Tình chị gái em trai mồ côi mẹ
Hôm nay Hai chẳng làm gì cả, chỉ ngồi nghĩ vẩn vơ, nhớ nhà, nhớ em, nhớ ba, nhớ mẹ. Hai luôn yêu gia đình theo cách ích kỷ nhất nhưng em hãy tin Hai đang trưởng thành.
ảnh minh họa
Lúc lẫm chẫm biết đi, chưa thật sự cai sữa, Hai đã làm chị rồi, tự giác không vòi mẹ để nhường cho em, chỉ gặm bánh tráng uống nước cũng có thể ngoan cả ngày, đấy là nghe người lớn bảo thế. Hai đã biết tự lập từ bé nhé, chỉ là ba và em cứ nghĩ Hai vẫn trẻ con nên đến bây giờ vẫn lo thừa cho Hai thôi.
Hai là con so, lúc mẹ mang bầu, mọi thứ bổ dưỡng ba đều đem về cho mẹ nên sinh ra Hai béo tốt mũm mĩm như đã nuôi được mấy tháng rồi. Còn em đến đột ngột quá, mẹ lại chưa hồi sức sau lần vượt cạn trước đó nên em rất bé. Lúc nhỏ, em hay ốm vặt, mẹ tự trách không chăm sóc cơ thể kỹ hơn khi mang thai, vì thế mẹ quan tâm em nhiều hơn Hai. Có lẽ vì thế Hai không thích em. Kỳ lạ là lúc bé em rất bám Hai, thấy Hai đi đâu về là chạy ra cười toe, tiếc là lúc ấy Hai không thích em không nhìn thấy sự đáng yêu ấy.
Thực ra thời gian Hai không thích em cũng không quá lâu. Hai nhớ hôm đó mùa hè nóng, mẹ vừa trò chuyện với em vừa quạt cho Hai ngủ. Hai lim dim chứ không ngủ. Hai thích nhất được mẹ vuốt trán, hôn trộm. Lúc đó, mẹ hỏi em có thương Hai không. Em hồn nhiên bảo có rồi cười toe với mẹ. Em bắt chước mẹ thơm Hai. Cái môi bé xinh mọng nước đã chạm vào trán Hai làm tim Hai rung rinh từ đó. Rồi mẹ dạy chúng ta phải yêu thương nhau như thế nào. Mẹ rất tuyệt vời phải không em?
Mẹ nhẹ nhàng và sống giàu tình cảm nên mọi người đều yêu quý mẹ. Ba thì ngược lại, ba là công tử ham chơi hơn ham làm. Mỗi khi say, ba đều bắt mẹ con mình phải thơm ba, thơm càng nhiều càng có nhiều tiền tiêu vặt. Ba lớn hơn mẹ 6 tuổi nhưng trẻ con hơn mẹ. Mẹ muốn kiếm thêm thu nhập cho gia đình nên dạy thêm rất nhiều và không có nhiều thời gian cho ba, điều này khiến ba làm những việc tổn thương mẹ, đương nhiên lúc bé chúng ta không biết. Ba thường vắng nhà nhưng mẹ vẫn dạy chúng ta phải yêu ba. Vì thế chúng ta cũng rất yêu ba mặc dù không bằng mẹ. Mẹ hiền hòa là thế nhưng những lúc chúng ta phạm lỗi cũng cứ phải mẹ ra tay. Ba thì chịu. Mỗi lần làm mặt nghiêm dạy chúng ta, thấy chúng ta vừa khóc vừa kể tội, ba lại ôm bụng cười. Chúng ta cũng bắt chước cười theo thế là huề.
Vì gần tuổi nhau nên chị em mình lúc bé luôn có nhau, chơi giống nhau. Là con trai, em cũng chơi búp bê, nấu ăn, nhảy dây rồi thích mặc đồ của Hai. Còn Hai cắt tóc ngắn bởi vì khi em đi cắt tóc phải có Hai đi cùng cắt trước em mới chịu cắt, em cực sợ kéo. Lớn hơn, em chơi bắn bi, quăng lon, đá banh… Hai cũng chơi theo. Em bắt đầu ít quấn Hai hơn, thích đi chơi với mấy ông anh họ, ông anh hàng xóm.
