Tình bạn và tình yêu!
Có giữ được tình bạn và tình yêu hay không là do thái độ, cách sống, sự suy nghĩ chín chắn của những con người đó. Họ đều có trí thông minh, có tình yêu bao la tồn tại trong trái tim nhỏ bé, chính tình bạn chân thành và tình yêu cao thượng sẽ cứu rỗi linh hồn cho họ!
Tôi sẽ kể cho các bạn nghe một câu chuyện về tình bạn và tình yêu rất ý nghĩa!
Thiên sứ hỏi những linh hồn trên thiên đàng. Tất cả họ đều muốn nghe xem câu chuyện của thiên sứ sắp kể. Và thiên sứ bắt đầu câu chuyện của mình.
Dưới trần gian, thế giới và cuộc sống của con người là một vũ trụ bao la sâu thẳm. Nó rộng hơn tất cả, xa hơn tất cả, cao hơn tất cả và sâu hơn tất cả. Không biển cả núi non kể cả nơi thiên đàng này có thể so sánh được. Con người rất kì lạ, nhất là tình cảm của họ!
Thiên sứ nhìn về trần gian với ánh mắt xa xăm, người chỉ tay về những con người đó và nói tiếp: “Hãy nhìn họ đi, các người sẽ hiểu”. Có 4 chàng trai: người thứ nhất là gió, người thứ hai là mây, người thứ ba là nước người cuối cùng là không khí. Cả bốn chàng trai này đều yêu thương nhau, tình bạn của họ chân thành, đáng khâm phục. Mặc dù họ không phải là anh em ruột thịt thế nhưng giữa họ có một mối quan hệ rất thân thiết hơn cả người cùng dòng máu.
Đến một ngày nọ, có một cô gái đã xuất hiện, cô ấy là mưa. Kể từ giây phút đó cuộc sống của bốn chàng trai và cô gái ấy đã có biết bao thay đổi. Con người có tình yêu, đó là thứ tình cảm vô hình nhưng hữu hình và ma lực của nó vô cùng to lớn. Và gió đã có tình cảm với mưa. Mưa hiểu được tình cảm chân thành gió dành cho mình thế nhưng, tình cảm không thể ép buộc, nó phải đến thật tự nhiên và bằng cảm xúc chân thành. Gió là người đầu tiên mang mưa đến với những chàng trai còn lại!
Vậy mà, mưa chỉ xem tất cà là bạn bè, cô ngưỡng mộ tình bạn của những chàng trai này và rất thích vui đùa cùng họ. Nhưng khi tình cảm của gió phát sinh thì mưa không thể tự nhiên vô tư như ban đầu. Cô dần tránh gió, gió đã hiểu lầm cô với mây. Gió nghĩ rằng mây và mưa có tình cảm với nhau, gió buồn và tình bạn của họ cũng đã bắt đầu có dấu hiệu sứt mẻ!
Mưa đã từng vấp ngã trong tình yêu…
Video đang HOT
Mưa rời xa bốn chàng trai trong một thời gian dài và kì lạ thay! Mưa lại gặp mây trong không khí! Tình yêu đã nảy sinh giữa hai con người, nó thật kì diệu! Mưa đã từng vấp ngã trong tình yêu, cô không còn tin vào tình yêu, thậm chí cô rất sợ nó! Nhưng khi gặp không khí thì tình cảm của cô lại ùa về… Mưa và không khí yêu nhau! Tình yêu của họ rất đẹp và lãng mạn. Gió, mây, nước là những thứ không thể thiếu của con người thế nhưng, không khí là thứ quan trọng nhất, không thể thiếu được… đặc biệt là với mưa.
Giọt mưa yếu ớt ngày nào đã được thổi luồng sinh khí mới từ không khí. Chuyện tình của họ đã gặp biết bao sóng gió. Một lần mưa và không khí tưởng chừng mất nhau thì mưa gặp lại nước. Nước là một chàng trai rất vui tính nhưng cũng rất trầm tư. Nước và mưa trở nên thân thiết, họ nhận nhau làm anh em, có vui buồn gì đều tâm sự cho nhau nghe. Rồi duyên phận đẩy đưa cả năm con người ấy gặp lại nhau. Gió lại 1 lần nữa hiểu lầm mưa và nước, rồi tình bạn của họ ngày càng xa cách.
