Tình cảm đã hết nhưng cứ phải đóng kịch với anh khiến tôi khó chịu
Em lỡ hứa sẽ không chia tay tới khi anh thi đại học, vậy mà giờ gặp nhau phải đóng kịch khiến em khó chịu lắm.
(Ảnh minh hoạ).
Em với anh ấy quen nhau hơn 8 năm rồi. Từ lúc còn đi học em cứ ngỡ anh là cả thế giới nhưng giờ lớn rồi nhiều vấn đề làm em sáng mắt ra. Anh lông bông, đứng núi này trông núi nọ, chẳng chịu ổn định việc làm, chẳng chịu ăn uống hoạt động cho lành mạnh, còn em lại mê tập gym. Công việc buôn bán đang được thì đùng cái anh đòi ngưng. Em giãy nảy đòi chia tay, anh lại xuôi nhưng rồi đâu lại vào đó. Gần đây em gợi ý anh ôn để thi, học đại học, anh đồng ý và chăm lắm, có điều cảm xúc của em với anh nhạt lắm rồi. Em lỡ hứa sẽ không chia tay tới khi anh thi đại học, vậy mà giờ gặp nhau phải đóng kịch khiến em khó chịu lắm, cảm giác như bạn thân vậy, chứ chẳng còn yêu đương muốn lấy làm chồng nữa. Phải làm sao đây? Mong các anh chị tư vấn.
Video đang HOT
Theo Ngôi Sao
Đợi anh đến hoa cũng úa tàn...
Tháng 10, tháng của những cơn mưa, của làn gió se se lạnh khiến bạn tỉnh giấc mỗi sớm mai đi làm. Cái thời tiết khiến con người ta muốn được dựa dẫm, muốn được vỗ về, và nhiều khi muốn được khóc. Tháng 10 khiến cho nỗi cô đơn trở nên khó chịu hơn bao giờ hết nên một cô gái như tôi cũng trở nên thất thường như cái thời tiết như vậy.
ảnh minh họa
Tôi ở Đăk Lăk, và mùa này trên chỗ tôi hay lắm. Một ngày có 4 mùa. Buổi sớm là những ánh nắng nhẹ nhàng và ấm áp. Những giọt sương nhẹ khiến tâm hồn ai cũng cảm nhận được cái nhẹ nhàng, đằm thắm như cô gái đôi mươi tuổi xuân thì. Bất cứ ai cũng muốn đắm chìm trong cái thời tiết lung linh ấy. Nhất là con đường vào nhà tôi. Hai bên là hồ nước với vài mẩu ruộng và đồng cỏ xanh mướt điểm vài bông hoa dại. Mùa này những mầm gạo sữa thơm nức lưu luyến vô cùng. Những đóa hoa xuyến chi hai bên đường chỉ vừa hé nụ, những giọt sương đêm còn lưu luyến chẳng muốn xa rời.
Nhưng cũng chính nơi đây, nơi sẽ nuôi những nỗi buồn của bạn lớn lên thêm lúc chiều tàn, khi những cánh chim bay về tổ, khi tiếng ếch, tiếng dế lấn át sự ồn ã của buổi sớm, khi ánh nắng chiều đã vội lấp ló sau cái vẻ mờ ảo của mặt hồ. Những đóa hoa bé nhỏ ngước nhìn những vì sao đêm trên cao và tựa mình vào gió lạnh. Cứ mỗi ngày trôi qua là một ngày để trưởng thành, để hoa dại trở nên cứng cáp hơn. Bởi trải qua giá lạnh, trải qua nắng cháy mới đón nhận được những giọt sương hạnh phúc mỗi sớm mai.
Buổi đêm trở nên lạnh hơn khi bạn cô đơn, khi chỉ ru rú một góc nhà xem phim rồi đi ngủ, khi không ai nhắn tin trò chuyện, khi chẳng ai quan tâm đến bạn đang làm gì. Bởi cô đơn, nên lại càng trở nên mạnh mẽ. Buồn bã rồi cũng sẽ qua, cô đơn rồi cũng sẽ hết, không ai cô đơn hết cả một đời. Như những bông hoa kia còn có gió, tuy lạnh nhưng vẫn luôn ở bên. Rồi có nắng, tuy có nóng rát cũng vẫn theo hoa cả ngày dài. Còn có những vì sao tuy trên cao nhưng vẫn luôn dõi theo. Vì thế nên hoa không còn cô đơn hay buồn bã, không còn cảm thấy khó khăn để vượt qua, không gục ngã, để mỗi sớm mai kia lại được hưởng chút ngọt lành.
