Tình cảm vợ chồng tôi càng sâu đậm sau 10 năm
Hàng tháng anh đều đưa hết lương cho tôi, tôi bảo chỉ cần đưa một khoản nuôi con là đủ, còn đâu giữ mà tiêu và tiết kiệm. Chồng không đồng ý.
ảnh minh họa
Lấy chồng ở độ t.uổi 26, anh hơn tôi 3 t.uổi, trước đó tôi không yêu ai nhiều, chỉ có một mối tình vụt qua nên trái tim không có gì sâu đậm, vì vậy với tôi chồng đương nhiên là mối tình lớn nhất. Gặp rồi yêu nhau và đi đến hôn nhân cũng khá nhanh. Lúc cưới chồng, tôi chưa thực sự yêu anh, lấy chỉ vì đến t.uổi cần cưới, ở nhà mẹ kêu ca nhiều về chuyện chồng con quá nên đành lấy cho xong, một phần cũng tại anh dám hiên ngang lấy mất cái quan trọng nhất của tôi.
Tôi là người sống theo nguyên tắc cũ nên việc anh dám tự tiện lấy đi cái ngàn vàng của mình trong một lần là điều vô cùng kinh khủng đối với tôi. Tôi lao đao mất thăng bằng trong nhiều ngày, có ý định từ bỏ anh nhưng đúng là số phận, cuối cùng tôi cũng là vợ anh.
Nhớ những ngày đầu mới cưới, vợ chồng chưa tích cóp được nhiều, lại sống trong một môi trường mới, gia đình chồng chưa quen, chồng đi làm ca kíp, thường xuyên về rất muộn, bao nhiêu lo toan về tài chính cho gia đình chồng cứ dồn dập đến. Mới cưới nên vợ chồng không quỹ dắt lưng, đồng lương ít ỏi, thêm vào tôi sảy thai liên tiếp, sức khỏe kém. Tôi thấy mình bơ vơ lạc lõng, nghĩ lại thấy sợ vô cùng vì nói thật lúc chưa lấy chồng tôi chả bao giờ phải lo toan tính toán điều gì vì là con út, lại là con gái duy nhất trong nhà. Mọi việc đã có gia đình lo hết, thế mà bước chân đi lấy chồng sao tôi phải lo nhiều đến vậy.
Rồi cả chuyện ăn ở cư xử làm sao cho tốt khi sống chung với gia đình nhà chồng nữa, ai ở cùng gia đình chồng chắc rõ, một thời gian tôi stress nặng. Kể chuyện với một cô em cùng làm, cô bảo nếu là các bạn trẻ bây giờ, rơi vào tình huống của chị chắc họ bỏ nhau rồi.
Video đang HOT
Thời gian trôi, tôi và anh đã trải qua 10 năm vất vả, sinh đươc hai con một trai một gái mũm mĩm, trắng trẻo, đáng yêu và rất giống bố. Tuy nhiên 10 năm cũng có quá nhiều sóng gió trong cuộc sống, cãi vã, bực dọc, nhiều lần to tiếng, giận nhau đến cả tháng trời, rồi cũng có cả đoạn dọa bỏ nhau, thế mà không hiểu sao tình cảm của tôi với chồng cứ đong đầy theo năm tháng. Giờ đây tôi có thể khẳng định anh là người đầu tiên đ.ánh cắp cái ngàn vàng của tôi theo kiểu không chính thống nhưng cũng là người chiếm ngự trái tim tôi một cách hoàn chỉnh theo cách “mưa dầm thấm lâu” vậy.
Tôi bình thường, không xinh không xấu, cao 1m55, được cái ăn nói có duyên nhưng nóng tính, đanh đá, hay nổi cáu bất thình lình. Chồng cao 1m75, trắng trẻo ưa nhìn, hoạt bát, năng nổ, cũng thuộc diện nói nhiều. Hiện tại anh không làm ở chỗ cũ nữa nên không phải đi làm ca kíp, công việc năng động và đồng lương khá ổn. Tôi đi làm không phụ thuộc vào chồng, lương thấp hơn anh một chút.
Hàng tháng lĩnh lương được bao nhiêu anh đưa cho tôi hết, tôi vẫn bảo anh chỉ cần đưa một khoản cho vợ nuôi con là đủ, còn đâu giữ mà tiêu và tiết kiệm. Chồng không đồng ý, anh không thích một nồi cơm nhưng lại có hai bao gạo, anh muốn tôi quản lý chuyện t.iền nong trong gia đình. Đôi lúc anh có được những khoản hoa hồng từ khách hàng đều bảo tôi cầm, tôi không lấy, thấy cầm như vậy thật không công bằng với anh. Cuối cùng tôi cũng biết những khoản đó anh không chi cho gia đình nhỏ thì lại có việc trong gia đình lớn và chẳng có đồng nào chi cho bản thân anh cả.
