Tình cờ gặp nhân viên nữ của chồng, tôi chưa kịp chào thì chết đứng khi nhìn gương mặt đứa trẻ cô ta dắt theo
Tôi đã đơ mất vài phút mà không nói được lời nào mặc cho cô ta cứ mỉm cười chào hỏi lịch sự. Dù cố tự trấn tĩnh mình bằng những suy nghĩ tích cực rằng đó chỉ là trùng hợp nhưng sự thật vẫn khiến tôi quặn đau muốn chết quách đi cho xong.
Tôi vẫn luôn tin rằng ở hiền ắt sẽ gặp lành, rồi một ngày nào đó điều tốt đẹp sẽ đến với tôi sau những tháng ngày cay đắng cùng cực nhưng cuộc sống đúng là có quá nhiều bất ngờ mà có nằm mơ tôi cũng không thể hình dung ra được.
Tôi và chồng quen nhau từ hồi học đại học khi 2 đứa còn tham gia đội sinh viên tình nguyện của trường, anh là sinh viên năm cuối còn tôi là sinh viên năm nhất nên được anh quan tâm, giúp đỡ tận tình, kể cả chuyện học tập. Thế rồi tình yêu thời sinh viên của chúng tôi có một cái kết đẹp là một đám cưới giản dị sau 2 năm tôi ra trường, bạn bè, người thân hết lời ca ngợi, ngưỡng mộ tình yêu của chúng tôi và thậm chí còn ước có được tình yêu như thế.
Tôi và chồng đã có câu chuyện tình yêu đẹp như mơ – Ảnh minh họa.
Khi tôi ra trường thì anh đã đi làm được 3 năm rồi và thời điểm cưới nhau, chồng tôi đã lên được vị trí trưởng phòng trong một công ty công nghệ có tiếng. Vậy nên, tôi cứ thảnh thơi đi làm mà không phải bận tâm nhiều đến vấn đề kinh tế.
Chồng tôi tính tình vốn hiền lành, là người chu toàn với gia đình. Mỗi buổi sáng trước khi đi làm anh đều hôn tôi tạm biệt, khi về lại ôm tôi rồi mới làm gì thì làm. Đã có lúc tôi nghĩ rằng, mình là người hạnh phúc nhất thế gian này.
Video đang HOT
Thế nhưng, dù tâm lý rất thoải mái nhưng 5 năm trôi qua mà tôi vẫn không thể mang thai. Tôi đi khám thì sững sờ biết tin mình bị hội chứng buồng trứng đa nang nên khó có con. Tôi buồn mất một thời gian nhưng sau đó lại vực dậy tinh thần, còn có cả sự động viên của chồng. Tôi đi khắp nơi chạy chữa, cứ nghe nói ở đâu có người chữa được bệnh là tôi lại lập tức đến nhờ giúp đỡ, chuyện tiền nong không thành vấn đề. Tôi hay đọc báo và những câu chuyện về các cặp vợ chồng hiếm muộn, trải qua bao nhiêu vất vả trong hành trình tìm con yêu, tôi lại cho chồng xem để 2 vợ chồng có động lực cố gắng. Sau 2 lần thụ tinh trong ống nghiệm không thành, đã có lúc chồng tôi từng thở dài nói: “Thôi đừng chữa chạy gì nữa. Không có con thì xin con nuôi chứ biết làm sao, em cứ sống vui vẻ hạnh phúc đi, đừng tự làm khổ mình nữa”.
Tôi đã 2 lần làm thụ tinh trong ống nghiệm không thành – Ảnh minh họa.
May mắn của tôi là luôn có sự sát cánh của chồng nhưng bố mẹ chồng tôi thì lại không như vậy. Một đứa con dâu 5 năm không có con khiến ông bà vô cùng ngứa mắt, dù phải chịu rất nhiều lời nói cay nghiệt từ mẹ chồng nhưng tôi vì nghĩ đến hạnh phúc gia đình mà bỏ qua tất cả. Hết nói bóng gió thì bà chuyển sang nói thẳng vào mặt tôi: “Cây độc không trái, gái độc không con. Đàn bà mà không đẻ được thì chỉ có vứt đi”. Tôi đau đớn lắm nhưng vẫn nín nhịn và quỳ gối xin mẹ chồng cho thêm thời gian để chữa chạy vì tôi vẫn tin một ngày nào đó con sẽ đến với vợ chồng tôi.
Một ngày, tôi được nghỉ làm rảnh rỗi nên nghĩ ra việc mang cơm trưa cho chồng, thỉnh thoảng cũng phải tạo bất ngờ lãng mạn để hâm nóng tình cảm chứ. Bao lâu nay chồng cũng vất vả vì tôi nhiều rồi.
Tôi vừa gửi xe từ tầng hầm đi lên thì gặp một người phụ nữ dắt theo đứa trẻ chừng 3 tuổi. Cô ấy chủ động chào tôi: “Chị là chị T. vợ anh A. phải không ạ, em nghe anh A. nhắc nhiều đến chị mà hôm nay mới có dịp gặp mặt”, cô ta nhanh nhảu rồi nhìn xuống đứa trẻ bảo: “Con chào bác đi”. Tôi chưa kịp chào lại thì tim tôi nhưng ngừng đập khi nhìn gương mặt bé trai ấy. Sao thằng bé lại giống chồng tôi đến vậy.
Ảnh minh họa.
Tôi đã đơ mất vài phút mà không nói được lời nào mặc cho cô ta cứ mỉm cười chào hỏi lịch sự. Tôi cố tự trấn tĩnh mình bằng những suy nghĩ tích cực rằng đó chỉ là trùng hợp và bí mật nhờ người điều tra về đứa trẻ. Và sự thật như một nhát dao đâm nát trái tim tôi. Đúng, thằng bé 3 tuổi ấy là con của chồng tôi.