Mẹ đột ngột bỏ chúng ta sau khi phải chống chọi với bệnh tật. Lúc còn tỉnh táo, mẹ vẫn không thôi hết lo lắng cho chúng ta, lo ba không trưởng thành, lo con gái chưa dậy thì còn ngô nghê, lo con trai hay nghịch ngợm dễ sai lệch nhận thức, lo chúng ta không bằng bạn bằng bè. Sau đó, chúng ta đối mặt với khó khăn kinh tế. Ba bắt đầu đi làm xa với những chuyến đi dài ngày, chỉ còn hai chị em tự lo cho nhau. Hai tập nấu ăn, bữa sống, bữa chín, bữa mặn, bữa nhạt, rốt cuộc thì cũng nấu được. Em còn nhỏ, ham chơi chẳng chịu phụ Hai nên không ít lần chúng ta cự cãi. Ba cũng nóng tính hơn, không còn dễ dàng bỏ qua lỗi của chúng ta như trước nữa.
Ba rất thương chúng ta, mỗi lần về khuya nhìn hai chị em ôm nhau ngủ, ba vẫn hay khóc, chúng ta biết chứ. Ba là người đào hoa. Mọi người xung quanh luôn rỉ tai chúng ta phải giữ ba vì họ cho rằng ba sẽ theo cô nào đó bỏ chúng ta. Hai bắt đầu có những suy nghĩ tiêu cực. Quả thật ba quen biết rất nhiều phụ nữ. Trong đầu Hai luôn phải tìm cách dẹp bỏ hết những người đàn bà đó. Ngoài mẹ ra không ai có quyền được chạm vào cuộc sống của chúng ta. Hai trở nên hỗn hào với ba và đanh đá hơn, Hai luôn túc trực điện thoại bàn. Khi nghe một giọng nữ lạ, Hai bắt đầu nói những từ ngữ chợ búa mà Hai biết được, những từ mà trước đây mẹ cấm nói, vì vô văn hóa và vô nghĩa.
Video đang HOT
Cậu từng chăm chúng ta khi mẹ bệnh, dù chuyển đi để ba có cuộc sống riêng nhưng vẫn ở bên chúng ta. Lúc ấy cậu là sinh viên mới ra trường, tính giống mẹ và rất tâm lý. Cậu bắt đầu nắn lại nhận thức cho hai chị em vì lúc ấy chúng ta không thực sự nghe lời ba. Ông trời thực sự không có bỏ hai chị em. Cậu lấy vợ khá muộn, khi chúng ta đi làm, cậu mới cưới vợ, giờ đã có bé gái ba tháng tuổi. Mọi người thường hay đùa: Mẹ không cho cậu lấy vợ để lo cho chúng ta nên cậu mới lấy vợ muộn vậy.
Năm Hai lên lớp 9 thì ba lấy má. Đợi mãn tang mẹ, ba mới chính thức dẫn má về nhà. Hai tuy được cậu khai thông tư tưởng nhưng cũng chẳng thích má lắm, cảm thấy mẹ ghẻ con chồng làm gì có yêu thương. Má có hai đứa con gái xấp xỉ tuổi Hai. Má và con má đều khéo, cuối cùng thì Hai cũng bị má chinh phục. Rất may chúng ta không gộp chung một nhà. Nhà má gần nhà chúng ta, hai con má cũng không ở cùng chúng ta. Đã có thời gian hai chị em lo nếu gộp chung, mình sẽ bị ăn hiếp, dù em hay chơi với con gái út má. Rõ hai đứa ngốc. Phải công nhận ba khéo chọn vợ, má luôn chiều chuộng ba và đối xử với chúng ta không chê được.
