Tình bạn vỡ tan
Tôi và Sơn gặp nhau lần đầu vào năm lớp 6 dưới mái trường THCS thị trấn Quỳ Hợp. Ấn tượng đầu tiên của tôi về Sơn là một gã lớp trưởng to đầu và đáng ghét.
ảnh minh họa
Và hình ảnh đó sẽ chỉ mờ nhạt và thoáng qua vậy thôi nếu không có năm học cuối cấp đáng nhớ ấy.Lớp 9, tôi và Sơn được xếp ngồi chung một bàn. Từ đó, cánh tay tôi thường xuyên bầm tím vì những cú đấm của Sơn. Bạn ấy cứ xem tôi như bịch cát để xả giận. Người ta nói “Hai người phụ nữ với một con vịt thì thành cái chợ”. Vậy mà chỉ cần hai kẻ cố chấp này cũng đủ gây ồn ào. Vì bạn ấy bảo thủ, cố chấp và chẳng chịu thua ai bao giờ – đó có lẽ là điểm chung duy nhất giữa tôi và Sơn. Ngồi cạnh bạn, tôi khám phá ra nhiều bí mật của một đứa con trai đang thời “hâm giở”. Những thói quen, sở thích hay chuyện tình yêu bạn đều kể cho tôi kèm theo lời dặn “Đừng kể cho ai nghe chưa”. Tôi thề thốt đủ điều nhưng vẫn không giấu nổi khi hai cô bạn gặng hỏi… Con gái mà, có bao giờ có cái gọi là bí mật. Lần đó Sơn giận tôi lắm. Mặc kệ tôi năn nỉ xin lỗi, Sơn vẫn lạnh băng. Thế rồi một ngày chẳng hiểu lý do gì mà bạn tạm tha cho tôi, tôi chỉ biết lắc đầu khó hiểu…
Rồi ve hè kêu réo rắt gọi ngày chia tay đến, ba mươi sáu đứa trong lớp đều có mục tiêu chung là thi đỗ vào Trường THPT Quỳ Hợp 1. Riêng Sơn tự chọn cho mình lối đi riêng là xuống tỉnh học. Không một chút vấn vương cho tình bạn “chung bàn”, chúng tôi ít gặp nhau hơn và cũng không còn liên lạc với nhau nữa.
Và cứ mãi như thế phải chăng sẽ tốt hơn nếu không có cái ngày cuối tháng hai se lạnh năm tôi học lớp 12, Sơn về nhà rồi thường xuyên liên lạc với tôi hơn. Nhưng sao vẫn là những cuộc cãi nhau, những lý lẽ ngày nào mà đôi khi tôi thấy Sơn xa lạ quá, thật cô đơn và đáng thương. Sơn thường xuyên kêu “chán đời” và nghi ngờ ngay cả người đang tâm sự – là tôi. Tôi mơ hồ không hiểu có chuyện gì xảy ra, nhưng có lẽ bạn vẫn chưa có đủ niềm tin vào tôi để chia sẻ? Thắc mắc đó tôi định sẽ hỏi khi Sơn trở về, nhưng tất cả các ngày lễ bạn đều nói bận không về và nếu về thì sẽ báo.
Một ngày tôi nhận ra mình đã quá lo xa, cũng tự tôi huyễn hoặc mình là một đứa bạn tốt, để rồi thật hụt hẫng khi biết được rằng: Sơn có về nhưng không hề muốn gặp tôi. Sơn làm tôi cảm giác rằng tôi vẫn chỉ là bịch cát để người khác rút bầu tâm sự, ngoài ra không có tác dụng gì và cũng chẳng có ai cần một bịch cát để làm bạn. Tôi giận lắm nhưng vẫn coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Video đang HOT
Mùa hè năm 2012, lớp tôi tổ chức họp mặt lớp 9, phần vì lo đi tìm tờ giấy báo đại học bị thất lạc, phần vì không có đám bạn thân đi cùng nên tôi quyết định ở nhà. Qua vài tin nhắn theo kiểu “yên tâm tao sẽ đến” thì đúng ngày hôm đó, tôi trốn bặt. Sơn đã rất tức giận. Tôi biết. Hơn 7 năm qua tôi vẫn luôn như vậy, nói với bạn rằng hãy tin vào tôi rồi tự tay mình đập tan niềm tin đó ra vào lúc bạn tin tôi nhất. Chính bản thân tôi cũng không hiểu vì sao mình làm như thế, biết sai nhưng vẫn làm…
Tôi đỗ đại học ở TP Hồ Chí Minh. Hơn 1000 cây số có lẽ là khoảng cách “đủ” để giữa chúng tôi chẳng còn cái gọi là tình bạn, mà chỉ còn là một phần quá khứ của nhau, một phần của hiện tại và quá khứ, dù chỉ là quá khứ buồn của một tình bạn đã vỡ tan. Hai mươi tuổi, muốn nói một lời xin lỗi nhưng vẫn không thể mở lời, tôi tự hỏi “Liệu mình có quá trẻ con và cố chấp”?