Mưa hiểu điều đó, cô rất buồn và luôn tự trách mình. Nếu cô không xuất hiện giữa cuộc đời của 4 chàng trai thì họ đã không xa rời như bây giờ. Cô phải làm sao đây? Còn tình yêu của cô và không khí thì sao? Đó là tình yêu cô trân trọng và hy vọng sẽ có một kết quả tốt đẹp. Thế nhưng cuộc đời đâu dễ dàng như thế! Chuyện gì đến cũng sẽ đến…
Một viên đá có thể làm vỡ một cái cốc, một lời nói có thể làm tan vỡ một trái tim, một giây đủ để yêu một ai đó và một sự hiểu lầm có thể làm tan vỡ một tình bạn. Các người nghĩ xem 5 con người này sẽ như thế nào? Họ sẽ chọn tình yêu hay tình bạn? Chọn cả 2 thứ hay không có thứ gì cả?
Ranh giới giữa tình bạn và tình yêu rất gần nhau… điều quan trọng là những con người này có can đảm để bước qua hay không?
Các linh hồn nhìn thiên sứ, ai cũng đắn đo suy nghĩ và không ai trả lời được. Cuối cùng có một linh hồn nói: “Tôi chọn tình yêu. Tình yêu của mưa và không khí không có lỗi”. Một linh hồn khác nghe thế nói: “ Tôi chọn tình bạn, tình bạn này quá lâu dài, vững chắc sao có thể vì tình yêu mà phá vỡ nó”. Một linh hồn khác lên tiếng: “Thật mệt mỏi quá! Thế này không được thế khác không được!Mặc kệ họ, ra sao thì ra”. Thiên sứ chờ đợi, linh hồn thứ tư nói: “Nếu có thể hãy làm trọn vẹn tình bạn, hãy giữ tình bạn bền chặt và hãy nắm lấy tình yêu. Tất cả làm được hay không đều là ở nhưng con người đó”. Thiên sứ mỉm cười, gật đầu nói: “Tình bạn rất quý không thể đánh mất. Tình yêu là quà tặng quý giá mà thượng đế ban tặng cho con người, con người phải có tình yêu và luôn luôn phải trân trọng nó! Có giữ được tình bạn và tình yêu hay không là do thái độ, cách sống, sự suy nghĩ chín chắn của những con người đó. Họ đều có trí thông minh, có tình yêu bao la tồn tại trong trái tim nhỏ bé, chính tình bạn chân thành và tình yêu cao thượng sẽ cứu rỗi linh hồn cho họ”.
Không bao giờ là ngõ cụt, luôn luôn có một lối thoát. Ranh giới giữa chúng rất gần nhau… điều quan trọng là những con người này có can đảm để bước qua hay không? Sau cơn mưa trời lại sáng, hi vọng họ sẽ có được cuộc sống tốt đẹp và hạnh phúc!
Câu chuyện này dù cho có thật hay không thì mong rằng những ai đọc nó cũng hãy lắng lòng mình để suy nghĩ! Đó cũng là một bài học bổ ích trên đường đời. Mưa đã rời xa không khí, dù có vì lí do gì đi nữa mọi người cũng không cần biết. Gió,mây, nước và không khí mãi mãi giữ tình bạn chân thành vững chắc, mưa lúc nào cũng ngưỡng mộ các anh! Mưa mãi yêu quý các anh, những người bạn của mưa. Dù có vui buồn thì những kỷ niệm đã qua mưa đều ghi khắc trong lòng, không thể xoá đi vì bất cứ lí do gì.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hãy kể cho em nghe...
Hơn 15 năm trước, chồng tôi đã định cư ở Mỹ. Ngày ấy tôi có yêu anh không nhỉ? Chắc chắn là có. Đôi khi, bạn không hề nghĩ rằng bạn yêu ngôi nhà của mình, yêu không khí mình đang thở, yêu những cái cây mọc ngoài cửa sổ... Chỉ khi những thứ đó mất đi, bạn mới hiểu chúng thân yêu và quý giá với bạn như thế nào.
Đó cũng là tình cảm của tôi với chồng mình. Thời tuổi trẻ, chúng tôi đã có một tình yêu thật nồng nhiệt rồi mới cưới nhau - một đám cưới sinh viên. Chẳng có tháp rượu hay bánh kem gì cả, chỉ một bữa tiệc đơn giản với họ hàng, bạn bè là cuộc sống chung của chúng tôi bắt đầu. Hình như lúc ấy chúng tôi không hề nói gì về tình yêu của mình. Mà cần gì phải nói chứ, tất cả đã quá rõ ràng và dễ hiểu: Chúng tôi sinh ra là để cho nhau.