Tôi đưa tất cả những bằng chứng thu thập được ra trước mặt chồng thì câu nói của anh lại khiến tôi nghẹn ngào, tim đau thắt lại. Anh bảo: “Anh yêu vợ nhiều lắm, anh thương em vất vả cực khổ mà vẫn không thể có con. Anh không muốn lừa dối em nhưng việc anh có con với cô ta là do sắp đặt của mẹ, anh bị cho uống thuốc và không điều khiển được hành động của mình. Giờ hàng tháng anh chu cấp tiền cho cô ta nuôi con thôi chứ anh xin thề anh không động chạm gì đến cô ta và cũng không làm gì có lỗi với em”.
Giờ tôi biết phải làm sao đây? Cô ta bắt đầu từng bước tiếp cận và muốn có một danh phận đàng hoàng và đứa con trai chính là “vũ khí” để cô ta đạt được mục đích. Con tôi, con thì không có, bố mẹ chồng thì ghét bỏ, thứ duy nhất là tình yêu chân thành của chồng dành cho mình nhưng tình yêu ấy không đủ để giữ được chúng tôi ở lại bên nhau. Tôi có nên giải thoát cho chồng để con của anh ấy có được nhận cha?
Theo afamily.vn
32 tuổi rồi mà nỗ lực thoát nghèo của tôi vẫn dang dở
Tôi mới khởi nghiệp, chưa có nhà cửa đất đai, bản thân lại hiếm muộn, nhiều bệnh, khát vọng thoát nghèo của tôi vẫn dang dở.
Tôi căng thẳng và tuyệt vọng khi xâu chuỗi các thất bại do khách quan, nếu biết trước tôi cứ thả trôi cuộc đời để không phải mệt mỏi như bây giờ. Ngày xưa nhà nghèo và tôi luôn có tên trong danh sách học sinh nghèo. Học tiểu học tôi đi chân đất với quần cộc, ngày lên huyện thi học sinh giỏi mẹ phải mượn quần dài của bạn cho tôi mặc. Càng lớn tôi càng mâu thuẫn với bố, đỉnh điểm là trận đòn chí mạng ngay thời khắc quan trọng cuối năm học 12. Tôi học căng thẳng, quyết tâm đậu đại học. Sau trận đánh này tôi bỏ nhà đi lang thang, sau một tháng tôi tiếc công 12 năm học nên lại quay về thi tốt nghiệp. Kỳ thi này không làm khó tôi. Ở nhà 3 tuần tôi phải đối diện với lối sống "nay có ta cứ no say, ngày mai hết lại đi cày tiếp" của bố. Cũng sợ bị đánh nên tôi xin tiền mẹ với lý do đi thi đại học. Bà đi vay mượn một triệu nhưng chỉ được 800 nghìn đồng cho tôi, đến vụ mùa trả một triệu, cùng với lời khuyên ăn không đủ ăn tiền đâu mà đại học.
Tôi lên Sài Gòn một mình, tìm đến các sinh viên tình nguyện, tìm việc làm phục vụ quán cơm. Tôi thi đại học rớt, buồn và bế tắc. Không khuất phục, tôi xét tuyển vào trường dân lập với quyết tâm có bằng đại học. Thời gian học tôi xin vào lò bánh mỳ chỉ làm đêm, làm nhiều việc nữa để tự trang trải chi phí. Học xong tôi tìm các cơ hội việc làm để có lương cao, lấy đó làm mục tiêu phấn đấu ứng tuyển, có điều tôi bị viêm gan siêu vi B nên nhiều nơi không nhận tôi, ngay cả muốn đi xuất khẩu lao động cũng bị loại. Tôi làm việc lương thấp, chi tiêu tiết kiệm, sau 3 năm cũng có gần 100 triệu. Bạn gái tôi nhà cũng khó khăn nhưng không quan trọng vì tôi đủ tiền để cưới cô ấy.
Sau khi cưới vợ chồng tôi ra làm riêng, rất bận, có điều ở bên nhau suốt. Chuyện vợ chồng của chúng tôi đều đặn, không kiêng cữ gì vậy mà 2 năm sau vẫn chưa có tin vui, tôi biết có điều không ổn. Chúng tôi đi khám, kết quả tinh trùng tôi yếu, không đủ số lượng, tâm hồn tôi bất động theo kết quả. Tôi biết điều trị hiếm muộn rất tốn kém, có thể thành công cũng có khả năng thất bại. Hàng năm tôi còn phải tốn thêm khoản tiền tầm soát virut trong người nữa. Công việc lại mới khởi nghiệp, chưa có nhà cửa đất đai, khát vọng thoát nghèo của tôi vẫn dang dở. Tôi hay cáu gắt, vợ là người hứng chịu. Tôi yêu vợ nhưng không cho cô ấy hạnh phúc làm mẹ, có lúc muốn đẩy vợ xa cuộc đời mình.
Gần đây tôi còn phát hiện mình bị thoái hóa cột sống, có những ngày đau mà vẫn phải cố đi làm. Ở tuổi 33, còn quá trẻ mà tôi không biết hướng đi tiếp của cuộc đời như thế nào.
Khang
Theo vnexpress.net
Cùng nhau đêm cuối trước khi chia tay, anh âm thầm gài bẫy khiến tôi ôm hận Giờ thì tôi mới vỡ lẽ, thì ra anh không chấp nhận buông tha tôi nên đã chuẩn bị kế hoạch này. Anh nắm được thóp tôi không bao giờ dám bỏ con nên đã làm như vậy. Tôi khốn khổ vô cùng. Khi đưa ra quyết định dừng lại tình yêu này, bản thân tôi cũng cảm thấy khó khăn vô cùng....