Theo NĐT
Những tháng năm tôi đã trãi và nỗi buồn vô tận
Vì chiều tôi nên chị đã băng sang bên kia đường để mua bánh cho tôi... nhưng nào đâu ngờ được, cũng chính lúc ấy, chị đã bị ông Năm kéo lên gác và cưỡng bức.
Tôi muốn tâm sự câu chuyện của cuộc đời tôi... nhưng tôi không biết bắt đầu từ lúc nào vì đối với tôi, những tháng năm tôi đã trải qua là những chuỗi ngày buồn vô tận.
Tuổi thơ tôi không đẹp, không mơ mộng, không hồn nhiên như bao đứa trẻ khác mà nó là những ngày tháng day dứt, đau lòng và hối hận.
Nhìn vẻ bề ngoài, mọi người luôn nhìn thấy những nụ cười tươi tắn hiện hữu trên gương mặt tôi. Tôi sống vui vẻ, có một chút đanh đá, ngang ngược, bướng bỉnh... nhưng có ai hiểu rằng phía sau những nụ cười ấy, những lời nói ấy là một tâm hồn luôn dồn nén những nỗi buồn, niềm đau không biết tỏ cùng ai? Tôi muốn trút hết những tâm sự ấy để cho tâm hồn mình được nhẹ nhàng... nhưng liệu có ai hiểu được nỗi lòng của tôi? Có ai sẵn sàng lắng nghe tôi nói và chia sẻ, sưởi ấm trái tim cô đơn của tôi? Sẽ chẳng có ai hết... chỉ còn lại mình tôi đối diện với nỗi đau của riêng mình mà thôi.
Bố mẹ kể, ngày tôi mới chào đời được vài tháng tuổi thì tôi phải vật lộn giữa sự sống và cái chết khi tôi có một cái u ở trán. Nếu không được làm phẫu thuật thì có lẽ, tôi sẽ chẳng còn có cơ hội sống trên cõi đời này nữa... và xong cuộc phẫu thuật, tôi mang trên mình vết sẹo lớn trên trán. Mọi người thương tôi vì là phận con gái mà phải mang vết sẹo xấu xí ấy trên khuôn mặt nhưng với tôi thì không. Tôi cảm thấy mình may mắn khi được sống, được lớn lên trong vòng tay của ba mẹ.
Năm tôi lên năm tuổi, tôi bị bác ruột, anh trai của bố bắt về Sài Gòn nuôi, vì gia đình Bác không có con nên muốn xin tôi về làm con nuôi. Gia đình tôi có ba anh chị em nhưng bác chọn tôi vì thấy tôi ngoan ngoãn, lanh lợi và có phần thua kém anh chị em trong gia đình. Khi mẹ về đến nhà, không thấy tôi ở đâu. Mẹ đã tìm tôi khắp nơi và đến khi biết tin tôi bị bác đưa vào Sài Gòn, mẹ đã khóc như chết lặng đi... Ngay ngày hôm đó, mẹ đã cùng ba lên Sài Gòn xin bác trả con về với gia đình. Bác xin bố mẹ cho gia đình bác nuôi tôi nhưng mẹ tôi không đành lòng vì mẹ dứt ruột đẻ tôi ra, đã cưu mang tôi qua những lần ốm đau, bệnh tật, mẹ không nỡ để con gái mẹ phải một mình sống lạ lẫm giữa chốn Sài thành náo nhiệt nhưng thiếu vắng tình yêu thương. Mẹ đã năn nỉ, van xin bác hãy để cho tôi được về với gia đình. Và cuối cùng, bác cũng phải trả tôi về với ba mẹ.