Rồi chúng tôi sinh con và những đứa trẻ lớn lên, cuộc sống được lấp đầy bởi lo toan và niềm vui. Mọi việc có vẻ bình thường, như với tất cả mọi người. Và hôm nay, khi ngồi ngắm mặt trời mọc qua khung cửa sổ, tôi chợt nhớ một buổi sáng xa thật xa.
Giờ đây, nếu có ai đọc những gì tôi đang viết, tôi muốn hỏi người ấy một câu: "Bạn có biết rằng khi mặt trời đang mọc, sẽ có một khoảnh khắc mà ánh sáng của nó hoàn toàn không chói mắt. Một khoảnh khắc thôi, rất êm, ấm và ngọt ngào?"
"Em thích thời gian nào trong ngày nhất?" - một lần chồng tôi đã hỏi tôi như thế. Tôi nhớ, lúc đó hình như mình chẳng bao giờ nghĩ về điều này nên trả lời anh ấy một cách hết sức máy móc: "Em không biết, Chắc là buổi chiều, khi bầu trời lấp lánh các vì sao".
"Còn anh thích sáng sớm - chồng tôi nói - Anh yêu cái giờ khắc khi trái đất vừa thức dậy. Khi mọi vật còn đang ngủ say, còn mặt trời bắt đều hé dạng và chiếu những tia sáng bình yên xuống mặt đất. Anh thích bước ra vườn (căn nhà chúng tôi sống nằm ở một vùng gần như ngoại ô thành phố) và đi chân trần trên mặt đất. Sương còn ướt đầm lá trong vườn, sạch đến mức thơm phức. Yên tĩnh và thanh bình đến ngợp cả người. Mặt trời thì tiếp tục lên cao, lên cao dần khỏi đường chân trời. Và đúng vào khoảnh khắc mà nó chỉ mới nhấc mình khỏi mặt đất thì ánh sáng của nó hoàn toàn không chói mắt, có thể nhìn thẳng vào nó không cần kính. Em có biết không?"
Dù chúng mình đã ở xa nhau, nhưng em vẫn nhớ tất cả và vẫn luôn yêu quý anh
Nếu nói một cách trung thực thì tôi là một con cú đêm. Tôi không thích dậy sớm. Tôi thích ngủ nướng và chỉ dậy sớm khi bị bắt buộc phải dậy. Vì thế, những buổi sáng của tôi thường tất bật chứ chẳng có gì là lãng mạn. Nhưng, anh đã chỉ cho tôi nhìn thấy khoảnh khắc tuyệt đẹp đó của mặt trời. Tôi thực sự sửng sốt. Đó là một cảnh đẹp lạ kỳ. Và tôi lập tức hiểu điều mà chồng tôi nói, hiểu vì sao anh ấy yêu nhất là những buổi sáng sớm. Cũng nhờ anh ấy, tôi hiểu ra rằng cuộc sống tặng cho chúng ta mỗi ngày một điều kỳ diệu - đó là khoảnh khắc mặt trời lên.
Hôm nay tôi lại thức dậy thật sớm, một mình ngắm mặt trời mọc. Tôi nhìn mặt trời còn đang nấp sau sương mờ xa xa, không hề chói lòa và tôi chợt muốn nói với người chồng cũ của mình: "Cám ơn anh! Chồng cũ của em! Hôm nay em lại ngắm mặt trời buổi sớm một mình. Và hình như có điều gì đó đang nối em với anh! Dù chúng mình đã ở xa nhau, nhưng em vẫn nhớ tất cả và vẫn luôn yêu quý anh"
Đã hơn 15 năm chúng tôi không gặp nhau, và gần 7 năm anh hoàn toàn không viết thư, không gọi điện , cũng chẳng chúc mừng tôi nhân ngày sinh nhật nữa. Ở Mỹ, anh ấy đã có một người vợ khác. Cô ấy, thật lạ lùng, có cái tên giống như tên tôi. Thế nhưng sao hôm nay tôi chợt nhớ đến ngày cả gia đình chúng tôi đã cùng nhau đón mặt trời mọc. Anh ấy, như thường lệ, thức dậy rất sớm. Còn tôi thì bắt buộc phải dậy sớm: phải đưa bọn trẻ tới trường, sau đó chạy hộc tốc đến nơi làm việc.