Đợt vừa rồi chúng tôi mua một miếng đất nhỏ, sử dụng hết khoản tích cóp rồi phải vay mượn thêm, hàng tháng lương anh phải trả một khoản t.iền cho ngân hàng, thế mà còn lại bao nhiêu anh vẫn đưa hết cho vợ để tiết kiệm trả nợ và nuôi con. Phần chi tiêu của anh nhiều lúc anh tự xoay sở, bí quá anh mới bảo hết t.iền rồi. Nhiều khi tôi cũng âm thầm bỏ thêm t.iền v.ào ví cho anh. Lúc đọc câu chuyện “Vợ tôi không biết chi tiêu” tôi thấy xấu hổ quá vì cũng giống chị vợ anh chủ bài viết này. Tôi hay sắm sửa cho bản thân, cho con và cho cả chồng.
Tuy vậy, quần áo chồng chỉ có một buồng tủ còn quần áo váy vóc của tôi chiếm hết 2 buồng còn lại mà vẫn chưa đủ chỗ để, quần áo của hai đứa nhà tôi thì quá nhiều mà cũng toàn quần áo xịn. Thế mà chồng vẫn khuyến khích tôi mặc đẹp, thỉnh thoảng ca cẩm em mua quần áo toàn cái rẻ t.iền, mua bộ đắt t.iền v.ào mặc người ngợm nó cũng khác chứ. Đi ra ngoài nhìn vợ và hai con tôi ăn mặc đẹp là anh tự hào lắm.
Đối với những thói quen xấu của những người đàn ông Việt, chồng tôi cũng không phải ngoại lệ. Anh hay đi làm về muộn, cứ 20h tối mới có mặt ở nhà là chuyện thường. Tôi đi làm khá xa về đến nhà là con cái, cơm nước, dọn dẹp, dạy con học, nhiều khi việc cơ quan rồi việc gia đình làm tôi stress, thành ra cáu bẳn, cãi cọ với chồng. Anh đi làm về khá muộn nhưng những hôm nào đi chơi tennis thì về khá sớm để xách vợt đi đ.ánh đúng giờ. Nhiều hôm nấu cơm bày biện món này món kia, cho con ăn trước, còn mình chờ chồng về ăn thì anh lại gọi điện kêu không ăn nhà vì bạn này bạn kia sinh nhật, hay con đầy tháng mời…
Giống nhiều ông chồng khác, chồng tôi cũng lười việc nhà nhưng nhìn lên nhìn xuống tôi vẫn thấy chồng hơn nhiều anh khác. Thỉnh thoảng tôi mới nhờ được việc rửa bát nhưng nếu về nhà sớm là anh tắm rửa cho hai đứa, dọn dẹp phòng giúp tôi, ăn cơm xong hai vợ chồng cùng dọn dẹp bát đĩa, hoặc anh chịu khó làm những việc tôi sai vặt. Ngày trước không có chuyện đó đâu, tôi phải làm tất hoặc anh làm được việc này cũng lại tị nạnh với tôi việc kia. Để anh làm như thế này cũng lại là cả một công trình kiểu “mưa dầm thấm lâu”, tôi tỉ tê hàng ngày.
Chúng tôi cảm thấy mình không thể thiếu nhau, hòa hợp trong chuyện chăn gối vì luôn cố gắng để cả hai được thỏa mãn nhất. Tối đến nằm xem tivi thôi anh cũng ôm tôi thật chặt, thỉnh thoảng vợ chồng lại tặng nhau một nụ hôn dài. Tôi không biết tương lai thế nào, chỉ biết đến hiện tại là 10 năm, tình cảm dành cho chồng ngày càng đậm, chồng cũng vậy, anh yêu tôi và rất yêu hai con. Mỗi khi ra đường, đi chơi, đi ăn uống, tôi đều nhận thấy trong mắt anh lấp lánh niềm vui, tự hào và hạnh phúc vì gia đình.
Giống như nhiều người phụ nữ khác, tôi chỉ cầu mong cho gia đình mình mạnh khỏe, hạnh phúc mãi như thế này. Có điều tôi biết chắc, hạnh phúc không phải điều tự dưng trên trời rơi vào lòng mình được. Hy vọng rằng tôi sẽ giữ được hạnh phúc này mãi mãi và làm cho nó lớn hơn từng ngày.
Theo VNE
Tôi muốn bỏ người vợ tham lam keo kiệt
Vợ keo kiệt, tham lam vô độ khiến tôi chán ghét và không còn muốn chung sống.
Tôi không biết có người đàn ông nào khổ nhục như tôi không khi mà một đồng cũng không có. Tôi cảm thấy quá ngột ngạt bên một người vợ như vậy. Nếu giờ có ai hỏi tôi lí gì nào khiến tôi muốn l.y h.ôn thì nghe thật nực cười: vì vợ tôi tham t.iền. Nhưng tôi thực sự không còn muốn tiếp tục hơn nữa.