Những ngày tháng xa nhà để đi học và làm, Hai mới thấm thía tình cảm gia đình như thế nào. Ba luôn sợ Hai đói vì lúc ở nhà Hai ăn rất nhiều, luôn lo Hai đánh rơi tiền vì ở nhà hay để lung tung, sợ Hai không hòa nhập được với những cô gái khác, sợ Hai lạc đường, sợ bị bọn con trai lừa… sợ đủ thứ. Thế nhưng ba lại tuyệt đối tin tưởng em. Em cũng như ba, bắt đầu trở thành ông cụ non hồi nào không biết, hay nhắc nhở Hai về bọn con trai, về quản lý chi tiêu. Kể từ khi đi học, Hai nghĩ thoáng hơn, bắt đầu làm những việc mình thích nhưng lại dễ khiến mọi người lo lắng.
Người ta nói làm anh thật khó nhưng trường hợp này chắc phải gọi là làm em thật khó. Hai xin lỗi nhưng Hai là chị, em nhé. Hai chỉ buồn một việc là Hai không làm được gì cho em hết. Học xa nhà, chỉ có hai chị em trên đất Sài Gòn, đáng lẽ là chị phải lo cho em. Em cho mình là con trai, đủ trưởng thành, chăm sóc lo lắng cho Hai là việc đương nhiên. Hai thương em lắm.
Càng lớn, giữa chúng ta càng có nhiều khoảng cách. Em không còn cởi mở như trước, luôn cho Hai là con nít không trưởng thành, không trải đời để hiểu em nói. Phải có chia sẻ mới hiểu nhau em ạ. Dù thế nào, em vẫn cứ là em trai bé bỏng của Hai. Hai chỉ con nít ở việc thích em bé mãi, cái gì cũng hỏi Hai để Hai được làm mụ với em thôi.
Hiện tại chuyện tình cảm của em gặp rắc rối. Em không nói với Hai nhưng Hai vẫn biết chứ. Trong chuyện tình cảm, em là người đào hoa và có thể luôn tỏ ra bất cần nhưng Hai biết không phải thế. Dù thế nào, em vẫn cứ là em trai bé bỏng trong mắt Hai. Em hơi gia trưởng nhưng bản chất tình cảm và chung thủy. Việc của em, Hai được biết qua người khác cũng hơi chạnh lòng đấy em à. Dù em và cô bé đó đã có quãng thời gian không ngắn ở bên nhau nhưng không đáng để níu kéo đâu em à. Người ta đã vô tình thì em còn điều gì luyến tiếc. Em còn trẻ với những dự định hay ho phía trước cơ mà. Hai tin em sẽ làm được, sẽ có người xứng đáng với em hơn là một cô gái thích dựa dẫm, không có chính kiến.
Gia đình luôn là chỗ dựa tinh thần lớn nhất, Hai luôn tin như vậy. Hai không cần ba con chúng ta phải hiểu hết nhau, Hai chỉ cần thấy mọi người luôn vui vẻ, hạnh phúc. Giờ thì ai nói ba của chúng ta không giỏi nào? Ba đã nuôi chúng ta ăn học từng này mà. Chúng ta phải cố gắng sống thật tốt để báo hiếu ba chứ. Em cứ làm những việc mình thích, gắng hoàn thiện những dự định của mình như em đã nói với Hai, tự khắc một ngày đẹp trời có hàng tá cô bé xinh xắn theo đuôi em. Con trai tuyệt nhất là có ý chí, mục tiêu và làm việc nghiêm túc em à.
Theo VNE
Nhà chồng coi vợ chồng tôi như cái mỏ vàng để đào cạn kiệt
Cuộc sống của tôi rất êm đềm, đến tuổi đi học thì đi học. Đến tuổi đi làm bố mẹ xin cho 1 công việc nhẹ nhàng, ổn định. Tôi sống vô lo vô nghĩ và chưa từng gặp phải 1 khó khăn quá lớn nào trong đời.
Đi làm được 1 năm, tôi gặp và yêu chồng tôi qua sự giới thiệu của cô bạn thân. Anh ấy là 1 người rất đàn ông tốt bụng, đàng hoàng, lại có chí tiến thủ. Tôi cảm thấy ở bên cạnh anh rất an toàn. Yêu nhau 10 tháng thì chúng tôi làm đám cưới, tôi tưởng như mình đã tìm được bến đỗ hạnh phúc cả đời.