Tôi đã từng bị bác tôi bắt về Sài Gòn để nuôi... (Ảnh minh họa)
Tôi lại tiếp tục được sống hạnh phúc trong vòng tay yêu thương của ba mẹ cho đến khi tôi lên 7 tuổi. Tôi còn nhớ rất rõ cái ngày tôi đi lạc và không thể tìm được đường về nhà. Ngày ấy, không thấy mẹ ở nhà, tôi đã một mình đi tìm mẹ... nhưng chẳng hiểu sao đi mãi, đi hoài, tôi vẫn không tìm thấy mẹ, cũng chẳng biết đường để về nhà. Rồi tôi gặp một chị gái, chị ấy đã dắt tôi giao cho đồn Công An. Tôi ngồi ở đó vừa run, vừa sợ vì xung quanh chỉ có các chú công an, không có bất cứ một người quen nào. Các chú đã liên tục phát truyền thanh với nội dung: "Có một cháu bé đi lạc, tên bé là Hoài Thương, có người bác tên là Tám An nhưng không biết ba mẹ tên gì. Ai là thân nhân của bé thì tới nhận bé về". Bài phát thanh ấy cứ phát đi phát lại từ sáng đến tối... Sợ hãi, tôi không thôi khóc lóc và gọi tên mẹ. Dù các chú công an dỗ dành, an ủi nhưng tôi vẫn không nín.
Trời đã tối mịt mà tôi vẫn chẳng thấy ba mẹ ở đâu. Lúc đó, tôi nhớ mẹ lắm, nhớ vô cùng... Rồi thần may mắn đã mỉm cười khi tôi nhìn thấy mẹ và bác mừng rỡ chạy đên ôm tôi vào lòng. Mẹ tôi khóc nức nở, vừa khóc vừa rối rít cảm ơn các chú công an và xin phép đưa tôi về nhà. Đấy là kỉ niệm tuổi thơ đáng nhớ mỗi khi tôi nghĩ về mẹ, nghĩ đến những tình cảm của những người thân trong gia đình đã dành cho tôi trong suốt những năm tháng qua.
Khi tôi lên 10 tuổi, tôi bắt đầu nhận thức được cuộc sống xung quanh mình. Tôi nhìn thấy sự đau khổ, tủi nhục, cam chịu khi mẹ phải cúi đầu chấp nhận cảnh làm dâu trong gia đình đông anh em. Tuy ông bà nội đã mất nhưng vì gia đình ba tôi có tới 12 người nên mẹ không chỉ về làm vợ, làm dâu ông bà mà mẹ còn phải làm dâu cho gia đình anh chồng, chị chồng và cả em chồng. Bị gia đình bên chồng khinh khi, ghét bỏ, thậm chí đánh đập một cách tàn nhẫn nhưng mẹ tôi vẫn cố nhịn nhục và chịu đựng. Mẹ thương ba anh chị em tôi, mẹ không muốn chúng tôi cũng bị ghét bỏ và đánh đập nên bao nhiêu điều xa tiếng xấu mọi người đổ cho mẹ, mẹ đều nhận hết.
Vì không chịu đựng được sự lăng nhục của anh chị em chồng nên đã nhiều lần mẹ dắt tôi bỏ đi nhưng rồi, ba tôi lại lặn lội đi tìm hai mẹ, lại năn nỉ mẹ suy nghĩ lại, vì ba, vì những đứa con và vì gia đình bé nhỏ nên mẹ đã chấp nhận theo ba trở về với ngôi nhà thiếu vắng tình người ấy.
