TÌNH CỜ, CẢM KHÁI VÀ BÌNH YÊN
Tình c, “màu ngộ”, “Đn” và những cảm khái rt riêng vềt phầni…
Sau hôn nhân không còn màu hồng
Những cuộc cãi vã bắt đầu, sự yên ấm không còn trong căn nhà của tôi nữa...
Tôi và anh học cùng trường, cùng lớp, chúng tôi lớn lên bên nhau nên mọi người gọi chúng tôi là đôi bạn "Thanh mai - Trúc mã". Chúng tôi luôn gắn bó với nhau và cùng nhau học tập, có những bài tôi không thể nào biết cách giải thì đằng ấy lại chỉ bảo cho tôi, đằng ấy giỏi cả văn lẫn toán nên cái gì tôi cũng hỏi, tôi thường gọi đằng ấy là "từ điển" mỗi lần như vậy anh rất vui. Cứ thế chúng tôi đi bên nhau cho tới hết những năm tháng sinh viên. Tốt nghiệp xong, hai đứa xin việc đi làm, tôi may mắn hơn nên xin được công việc trước, anh vẫn bôn ba, lặn lội kiếm việc.
Chúng tôi có một ước nguyện là khi nào ổn định công việc sẽ làm đám cưới, vì thế anh hớn hở kiếm tìm công việc không quản nhọc nhằn. Tôi phận con gái công việc tạm ổn vì con gái thường không có nhiều tham vọng, nhưng số tôi thật may mắn. Tôi học hành kém anh rất nhiều nhưng khi vào việc tôi trở lên hoạt bát, lại có ngoại hình ưa nhìn nên công việc khá suôn sẻ. Sau 3 năm làm việc tôi được đề bạt lên chức trưởng phòng, lương bổng cũng khá nên tôi bàn với anh việc cưới xin. Anh ôm tôi vào lòng, tôi biết anh vất vả vẫn chưa có thành tích, tôi càng thương anh nhiều hơn, tôi mong ước được làm vợ hiền của anh, được làm mẹ của các con anh, sinh cho anh những đứa trẻ bụ bẫm.
Đám cưới của chúng tôi được tổ chức đơn giản vì anh không muốn phô trương và vì hai nhà chúng tôi cũng chẳng khá giả gì. Tôi hạnh phúc đi bên anh, tôi yên tâm vì có anh đi bên cuộc đời mình, tựa vào bờ vai anh tôi cảm thấy thật yên ổn và tràn ngập hạnh phúc.
Chúng tôi thuê một căn hộ nhỏ đủ cho hai đứa, đối với tôi thế đã là quá ổn rồi, bởi với tôi tình yêu của anh và tôi đã nở hoa. Chúng tôi có hẳn 10 năm yêu thương, bên nhau, từ một tình bạn rủ nhau đi học thủa bé, đến khi trưởng thành nên tôi hiểu anh và ngược lại anh cũng hiểu tôi tường tận.
Tôi cảm thấy tim mình vỡ ra từng mảnh, người tôi thương yêu bấy lâu đây ư (Ảnh minh họa)
Hạnh phúc nhất là khi tôi sinh cháu đầu lòng đúng ý anh, một cậu con trai đàng hoàng. Cả hai họ nội và họ ngoại phấn khởi và không thể kể hết được niềm hạnh phúc của hai đứa chúng tôi, từ một tình yêu đơm hoa giờ đã kết trái.
Tình yêu - hạnh phúc ôm lấy chúng tôi làm tôi ngủ quên, tôi chỉ biết miệt mài chăm lo cho chồng cho con, miệt mài kiếm tiền để vun đắp cho tổ ấm của chúng tôi, tôi quên cả bản thân, tôi quên cả việc mua cho mình một bó hoa. Mỗi khi đi mua sắm tôi đều sà ngay vào hàng quần áo mua sắm cho chồng, cho con rồi hể hả khuân về nhà... Có lần tôi đưa cho anh một chiếc áo sơ mi bảo anh mặc để tôi ngắm, anh đã từ chối, khi đó tôi không hiểu mình làm sai điều gì và chúng tôi đã dần to tiếng.
Những cuộc cãi vã bắt đầu, sự yên ấm không còn trong căn nhà của tôi nữa. Đứa con nhỏ đôi mắt tròn xoe nhìn bố mẹ cãi nhau, tôi cảm thấy tim mình vỡ ra từng mảnh, người tôi thương yêu bấy lâu đây ư? Chúng tôi có cả hơn 10 năm bên nhau mà tôi vẫn không hiểu hết anh, cái người tôi tưởng tôi hiểu để từng chân tơ kẽ tóc.
Cổ tôi cứ nghẹn lại, sau mỗi lần anh làm ấm lên rồi bỏ đi, anh nói với tôi những lời thậm tệ, những lời không phải hai người yêu nhau dành cho nhau. Anh làm tôi héo úa theo thời gian, anh lấy cớ khi giận dỗi đập hết những thứ đồ dùng trong nhà và trở lên gàn dở... người ấy của tôi đây thật sao?
Tôi còn bàng hoàng hơn khi vô tình đọc được mail của anh viết cho một người nào đó, họ hẹn hò, yêu thương và dành cho nhau những lời lẽ thật ngọt ngào. Tim tôi vỡ tan, nhìn đứa con trai bé bỏng, nhìn đôi mắt đen tròn của con mà lòng tôi thắt lại. Xin lỗi con, mẹ không thể tiếp tục được nữa, ngàn lần xin lỗi con!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi tự biến mình thành một kẻ "đóng thế" trong tình yêu Trong vai "người đóng thế", từ nick của Hạnh - đứa bạn thân nhất của tôi, tôi viết: "Em nhớ anh". Anh vô tư chat lại mà không biết rằng nước mắt của tôi đã rơi ướt bàn phím. Tôi yêu anh rất thật, nhưng ngay từ đầu tôi đã lừa dối anh... Tôi đã yêu anh từ những lần "chat hộ" Hạnh,...