Sai lầm của tôi là đã không tìm hiểu kỹ về nhà chồng trước khi cưới. Bố mẹ chồng tôi buôn bán ở chợ, không có lương hưu. Em gái của anh đã đi lấy chồng, gia cảnh không lấy gì làm khá giả. Vì vậy, trách nhiệm của chồng tôi đối với gia đình rất lớn.
Ban đầu, tôi nghĩ làm vợ thì phải giúp chồng trọn chữ hiếu với cha mẹ anh. Nhưng càng về sau, gánh nặng đó càng lớn, tôi không kham nổi.
Tôi lấy chồng được 1 năm thì bố mẹ chồng tôi nghỉ đi chợ vì sức khỏe yếu. Hai ông bà không có lương hưu nên tất cả đều há miệng chờ con trai nuôi. Vợ chồng tôi kham đủ khoản tiền trong nhà, chồng tôi phải vất vả làm thêm để nuôi gia đình.
Từ 1 người vô lo vô nghĩ, tôi phải tính toán chi li, tiết kiệm từng đồng để lo đủ ăn đủ mặc. Một nhà 5 miệng ăn, lại thêm con tôi còn nhỏ tiêu tốn nhiều chi phí. Hầu như chẳng tháng nào vợ chồng tôi dư ra được vài đồng tiết kiệm.
Thấy tình hình quá khó khăn, tôi đề nghị bố mẹ chồng mở thêm 1 tiệm tạp hóa nhỏ ở nhà để bán, thêm được đồng nào hay đồng ấy. Nhưng tôi vừa nêu ý kiến, mẹ chồng đã sồn sồn không đồng ý. Bà than mệt, than sức khỏe yếu không làm nổi. Bà còn bảo bà tốn cơm gạo nuôi chồng tôi bao nhiêu năm, giờ chồng tôi mới nuôi lại bà 1 năm mà đã trở mặt à?
Tôi không hiểu mẹ chồng tôi thế nào nữa. Than mệt nhưng ngày ngày bà vẫn đi buôn chuyện, vẫn đi thể dục với hàng xóm giỏi lắm. Cháu cũng không chịu trông, toàn là tôi phải đem gửi bên nhà mẹ đẻ.
Tôi cứ nghĩ mà xót xa. Từ khi lấy chồng, tôi chẳng biếu bố mẹ được thứ gì tử tế. Bố mẹ tôi còn phải dấm dúi cho tiền thêm, lại còn phải chăm cháu vất vả. Trong khi bố mẹ chồng đã chẳng giúp gì cho con cái, toàn ngồi mát mà lại được ăn bát vàng, tôi còn phải hầu hạ thêm. Tôi uất ức kinh khủng.
Nhiều khi than với chồng, chồng tôi lại ngồi phân tích bố mẹ anh không có; rồi thì tôi là vợ phải biết nghĩ, biết thông cảm. Tôi cũng cố thông cảm lắm rồi nhưng không được. Tôi cảm thấy quá bất công cho bố mẹ mình, cảm thấy thái độ lười biếng, ỷ lại của bố mẹ chồng là không thể chấp nhận.
Đã thế lại còn thêm cô em chồng suốt ngày tìm về nhà mẹ đẻ để vay mượn. Chồng làm ăn thất bát, vay nặng lãi rồi không trả được, cùng đường thì quay về nã tiền của anh trai. Chồng tôi vậy mà cũng cố vay hơn trăm triệu cho vợ chồng em gái.
Tôi ngăn cản thế nào anh cũng không nghe, anh còn mắng tôi là ích kỷ, nói rằng anh vay rồi anh trả chứ có đòi của nhà tôi đâu mà tôi phải ầm ĩ lên. Ruột thịt của anh làm sao mà anh bỏ rơi được.
Từ đó tới nay đã gần 1 năm rồi, chồng tôi thì vẫn đều đặn trả lãi ngân hàng, còn em gái anh thì cứ trơ ra như đá tảng. Có lần tôi nhắc, bảo em ấy phải đi trả khoản lãi ngân hàng đó đi, ai đời dùng tiền mà để anh trai phải gánh hết nợ hộ cho như thế. Em gái anh lại giở bài ôn nghèo kể khổ, khóc lóc ầm ĩ với anh. Anh lại mắng tôi không biết thông cảm, không biết nghĩ cho chồng, cho nhà chồng.
