Tình công sở: Nên cưới sếp bé hay làm vợ lẽ sếp lớn?
Năm nay tôi 24 tuổi và đang làm cho một công ty truyền thông lớn tại thành phố. Nhìn bề ngoài, ai cũng đánh giá là tôi xinh đẹp bởi tôi có nước da trắng ngần, khuôn mặt trái xoan, và vóc dáng cân đối.
ảnh minh họa
Với cái ngoại hình trời phú như vậy nên ở công ty tôi có hàng tá vệ tinh theo đuổi nhưng tôi chẳng mấy khi quan tâm đến ai cả vì tôi còn phấn đấu cho sự nghiệp. Tôi vẫn là nhân viên hợp đồng theo tháng nên con đường tiến bước của tôi vẫn dài dài lắm.
Thế nhưng dù đã rất nhiều lần nhắc nhở mình không được rung động trước khi có sự nghiệp đàng hoàng thì trái tim tôi vẫn thấy rung rinh trước Sơn, vị trưởng phòng mới về công ty tôi. Sơn hơn tôi tận 7 tuổi nhưng tác phong làm việc của anh, cùng cách xử lí các tình huống trong công việc của anh làm tôi ngưỡng mộ rồi thích anh lúc nào không hay biết.
5 tháng trước, qua những lần chỉ dạy tôi, Sơn cũng nói rằng anh thật sự thích tôi và mong muốn tôi trở thành bạn gái của anh. 5 tháng tìm hiểu về Sơn, tôi được biết anh cũng như tôi là dân tỉnh lẻ lên thành phố lập nghiệp. Nhờ ý chí, nghị lực mà anh vươn tới chức vụ trưởng phòng. Anh bảo với tôi rằng trên đời này mọi thứ đều phải tự cố gắng. Nếu chúng tôi lấy nhau, tôi sẽ vẫn phải phấn đấu như hiện tại nếu muốn làm nhân viên chính thức. Anh sẽ không giúp gì nhiều cho tôi hết. Trong cuộc sống, muốn có được mọi thành quả thì phải cố gắng thôi.
Video đang HOT
Hơn nữa, mặc dù là trưởng phòng nhưng anh vẫn chưa thể mua được nhà ở thành phố, mọi khó khăn vẫn ngập tràn phía trước. Nếu tôi lấy anh, chúng tôi vẫn phải đi thuê nhà và tằn tiện từng chút một để lo cho tương lai. Nhưng anh hứa sẽ cố gắng để mang lại hạnh phúc cho tôi.
Mặc dù rất thích Sơn nhưng nhìn con đường đầy gập ghềnh phía trước tự dưng khiến tôi ái ngại. Tôi đã chứng kiến những đứa bạn thân của mình lấy chồng rồi hai vợ chồng đi thuê nhà trọ chật chội, con cái nheo nhóc mà thấy hoảng. Lương tháng của tôi là 4 triệu, lương của Sơn là 20 triệu. Với khoản thu nhập của cả hai như chúng tôi hiện tại thì còn lâu chúng tôi mới mua nổi nhà ở đây. Hơn nữa, bố mẹ Sơn ở quê cũng đã già, các em của anh còn đang đi học. Tất cả trông hết vào đồng lương của anh thành ra nếu lấy anh, tôi sẽ giống như những người bạn thân của tôi sống ở nhà trọ nheo nhóc với đồng lương ít ỏi. Nghĩ đến đó tôi lại thấy nản.
Rồi trong một lần liên hoan, tôi được diện kiến Tổng Giám đốc công ty. Ngay từ ánh mắt đầu tiên, tôi đã biết ông ta chú ý đến mình. Qua mọi người trong công ty tôi được biết vị tổng Giám đốc này goá vợ, 2 đứa con lớn của ông giờ đang du học bên nước ngoài. Giờ ông ta muốn kiếm thêm một bà vợ trẻ bầu bạn trong những lúc cô đơn.
Sau lần ấy, vị Tổng Giám đốc điện thoại cho tôi, rủ tôi đi uống cà phê mấy lần. Trong lần cà phê gần nhất ông ta ngỏ lời yêu tôi, bảo rằng nếu tôi đồng ý làm vợ ông ta, tôi sẽ trở thành nhân viên chính thức của công ty, ông ta sẽ chăm lo cho cuộc sống của tôi đàng hoàng. Hơn nữa, tôi có thể đón cả ba mẹ tôi lên sống cùng. Nhà tôi có hai anh em, anh trai tôi lại lập nghiệp trong miền Nam nên để bố mẹ tôi vò võ ở quê tôi cũng không thấy yên tâm.
Nhưng vấn đề là vị Tổng Giám đốc kia cho thể cho tôi nhà cao, cửa rộng, công việc đàng hoàng nhưng lấy ông ta thì tôi thấy lo lắng bởi giữa chúng tôi không hề có tình yêu. Nếu “cố nhắm mắt đưa chân” thì cuộc hôn nhân của tôi chẳng qua cũng vì tiền, sau này liệu tôi có hạnh phúc? Hơn nữa, các con ông ta cũng xấp xỉ tuổi tôi. Liệu họ có chấp nhận bà mẹ kế trẻ như tôi?
Còn lấy Sơn, tôi sẽ vẫn phải phấn đầu từ đầu, phải chịu đựng vất vả. Tôi sẽ chẳng giúp gì được bố mẹ mình ở quê. Dù rằng tôi có thích anh, yêu anh đi nữa nhưng nhìn con đường đầy gập ghềnh phía trước tự dưng tôi thấy sợ. Hay là tình yêu của tôi với anh chưa đủ lớn nên tôi không có dũng cảm vượt qua phong ba?
