“Tình cảm của tôi, tôi cho em nợ…”
Đối với em bây giờ tình cảm vợ chồng không quan trọng, tiền không cần, ăn không cần, mặc không cần, chết cũng không sợ và không bao giờ bộc lộ cảm xúc vui buồn.
Tôi và em quen nhau vào mùa hè năm thứ nhất đại học. Khi cả hai cùng có quãng thời gian tập quân sự trên trường sư phạm 2. Em là cô gái vùng cao xuống Hà Nội học, còn tôi nhà ở Hà Nội.
Thời gian đầu hai đứa yêu nhau, bố mẹ tôi biết chuyện và phản đối kịch liệt. Tôi vẫn yêu em và mong một ngày bố mẹ thay đổi định kiến. Thậm chí, bố không thèm nói chuyện với tôi, tôi vẫn chấp nhận, hy vọng một ngày hai đứa đến được với nhau.
Em và tôi vẫn cố gắng học tập. Em bỏ trường đang học, vì ngành đó khó có tương lai để thi vào trường tôi đang học. Hai đứa ra trường đều đã xin được công việc ổn định. Em đi làm, vẫn phải ở trọ một thân một mình, làm tôi luôn nhức nhối trong lòng, cố gắng quan tâm đến em.
Em sớm xa gia đình đi học từ nhỏ nên rất tự lập. Em thiếu thốn tình cảm của bố mẹ, nên tôi luôn cố gắng dành thời gian rảnh của mình để đến bên em. Rồi 10 năm cũng qua, tôi và em được gia đình hai bên tổ chức đám cưới. Vì tôi yêu em, cả gia đình tôi phải mạo hiểm, trèo đèo lội suối từ 2h sáng đi đón dâu. Nếu có chuyện gì, cả đời tôi ân hận.
Sau khi cưới, hai đứa có một chút vốn cộng với vay mượn bạn bè, người thân mở một cửa hàng kinh doanh nội thất, theo đúng ngành nghề mà em học. Hai đứa ra cửa hàng ở riêng. Một lần tỉnh giấc giữa đêm, tôi nghe thấy tiếng tụng kinh gõ mõ. Giật mình không thấy vợ đâu, tôi lên phòng thờ tầng 3 và thấy vợ mình đang ngồi đó. Cảm giác sốc và thất vọng, quá giận dữ, tôi đã đuổi em ra khỏi nhà.
Tôi biết em đi chùa từ khi còn đi làm nhưng không nghĩ mọi chuyện như vậy. Tôi nghĩ em đi chùa sẽ thanh thản, nên cũng không ý kiến gì. Tuy nhiên, em thường xuyên nói dối chồng và mẹ chồng trốn vào chùa, đi sinh hoạt đạo tràng gì đó tôi không biết. Công việc kinh doanh cửa hàng ngày càng đi xuống, em như thành người ngớ ngẩn. Lúc nào cũng lơ mơ, đến giá nhập hàng và giá bán em cũng không thể nhớ nổi. Công việc thiết kế thì em không muốn làm.
Video đang HOT
Mọi chuyện càng trở nên tồi tệ, em trốn tránh tất cả trách nhiệm đối với gia đình, bỏ đi chùa. Bố mẹ đẻ cũng không gọi được em. Em sẵn sàng vứt bỏ hết để đi tu. Đối với em bây giờ không có gì quan trọng, tiền không cần, ăn không cần, mặc không cần, chết cũng không sợ và không bao giờ bộc lộ cảm xúc vui buồn.
Tôi khao khát em sinh con cho tôi, nhưng không hiểu tại sao người phụ nữ như em mà không bao giờ có khao khát được làm mẹ. Chuyện quan hệ vợ chồng đối với em giờ là ghê tởm, bẩn thỉu. Với tôi, bây giờ được một cái ôm hôn của vợ là xa xỉ. Tôi chưa bao giờ cô đơn thế này, bị stress, mất ngủ, công việc cũng không còn tâm trí để làm.
Em muốn chúng tôi chỉ là bạn, vẫn ở với nhau, em nấu cơm, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa cho tôi, để em được tự do đi chùa. Em khuyên tôi nên tìm người khác mà lấy làm vợ. Tình yêu tôi dành cho em vẫn rất nhiều, tôi khó có thể chấp nhận được. Tôi cưới em về để làm vợ, xây dựng gia đình, sinh con đẻ cái, chứ không phải lấy về để em làm osin.
Khi tôi viết những dòng này, chúng tôi mới cưới được 5 tháng, tròn 10 năm quen và yêu nhau. Em bảo không còn yêu tôi. Tôi biết em nói vậy để rời xa tôi. Tôi cũng đã níu kéo quá đủ nhưng không giải quyết được gì. Em vẫn nhất quyết ly dị tôi. Không còn cách nào khác, tôi đã ký vào đơn vì không thể sống với một cái xác không hồn như vậy. Mọi mong muốn của em tôi đều chấp nhận. Ra ở riêng, kinh doanh, đi du lịch… tôi đều đồng ý hết, chỉ mong em lo cho gia đình, sinh con cho tôi, để tôi yên tâm đi làm nhưng em không chấp nhận.
Em đang chuẩn bị đi về nhà mẹ đẻ, tôi đã khuyên bảo đủ điều, nhờ nhiều người nhưng không có chuyển biến gì. Tôi thực sự bế tắc và giờ thanh lý cửa hàng mà em và tôi mở. Còn khoản nợ, tôi sẽ đi làm để trả dần.
