Tình cảm vợ chồng nhạt nhòa như khách trọ
Nói ra nhiều người chẳng tin, nhưng gần 10 năm qua vợ chồng tôi giống như hai người khách trọ, sống chung nhà mà chẳng có sự sẻ chia.
Tôi và chồng cưới nhau đã được 12 năm, chúng tôi có hai con, một gái đầu và một con trai. Nhìn bề ngoài, tất cả mọi người đến nói vợ chồng tôi hạnh phúc, cả hai vợ chồng đều công việc ổn định, thành đạt. Chồng tôi có công ty riêng với hàng trăm công nhân, còn tôi làm cho một cơ quan nhà nước, thu nhập không cao nhưng ổn định, hai đứa con xinh đẹp, ngoan ngoãn và học giỏi, vợ chồng tôn trọng và yêu thương nhau.
Vợ chồng sống chung nhà mà chẳng có sự sẻ chia (Ảnh minh họa)
Nhưng tất cả bấy nhiêu chỉ là bề nổi, thực sự thì cuộc sống gia đình tôi không viên mãn và hạnh phúc như những gì mọi người nhìn thấy. Gần 10 năm nay, cả hai chúng tôi không còn ngủ chung giường mà mỗi người ngủ một phòng riêng. Trước đây các con còn bé thì tôi ngủ với hai đứa con, còn bây giờ các con đã ngủ riêng, nên tôi ngủ một mình.
Video đang HOT
Chúng tôi vẫn quan hệ vợ chồng với nhau, nhưng chỉ là rất thi thoảng chứ không thường xuyên như những cặp vợ chồng bình thường khác. Và nó cũng giống như trách nhiệm, như để giải quyết vấn đề sinh lý, chứ không hề có cảm xúc, có yêu thương trong đó.
Sống chung một nhà, nhưng anh có công việc riêng của anh, tôi có công việc riêng của tôi, chẳng ai liên quan gì đến ai. Hôm nào chồng tôi cũng ra khỏi nhà từ sáng đến tối mới về, anh cũng không thường xuyên ăn cơm ở nhà với mẹ con tôi. Về đến nhà, anh cũng không chuyện trò, tâm sự, hay chia sẻ với tôi bất cứ chuyện gì. Tôi hỏi thì anh cũng không nói.
Công việc ở công ty tốt hay xấu anh không nói, anh có bao nhiêu tiền tôi cũng không hay. Chỉ biết, mỗi tháng anh đưa cho tôi gần 20 triệu để chi tiêu ăn uống và đóng học cho các con, số tiền còn lại là bao nhiêu tôi không được biết, tôi có hỏi anh cũng không nói. Anh bảo, đấy là việc riêng của anh, tôi không nên quan tâm quá nhiều. Nếu chi tiêu không đủ, thì nói với anh đưa thêm.
Chồng tôi cứ như vậy với tôi hơn gần 10 năm nay, không chia sẻ với tôi bất cứ chuyện gì và anh cũng chẳng hỏi tôi bất cứ chuyện gì. Đến chuyện học hành của con cái anh cũng chẳng quan tâm mà giao phó hết cho tôi tư xoay sở. Con đi học cũng một mình tôi đón đưa, không lo được thì tự thuê người giúp việc, chứ đừng bao giờ hỏi đến chồng.
Tôi đã nghĩ rất nhiều và đã nhiều lần nói với chồng để cải thiện tình hình, nhưng chồng tôi không muốn như vậy. Anh nói anh còn nhiều việc phải lo nghĩ, đừng làm phiền anh, đừng bắt anh phải sống theo cách anh không muốn.
Mang tiếng là vợ chồng, sống chung dưới một mái nhà nhưng vợ chồng tôi không ngủ chung, không tâm sự, sẻ chia với nhau bất cứ chuyện gì. Nhiều khi tôi nghĩ, chúng tôi giống như những vị khách trọ hơn là một cặp vợ chồng.
Theo Baodatviet
Thương thay cũng một kiếp người...
Tôi có một cô gái bay bổng và say mê. Loài hoa nào chẳng đẹp chẳng xinh, từ những bông đài các trong tiệm, đến những nụ e ấp nơi garde bargage bác bán rong, hoặc cả những ngọn cỏ bị lãng quên nơi vệ đường... Mê đắm hoa kỳ lạ.
Một cơ thể với hai tâm hồn mâu thuẫn, tôi có thể tự ngắn gọn về bản thân mình như vậy. Dù là suốt đêm nghi ngút khói cafe vương vẩn chực làm tôi tỉnh não, hay một ngày quẩn quanh với vài ba chiếc gương nọ, soi đến thuộc từng lỗ chân lông, thì tôi cũng chẳng thể lí giải nổi, tại sao trong tôi tồn tại hai thái cực?
Tôi có một cô gái bay bổng và say mê. Loài hoa nào chẳng đẹp chẳng xinh, từ những bông đài các trong tiệm, đến những nụ e ấp nơi garde bargage bác bán rong, hoặc cả những ngọn cỏ bị lãng quên nơi vệ đường... Mê đắm hoa kỳ lạ.
Lại thích mày mò món ngon nấu nướng, tụ tập vài đứa bạn để buôn chuyện nhân gian, thích nghe nhạc nhẹ và mê viết lách vài mẩu chuyện tình. Trái tim luôn nồng ấm vừa đủ, muốn được yêu thương chở che, an yên trước cuộc đời lắm sóng nhiều gió. Nhưng vì sợ thương tổn, lại luôn rè rụt, nhút nhát không dám yêu.
Tôi có một cô gái khác, lạnh và cứng đầu. Rất ngang ngạnh, nhiều khi bàng quan trước tất thảy, luôn cố cho mọi người thấy mình độc lập, mạnh mẽ. Chẳng mảy may rung động trước những điều lãng mạn kia, cho rằng chúng lãng xẹt, lãng nhách.
Thích một mình, thích yên tĩnh, thích màn đêm, ghét nơi náo nhiệt. Một kiểu người không bao giờ chủ động trong bất kỳ mối quan hệ nào. Yêu ai, thích ai chỉ giữ trong lòng. Nếu họ quan tâm thì sẽ bắt chuyện trước, còn không thì thôi. Dù muốn hay không, cũng nhanh chóng tự dẫn mình vào đơn côi mỏi mệt.
Tôi tự hỏi, phải chăng mình mắc chứng bệnh đa nhân cách, như một số nhân vật trong drama Hàn tôi hay xem? Để rồi lại nực cười cho chính mình, một người không hề có cá tính riêng, một người nhạt nhòa, pha lẫn... Và có đôi lúc giật mình, chẳng phải, dù ở tính cách nào, tôi vẫn chỉ là kẻ cô độc? Thương thay cũng một kiếp người...
Theo iBlog
Cuộc đời chấm hết khi lấy phải chồng Chí Phèo Chồng đã bắt tôi phải đưa tiền để anh đi đánh bạc. Tôi không đưa thì bị chồng đánh thừa sống thiếu chết... Tôi năm nay 33 tuổi, hình thức không được thon gọn cho lắm. Mặt mũi thì nhiều tàn nhang, có thể kết luận là tôi hơi xấu, chính vì vậy mà đến khi 30 tuổi tôi vẫn chẳng được ai...