡ thì nhưng lắm tiền nhiều của khiến chồng chị bỏ rơi mẹ con chị.
Bắt gặp ánh nhìn ngạc nhiên của vợ chồng chủ nhà, Hoài từ tốn cất lời đi thẳng vào vấn đề. Vừa nghe hết câu chuyện, người đàn bà liếc xéo nhìn chồng, anh chồng đừ người ngồi ngây ra không biết phải nói gì. Hoài im lặng chờ đợi. Không đợi chồng phản ứng, người đàn bà thở dài ngao ngán "Chị đã nói hết. Hoàn cảnh chị như thế, tôi cũng hết sức chia sẻ với chị. Tuy nhiên, nhận nuôi một con bé đã 8 tuổi vào cái thời buổi làm ăn khó khăn như thế này thì quả thực chị đã đặt gánh nặng quá lớn lên vai chúng tôi rồi. Đã đành là bố nó phải có trách nhiệm với nó, nhưng nhận nuôi thì chúng tôi không khảm nổi. Chị tính cách khác vậy". Anh chồng nhăn nhó nhìn cô vợ mới, rồi lại cúi gằm mặt xuống. Hoài đờ đẫn đứng dậy, thất thểu ra về. Nỗi oán hận trào dâng trong lòng chị. Nước mắt lã chã, bước chân chị rã rời vì đau đớn.
Phía đằng sau, chồng chị khúm núm mắt trước mắt sau chạy theo, dúi vào tay chị một xấp tiền. Hoài cười ha hả uất ức hất tung chúng lên cao, những tờ tiền giấy liệng mấy vòng trên không rồi rơi ra tứ phía. Anh chồng cúi xuống nhanh tay nhặt nhạnh, không để ý Hoài đang bước đi như chạy trên con đường vắng vẻ.
Hoài nhẹ nhõm quay nhìn cánh cổng trại trẻ đang từ từ khép lại. Tuổi thơ của chị đã trải qua ở đó, giờ cũng chỉ có nơi đó là giang rộng vòng tay đón nhận con gái chị. Hoài hòa vào dòng người đang tấp nập trên đường, trái tim khắc khoải thầm ao ước cho thời gian chậm lại...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em cần 8 năm để quên đi một người! Bốn năm cho một tình yêu nhưng có lẽ em cần gấp đôi thời gian ấy để quên đi một người đã mang đến cho em cả hạnh phúc và khổ đau. "Anh! hẹn nhau khi 28 tuổi thì chúng mình cưới nhau nhé. Em nói thật đấy. Nếu vì một lý do nào đó mà anh bỏ em để lấy một người...