Em hãy đi đi, hai đứa đã đi chung đường được 10 năm. Giờ anh vẫn thế, chỉ có em rẽ sang một hướng khác thôi. Em đã phụ tôi quá nhiều lần. Tình cảm của tôi, tôi cho em nợ.
Theo Afamily
Chồng tôi thay bồ như thay áo
Cuộc sống hiện tại của tôi hoàn toàn xứng đáng để được xây dựng thành nguyên mẫu cho nhân vật người phụ nữ bất hạnh trong bộ phim tâm lý tình cảm nào đó trên truyền hình.
ảnh minh họa
Chồng tôi, một người đàn ông điềm đạm, bình dị, cũng có những tật xấu lặt vặt của đàn ông nhưng anh yêu thương con cái, có trách nhiệm với gia đình... Anh ấy không cờ bạc, chỉ uống rượu và hút thuốc khi công việc yêu cầu phải đi tiếp khách. Tôi vốn là người dễ thỏa mãn nên từ lúc yêu đến khi sống chung, tôi rất hài lòng với gia đình nhỏ của mình.
Chúng tôi có 2 đứa con gái, nhưng chồng tôi chưa bao giờ tỏ ra bận tâm về chuyện này. Anh yêu con, nâng niu như đó tất cả những gì quý báu nhất đời anh. Vì vậy, khi biết anh ngoại tình, tôi thực sự bàng hoàng.
Tôi tìm mọi cách có được số điện thoại của cô gái kia và hẹn gặp mặt. Tôi hình dung ra đủ loại tình huống và lên sẵn kế hoạch để đối phó.
Mục tiêu cuối cùng của tôi vẫn là phải giành bố về cho các con tôi. Nhưng sau cuộc gặp mặt đó, tôi mới thấy hóa ra những toan tính của tôi vẫn còn quá đơn thuần.
Người yêu của chồng tôi cũng không tính là xinh đẹp nhưng lại có một vẻ phóng khoảng rất Tây. Nhã nhặn bước vào quán, nhã nhặn gọi cà phê, nhã nhặn xin phép được hút thuốc... Không hiểu sao tôi lại chẳng thấy ghét cô ấy như vẫn tưởng và chấp nhận lời đề nghị nói chuyện một cách văn minh.
Đi đánh ghen một cách văn minh? Ý tưởng mới lạ này khiến tôi tạm thời nguôi ngoai phần nào cơn tức giận. Thế thì, xin cô cứ tự nhiên văn minh.
Mỉm cười nhẹ nhàng đưa tách cà phê lên miệng nhấp một ngụm nhỏ, cô ấy phủ đầu tôi bằng câu khẳng định: Cô ấy không phải là người tình duy nhất của chồng tôi, chỉ là "đương kim" mà thôi. Tuy nhiên, cô ấy nói rằng mình rất thoáng, không quan tâm chồng tôi đang có vợ, cũng không quan tâm anh ấy đã từng và sẽ tiếp tục có bao nhiêu bồ. Cô ấy chỉ cần hiện tại chồng tôi yêu cô ấy, thế là đủ.
Hóa ra người chồng chỉn chu và bình thường đến không thể bình thường hơn của tôi lại có bản lĩnh thu hút ong bướm kinh người. Nếu những lời thú nhận của chồng tôi với cô ấy là thật lòng, thì từ hồi cưới tôi đến giờ, anh ta đã trải qua tới 6 đời nhân tình. Có người chỉ thoáng qua vài ba tháng nhưng cũng có người sâu đậm đến vài năm.
Tôi không biết mình đã về nhà bằng cách nào. Sau hôm đó tôi ốm gần 1 tuần. Chồng tôi chăm sóc không chê vào đâu được. Tôi không rõ cảm giác của mình là gì, chỉ cảm thấy thật lạnh lẽo.
Tôi ước gì mình có thể phóng khoáng được như cô nhân tình kia để giữ lại cái gia đình này, dù nó chỉ còn vẻ bề ngoài là yên ả. Tôi thật sự muốn con tôi cứ vô tư, thanh thản mà lớn lên. Tôi biết khi thiếu hụt tình cảm, tâm lý của con tôi có thể sẽ ảnh hưởng và phát triển không bình thường.
Hàng ngày phải đối mặt với người đàn ông ghê tởm đó để bảo vệ gia đình, tôi đang sống như một người thần kinh phân liệt. Tôi không biết liệu cứ nhẫn nhịn chịu đựng thế này, liệu đến một thời điểm nào đó tôi sẽ bùng nổ mà gây ra chuyện nghiêm trọng gì hay không.
Rồi tôi cứ tự hỏi: sự đau đớn khi biết được tận cùng sự thật và sống bình lặng hạnh phúc trong giả dối triền miên thì cái nào đáng hơn? Đến giờ tôi vẫn không trả lời được.
Theo VNE
Sốc khi chồng có con với cô nhân tình Tôi và chồng lấy nhau được 7 năm nay, đã có với nhau hai đứa con, đủ cả nếp cả tẻ. Cuộc sống chồng vợ những năm đầu khá yên ấm, hạnh phúc... nhưng 5 năm trở lại đây, anh thất nghiệp, rồi bắt đầu lao vào con đường ăn chơi, cờ bạc. Tôi biết chồng buồn nên đã động viên anh rất...