Tôi vẫn đang băn khoăn không biết nên làm vợ bé của sếp lớn hay dừng lại tất cả để yêu anh, một vị trưởng phòng mà thôi. Thời gian cho câu trả lời của tôi với sếp lớn sắp hết. Về phía Sơn, anh thấy tôi hay đi cà phê với Tổng Giám đốc nên cũng bắt đâu nghi ngờ, tỏ ý nhắc nhở tôi. Ảnh bảo với tôi rằng công ty đang đồn ấm lên tôi cặp kè với Tổng Giám đốc, nếu tôi yêu anh thì cần phải biết điểm dừng. Chao ôi! Sao ông trời bắt tôi lựa chọn khó thế?
Theo VNE
Bữa cơm gia đình
Hai đứa con uể oải ngồi vào bàn, lơ đễnh với những đĩa thức ăn, dù em đã kỳ công chế biến và bài trí. Em gắp thức ăn vào bát, chúng còn phụng phịu. Bực, em mắng:
- Con người ta chẳng có mà ăn. Đằng này mẹ làm đủ các món dọn cho tận miệng rồi mà cũng không chịu ăn là sao?
Hai đứa con miễn cưỡng cầm bát lên. Nhìn cách chúng ăn là biết chẳng ngon miệng gì.
Ngày anh cưới em, em gái đùa: Anh lấy chị em là cái khoản ăn uống chẳng bao giờ phải lo. Chị ấy không những thích nấu nướng mà còn nấu rất ngon nữa.
Lấy em về, chấm dứt cuộc đời độc thân nay mì tôm, mai cơm bụi, anh được em chăm chút từ bữa ăn đến giấc ngủ, nên lên cân vù vù. Nhiều người gặp anh đều kêu anh "phát tướng". Bạn bè có người còn ghen tỵ vì anh tốt số.
Vốn thích nấu nướng, lại thêm cái tính no bụng đói con mắt nên làm món gì em cũng làm nhiều. Nhiều hôm ăn xong phần của mình, bụng no căng, anh lại phải ăn cố. Không ăn thì em không vui, có khi hờn giận. Ngày thường thì còn đỡ, đến ngày nghỉ là anh bội thực. Cũng nhiều lần thấy em đi làm về lại lọ mọ trong bếp, anh bảo chỉ nấu vài món đơn giản thôi nhưng em không nghe. Lại bày biện món nọ, món kia, nhiều hôm nhìn bàn ăn của hai vợ chồng mà anh phát ngốt.
Từ ngày có con, thực đơn của nhà mình vừa dày vừa dài ra. Em tham khảo trên mạng, học hỏi bạn bè, có khi đi ăn ở nhà hàng còn dò hỏi bí quyết để về nhà thực hành. Cứ nghe quảng cáo cái gì ngon, bổ là em tìm mua về nấu nướng. Bố con anh là những thực khách đầu tiên dùng món mới, vui nhưng cũng đến là khổ vì cứ bị ép ăn. Không biết bao nhiêu bận, em bực mình cau có, còn anh thì phải buông bát đi lau nhà khi con trớ hết ra sàn vì em cố ép con ăn cho hết miếng cuối. Có lúc con sợ mẹ mắng, cứ lúng búng trong miệng nhưng không nuốt, chỉ tìm cách để nhè ra. Cũng không biết từ bao giờ, con rất sợ mỗi khi phải ngồi vào bàn, với trước mặt là những đĩa thức ăn đầy ắp.
Dù em ngày nào cũng đổi món cho con và ép con ăn, rồi bổ sung vitamin và các loại men vi sinh, sữa nội, sữa ngoại... nhưng con mình vẫn gầy nhom. Con không hấp thụ được. Còn anh, sau đợt khám sức khỏe, bác sĩ cũng chỉ định phải ăn kiêng. Biết là em thương và lo cho chồng con, muốn chăm sóc sức khỏe chồng con một cách tốt nhất, nhưng em biết không, ăn không đơn giản chỉ là để nạp năng lượng mà còn là sự thưởng thức. Một bữa ăn ngon đâu chỉ nằm ở những đĩa thức ăn mà còn ở không khí gia đình, thể trạng và tâm trạng của mỗi người. Nếu cứ ăn theo kiểu nhồi nhét sẽ không bao giờ ngon miệng cả. Vì thế, không nhất thiết phải là sơn hào hải vị, không nhất thiết phải là những đĩa thức ăn chế biến công phu, trang trí cầu kỳ. Có khi chỉ là bát canh cua với vài ba quả cà pháo, một bữa cơm đạm bạc nhưng mọi người ngồi vào bàn thoải mái, vui vẻ cũng sẽ có một bữa ăn ngon.
Một gia đình hạnh phúc không thể thiếu những bữa cơm đầm ấm, quây quần, nhưng bớt chút thời gian cho việc ăn uống để cả nhà cùng nhau ngồi xem một bộ phim hay đi dạo đâu đó cũng là cách để kết nối yêu thương, phải không em?
Theo VNE
Cọc đi tìm trâu thì đã sao? Không lẽ mình là con gái mà lại tỏ tình, lại nói yêu người ta rồi lại mang tiếng cọc đi tìm trâu...? Nhiều khi tôi cứ muốn nói huỵch toẹt ra là tôi thích anh nhưng mỗi lần sắp sửa nói, tôi lại thấy có cái gì đó chặn ngang. Không lẽ mình là con gái mà lại tỏ tình, lại nói...