Tôi thường vội vã đánh răng rửa mặt và làm bữa sáng cho bọn trẻ. Nhiều lúc tôi phải khua khoắng và quát tháo ầm ĩ để đánh thức chúng. Buổi sáng bọn trẻ con thường ngủ rất ngon. Và thật là một nỗi bực mình khủng khiếp khi bạn vừa dựng được đứa này lên thì đứa kia đã đổ ập xuống giường. Vậy mà chồng tôi lại rất bình tĩnh với chuyện ấy. Anh ấy nhẹ nhàng xốc con trai nhỏ của chúng tôi lên và nói với con gái lớn: "Đi ngắm mặt trời mọc đi các con".
Chỉ khi những thứ đó mất đi, bạn mới hiểu chúng thân yêu và quý giá với bạn như thế nào.
Cửa sổ căn phòng nhỏ của chúng tôi mở ra hướng Đông. Thật là một hạnh phúc! Dưới cửa số có một cây ổi và một cây mận lớn. Và, giữa khoảng hẹp của hai cây đó là một mảnh trời hồng, nơi mặt trời lên mỗi ngày. Và vì thế, chúng tôi có thể đứng đây để ngắm mặt trời lên.
"Các con nhìn mặt trời đang lên kìa, nó sẽ tốt cho thị lực của các con lắm đấy. Mặt trời luôn mang đến nguồn năng lượng. Các con coi kìa, mặt trời ngày một cao và một sáng rỡ hơn" Anh ấy thầm thì với bọn trẻ. Mấy đứa nhỏ lúc đầu còn ngái ngủ, nhưng bị giọng nói đầy phấn khích của anh làm cho tỉnh táo và chúng bắt đầu mở to mắt nhìn mặt trời. Bên phải, đứng tựa vào anh là con gái, còn trên tay anh ấy là con trai nhỏ. Chúng cùng nhìn thẳng vào mặt trời mà không cần nheo mắt lại. Những tia sáng mới ấm áp làm sao. Tôi lúc thì nhìn mặt trời, lúc lại ngắm các con. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không quên hình ảnh cánh tay rắn chắc ôm vòng lấy con trai của anh ấy. Thằng bé dựa vào tay anh một cách thoải mái, tay nó ôm lấy cổ anh một cách âu yếm và ánh mắt nó nhìn mặt trời mới trong trẻo làm sao.
Đã nhiều năm trôi qua. Các con tôi giờ đều đã trưởng thành và đang sống ở Mỹ cùng bố. Chúng ít viết thư cho tôi. Mọi người trẻ đều như thế. Đã có bao nhiêu biến động xảy ra khi một cơ hội ra đi đến với anh ấy. Còn tôi thì muốn ở lại nơi này. Tôi không thể bỏ cha mẹ mình và mảnh đất này lại. Chúng tôi, mỗi người có chọn lựa riêng của mình và không trách giận nhau gì vì điều ấy. Nhiều người đã lên án tôi, lên án anh nhưng chúng tôi chỉ im lặng. Tôi quá yêu cuộc sống nơi này, đến mức không hề cảm thấy khổ sở hay thiếu thốn. Nhưng có trời biết, trái tim tôi vỡ nát như thế nào trong ngày chia tay.
Mặt trời vẫn mọc mỗi ngày, cho tôi, nơi đây và cho anh nơi đó. Đôi lúc, bình yên và bâng khuâng ngắm mặt trời, tôi muốn hỏi anh: "Anh thân yêu! Anh có thể kể cho em biết mặt trời nơi ấy mọc như thế nào không?" Nhưng, anh không bao giờ trả lời. Anh ấy đã có cuộc sống riêng của mình. Còn tôi một mình ngắm mặt trời mọc từ khung cửa nhỏ của ngày xưa ấy.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Thôi nghe anh! Từ nay sẽ một mình hướng lên bảng cho dù trong lòng còn ngổn ngang biết bao ý nghĩ, sẽ một mình mạnh mẽ lần lượt xóa đi những dòng tin nhắn mà bao ngày em ấp ủ và níu giữ, sẽ ngủ dậy thật sớm và một mình duy trì thói quen không bỏ bữa sáng, sẽ một mình trên con đường...