Vợ tôi là một người rất ghê gớm, sắc sảo. Ngày xưa khi yêu, mẹ tôi cứ khuyên tôi nên lấy người như vậy để sau này về có vợ lo toan, tính toán cho thì gia đình mới khá lên được. Tôi cũng nghĩ cô ấy là người chắn vén, biết thu xếp việc gia đình, sẽ là một người vợ tốt nên tôi mới quyết định cưới chứ thực tình trong lòng không yêu. Lúc đó chính ra tôi đang yêu một cô khác hiền lành hơn. Nghĩ đi nghĩ lại tôi quyết định chia tay cô gái kia để cưới vợ tôi. Đó thực sự là một sai lầm lớn nhất trong cuộc đời tôi.
Lấy vợ về tôi mới phát ngốt vì độ tham t.iền của vợ. Cô ấy khó chịu với tất cả những người bên gia đình tôi chỉ vì lo sợ họ sẽ làm cô ấy phải tốn kém t.iền bạc tiếp đón. Người nhà tôi lên chơi, tối ngày cô ấy ca thán, kêu rằng tốn t.iền, nói người nhà tôi ăn nhờ ở đậu đây để lợi dụng. Mời người thân của tôi bữa cơm cô ấy cũng tiếc t.iền, nấu nướng mè nheo ra để đỡ tốn. Nhìn mâm cơm, tôi ngượng chín mặt vì không biết phải ăn món gì khi mà mỗi món có tí chút.
Tôi muốn bỏ quách vợ để sống một mình còn hơn là ở bên vợ keo kiệt như thế (Ảnh minh họa)
Bố mẹ, em gái tôi lên chơi với cháu vợ tôi cũng không nhiệt tình tiếp đón. Cô ấy suốt ngày hối thúc tôi giục bố mẹ về đi vì sợ ở đây lâu tốn t.iền chăm nuôi. Nhìn vợ tôi thực sự thấy ghê tởm vì sự keo kiệt của cô ấy. Bố mẹ tôi ban đầu quý mến cô ấy lắm nhưng bây giờ cũng thấy chối vì thấy con dâu tiếp đón khó chịu. Dần dần người nhà tôi không ai còn muốn qua lại nhà tôi nữa.
Cô ấy ki bo với người khác như vậy nhưng lại tham lam. Nhà tôi ở quê có gì cô ấy cũng vơ vét bằng sạch mang đi. Mỗi lần về quê, thấy vợ tha lôi đủ mọi thứ mà tôi ngượng chín mặt. Tôi có nói thì vợ tôi lại kêu "Tôi vì ai mà phải vơ vét như thế? Nếu không vì anh, vì con thì tôi có phải nhục thế không?". Tôi góp ý để vợ thay đổi, dù mình chưa giàu có nhưng cũng không đến nỗi khốn khổ, đừng làm như thế mà mất thể diện. Nhưng vợ tôi nghe xong để đó, cái tính keo kiệt, tham lam đã ngấm vào m.áu của vợ tôi rồi.
Với người thân cô ấy như vậy thì với bạn bè tôi cũng không phải là ngoại lệ. Không bao giờ cô ấy cho phép tôi đưa bạn về nhà ăn bữa cơm. Nhiều khi có anh bạn lâu ngày gặp lại ghé thăm bất ngờ cô ấy cũng vác bộ mặt bực bội ra tiếp đón khiến anh ấy tự ái. Tôi mất dần bạn bè, người thân cũng vì vợ.
T.iền lương hàng tháng của tôi về cô ấy đòi thu bằng sạch. Mỗi lần đi đâu cũng phải nói để vợ đưa t.iền. Vì nghĩ hai vợ chồng kinh tế chưa có nên vợ căn cơ cũng là điều nên làm. Nhưng quá quắt như vợ tôi thì thực sự hết chịu nổi. Tôi cảm thấy n.hục n.hã cảnh phải chìa tay ra xin t.iền vợ để đi liên hoan với công ty trong sự khó chịu của cô ấy.
Thực sự tôi cảm thấy bí bách, bực bội lắm rồi. Tôi muốn bỏ quách vợ để sống một mình còn hơn là ở bên vợ keo kiệt như thế. Điều tôi thương duy nhất chính là hai đứa con. Hơn nữa, đúng là ngoại trừ việc quá bủn xỉn, vợ tôi rất chung thủy, chăm sóc chồng con đâu ra đấy. Nếu bỏ tôi nghĩ cũng thương nhưng không bỏ thì bức bối vô cùng. Tôi phải làm gì đây?
Theo VNE
Khi chồng và bố chồng đều là chuyên gia "tám" chuyện Lúc cao hứng, các chàng bình luận về gái đẹp, thi nhau nhận xét, bình luận, ai nấy tự phong mình là chuyên gia, hết suy luận, dùng lý lẽ chứng minh, lại lôi ra bằng chứng thuyết phục. Cứ mỗi khi muốn biết chuyện gì, mẹ chồng mình hay hỏi chồng hoặc con trai, chẳng cần bất cứ "thông tấn xã" nào...