Tôi biết nhà anh khó khăn, biết anh phải là trụ cột. Nhưng vợ chồng tôi có phải mỏ vàng đâu mà hết bố mẹ chồng, em chồng rồi cả em rể anh ấy cũng đến đào lấy đào để như vậy.
Tôi rất bực mình, cái gì cũng phải có mức độ thôi chứ. Tôi biết nhà anh khó khăn, biết anh phải là trụ cột. Nhưng vợ chồng tôi có phải mỏ vàng đâu mà hết bố mẹ chồng, em chồng rồi cả em rể cũng đến đào lấy đào để như vậy.
Tháng trước, bố chồng tôi đột nhiên bị tai biến mạch máu não, lăn ra bất tỉnh phải đưa vào nhập viện. Bác sĩ kết luận ông bị liệt não rồi, bây giờ có sống cũng chỉ sống thực vật được thời gian vài tháng nữa và phải phụ thuộc nhiều vào thuốc men, máy móc rất tốn kém. Bác sĩ nói gia đình tôi tự chọn lựa xem có nên giữ mạng sống cho cụ hay để cụ ra đi cho thanh thản.
Bên nhà chồng tôi đòi tiếp tục để ông lại mà không tính đến việc để duy trì sự sống vài tháng cho ông cụ cần cả 1 núi tiền. Rồi gánh nặng ấy thì chỉ có vợ chồng tôi phải lo. Chồng tôi không tỉnh táo cũng nghe lời mẹ và em gái, không nghĩ tới hậu quả tương lai chỉ có vợ anh, con anh sẽ gánh hết.
Tôi lựa lời khuyên chồng, mong anh đừng tự đưa mình và vợ con vào ngõ cụt. Không thể nuôi bố anh sống thực vật mà làm khổ cả gia đình. Tôi vừa mở miệng nói, chồng tôi bật dậy tát tôi và gào lên "Tiền, cô lúc nào cũng chỉ biết tiền. Sao cô ác thế, vì tiền mà cô bảo tôi tự tay giết bố mình à?".
Tôi sững sờ, không ngờ chồng tôi lại nghĩ tôi là hạng người như vậy. Bao năm nay tôi nhịn nhục, dâng bao nhiêu của cải vào nhà anh, thậm chí lấy cả tiền bố mẹ đẻ để bù vào mỗi lúc khó khăn. Vậy mà anh dám vu oan cho tôi, ra tay đánh tôi.
Tôi thu dọn đồ bế con về nhà mẹ đẻ. Tôi không muốn ở lại để tự tay đưa mình và con vào đường chết. Gánh nặng nhà chồng quá lớn, tôi không kham nổi.
Mấy hôm nay tôi nghe được tin chồng đang chạy vạy khắp nơi lo tiền trang trải cho bố anh. Tôi xót xa và thương anh. Cũng chỉ vì anh quá nặng tình, nặng nghĩa nên mới đến nông nỗi này.
Anh có gọi điện xin lỗi, mong tôi trở về, anh bảo anh rất cần 1 chỗ dựa trong lúc khó khăn như thế này. Thực sự tôi thương chồng nhưng tôi không thể đồng ý với cách làm của anh. Tôi không muốn tiếp tục khổ sở vì gánh nặng kinh tế nhà chồng thêm nữa. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Hé lộ nhật ký đau đớn của chân dài làm "gái bao" cho đại gia Có những đêm về, Ph. đánh tôi thẳng tay vì nghe mùi bia rượu thuốc lá trên người tôi. Chuyện gì đến cũng đã đến. Ph. làm đơn ly hôn. Tôi đau đớn thấy mình trắng tay. Ảnh minh họa Tôi đã từng tin rằng, đời người mạnh được yếu thua, trời cho ai nấy hưởng. Tôi đã từng tin rằng, mình đẹp,...