Nhưng bông hoa nào rồi cũng sẽ phai tàn, như tuổi trẻ nào cũng sẽ qua đi. Bởi thời gian không dừng lại chờ đợi ai bao giờ. Trải qua bao khổ đau, bao hạnh phúc thì cuối cùng, hoa nào cũng phải tàn. Hoa dại tuy mong manh, bé bỏng nhưng sức sống của nó thì có lẽ cũng không thể diễn tả được bằng từ ngữ nữa. Bởi bao nhiêu thơ văn cũng không viết hết được sức mạnh phi thường sau lớp áo mỏng manh kia. Có một lần, người ta hỏi tôi: " tại sao em lại yêu hoa dại?" Đơn giản thôi, bởi tôi mong ước mình được như vậy, mỏng manh thôi nhưng không bao giờ gục ngã. Cứ yêu thương, cứ tận hưởng ngay cả trong những khó khăn, ngay cả khi thấy cô đơn.
Rồi có lần người ta hỏi tôi: " Tại sao không yêu lấy một người? Cô đơn không thấy buồn sao?" Buồn chứ, có ai nói cô đơn không buồn, nhưng nó chỉ buồn được một lúc thôi, bởi tôi còn bận tận hưởng cái cô đơn mà tôi đã chấp nhận. Tôi chấp nhận nó như một phần cuộc sống của tôi, như một phần giúp tôi trưởng thành lên mỗi ngày. Cô đơn khiến tôi tự lập hơn bao giờ hết, không cần phải đợi chờ sự giúp đỡ của ai, không cần phải chờ ai quan tâm nữa. Bởi, trong cái cô đơn đó, tôi tìm được những niềm vui, hạnh phúc của riêng mình. Như bông hoa kia tìm được niềm vui trong nắng, trong gió lạnh, và cả trong sự cô đơn của chính mình.
Nỗi cô đơn nào rồi cũng qua đi, và cái gì cũng có cái giá trị của riêng nó. Mỗi khi thấy cô đơn, thấy tủi thân, tôi sẽ lại nhớ đến những kỷ niệm của mình. Dù vui hay buồn nó cũng khiến tôi vượt qua nỗi cô đơn đó. Ngày xưa tôi yếu đuối lắm, mỗi khi buồn hay khóc, mỗi khi khóc lại buồn, rồi lại nhớ, nhớ lại khóc lại buồn cứ một vòng trong luẩn quẩn như thế. Cho đến khi chính sự cô đơn đã giúp tôi hiểu ra, việc tận hưởng cuộc sống này quan trọng hơn bất cứ điều gì. Quan trọng hơn nỗi buồn kia, quan trọng hơn cả nỗi nhớ. Tôi tìm niềm vui ngay trong nỗi buồn, và tìm hạnh phúc trong những nhớ nhung kia. Không cần quên mà cũng không thể nào quên, bởi vì khi nỗi nhớ đi qua sẽ chỉ còn là kỷ niệm, mà kỷ niệm, sẽ khó quên! Vậy nên qua thời gian, có buồn, có vui, có hạnh phúc thì nó đều trở thành kỷ niệm. Kỷ niệm sẽ mãi là kỷ niệm, không cần phải quên, hay chẳng thể quên. Hãy cứ để cho kỷ niệm đó trở thành liều thuốc cho bản thân trong hiện tại và tương lai nữa.
Không có gì là tự sinh ra và tự mất đi cả. Hoa kia dẫu có tàn thì vẫn còn những hạt giống, lại tiếp tục nhân lên những đóa hoa. Những kỷ niệm ngày hôm qua sẽ biến thành những niềm vui hôm nay và hạnh phúc ngày mai. Mỗi ngày trôi qua, hãy tự tìm cho mình niềm vui, hãy tự tìm cho mình một lối đi, đừng bao giờ để nỗi buồn hay sự cô đơn biến bạn trở thành nó. Bạn là bạn, mà cô đơn hay nỗi buồn cũng chỉ là vai phụ trong cuộc đời của bạn thôi.
Theo Tinmoi24.vn
Chuyện vô lý khi chồng và vợ ngoại tình Có một thực tế đáng buồn trong hôn nhân, cùng là việc ngoại tình nhưng đàn ông được tha thứ nhiều hơn phụ nữ. Phụ nữ thường bị phán xét nhiều hơn khi ngoại tình Trong hôn nhân, đàn ông khi ngoại tình rất dễ dàng được vợ tha thứ. Nhưng đến lúc người vợ ngoại tình họ lại không thể bỏ qua...