Bên nội tôi giàu lắm. Cũng vì thế mà họ rất khinh người nghèo. Mẹ tôi khổ vì mang kiếp nghèo, gia đình ông bà ngoại của tôi cũng rất nghèo nên bị bên nội nhà tôi khinh khi, coi thường. Cuộc đời mẹ tôi cũng rất khốn khổ. Ngày còn nhỏ thì không được ăn học tử tế, lớn lên mẹ lại tham gia kháng chiến chống giặc. Đất nước hòa bình, mẹ gặp ba và hai người yêu nhau... tưởng lấy được người chồng giàu có là sung sướng nhưng mẹ đâu ngờ, ngày qua ngày mẹ phải nuốt từng giọt nước mắt mặn đắng để nuôi anh em tôi khôn lớn.
Năm tôi 12 tuổi. Cái tuổi đã ám ảnh cả cuộc đời tôi cho đến bây giờ, mai sau và mãi mãi... Tôi không bao giờ quên được nỗi ám ảnh kinh hoàng đó. Tôi rất sợ mỗi khi nhớ đến nỗi đau ấy... nhưng nó luôn ở trong tâm trí tôi, đeo bám tôi từ năm 12 tuổi cho đến bây giờ, hạnh hạ lương tâm tôi khiến tôi day dứt và hối hận mỗi khi nghĩ đến cái ngày tội lỗi ấy.
Cả cuộc đời này, tôi cũng không thể nào xóa được hết những lỗi lầm mà mình đã gây ra cho chị (Ảnh minh họa)
Ngày ấy, chị Thu, cháu gái của ba tôi đến nhà chơi một thời gian. Tôi và chị thân nhau lắm... tôi đòi ăn gì, chị đều đi mua cho tôi ăn, tôi muốn đi đâu chơi, chị cũng sẵn sàng dẫn tôi đi, tôi bị ai bắt nạt, chị cũng luôn đứng ra bảo vệ cho tôi... Vậy mà tôi đã gây ra một tội lỗi với chị, để rồi cả đời này có tu thân tích đức, tôi cũng không thể nào bù đắp được những lỗi lầm mà tôi đã gây ra cho chị.
Hôm đó, tôi muốn anh bánh nên tôi đã bắt chị ấy phải băng qua đường đối diện để mua bánh cho tôi. Nếu chị không đi, tôi sẽ khóc quậy phá chị, sẽ la hét bảo chị bắt nạt tôi... Chị thương tôi nên chẳng ngần ngại lao sang bên kia đường để mua bánh cho tôi. Ngồi ở nhà, tôi đợi hoài, đợi mãi mà không thấy chị về... Giận chị lắm nên tôi đã liều mạng băng qua đường để tìm chị. Gần đến cửa hàng bán bánh, tôi chợt nhìn thấy đôi dép của chị ở trước cửa nhà ông Năm. Linh tính của cô bé 12 tuổi cho tôi biết có điều gì đó chẳng lành... nên tôi đã lấy hết can đảm để vào nhà ông ta tìm chị tôi về.
Tôi bước chân nhè nhẹ vào nhà ông và giật mình khi nghe tiếng kêu khóc thảm thiết và đau đớn của chị. Tôi vội chạy lên gác để tìm chị thì... bất giác, một cảnh tưởng hãi hùng đập vào mắt tôi. Ông Năm không mặc quần áo, còn chị tôi cũng bị ông ta lột sạch hết quần áo và đang cưỡng bức chị. Tôi sợ quá và la hét lên... ông ta bất giác chòm dậy và chộp lấy tôi. Trong phút giây hoảng loạn và sợ hãi ấy, chị đã chạy đến và ôm chặt lấy ông ta để tôi thoát thân chạy về nhà...
Theo VNE
Mộng vỡ tan vì lấy chồng... "choai choai" Chán nản nhìn chồng "choai choai" mải chơi, bồ bịch... Giờ đây, Hồng mới thấm thía lời cảnh báo của bố mẹ khi cô lấy chồng thì đã quá muộn. Gạt hai hàng nước mắt đang lăn dài trên má, Hồng (Vĩnh Yên - Vĩnh Phúc) nói trong tiếng nấc nghẹn: "Tự mình nhúng mình xuống vũng bùn. Khốn khổ cũng không dám...