Tin, yêu và sống
Mong rằng bạn cũng sẽ nghĩ như vậy, cũng sẽ có niềm tin vào cuộc sống. Cuộc sống chẳng bao giờ khép cửa. Sau một chuyến bay dài, ta hạ cánh và mỉm cười.
Thôi thì cứ tin đi… Tin rằng sau thất bại là thành công, sau bóng tối là ánh sáng, tin thành công rực rỡ sẽ đến với những người biết trân trọng ước mơ.
Tin rằng bạn bè luôn ở bên ta mỗi lúc ta cần, có những người thậm chí còn chung 1 nhịp đập với ta, chẳng cần nói chi nhiều, tin rằng ai cũng có 1 nỗi niềm riêng nên đừng giận họ quá lâu.
Tin rằng trên cuộc đời này có một thứ gọi là công bằng, song nó phải do chính những con ng đủ bản lĩnh và đủ sáng suốt tạo ra. Ngồi yên mà đợi thì không có công bằng đâu.
Tin rằng có những thứ gọi là duyên phận, gắn kết con người ta lại không thể tách rời. Thật lạ.
Tin rằng tình cảm nếu đủ chân thành và bền bỉ thì sẽ vĩnh cửu.
Tin rằng sóng gió bão bùng không thể vùi dập nổi ý chí, nhất là khi ý chí ấy được kết lại từ những ng cùng chí hướng và ước mơ. Ta hiểu sức mạnh của những cái nắm tay, những cái ôm thật chặt.
Video đang HOT
Tin rằng trong cuộc đời mỗi con người, sẽ chẳng ai đơn độc cả. Hãy cứ nghĩ vẫn có nhg người âm thầm dõi theo ta.
Tin rằng cả giọt nước mắt và nụ cười đều đáng trân trọng.
Tin rằng mỗi con người đều có những khả năng tiềm ẩn chưa khám phá hết. Không ai là vô dụng trên cuộc đơi này nếu trái tim còn đập sự nhiệt huyết. Chỉ khi nào để cho dòng đời tự xô ta đi, khi ấy ta mới trở nên vô dụng.
Tin rằng chẳng có ai hoàn hảo, cũng không ai mãi thành công hay mãi thất bại. Là chính mình và hết sức mình, sẽ có người công nhận bạn, dù số lượng ấy là bao nhiêu.
Tin rằng tự tin là liều thuốc hữu hiệu để đối mặt với khó khăn.
Tin rằng trong cuộc sống có những điều kỳ diệu.
Và tin rằng, bạn bè luôn bên ta.
Những điều mà tôi luôn tâm niệm, luôn cố gắng làm theo. Khi nào mệt mỏi, ức chế, buồn bã, tôi sẽ nghĩ đến những điều này. Ngẫm nghĩ để thấy mình có đủ điều kiện để toả sáng, vậy nên không được phép từ bỏ! Tôi cho phép tôi có lúc ngã gục, nhưng phải đứng lên chứ không triền miên trong nỗi tuyệt vọng.
Mong rằng bạn cũng sẽ nghĩ như vậy, cũng sẽ có niềm tin vào cuộc sống. Cuộc sống chẳng bao giờ khép cửa. Sau một chuyến bay dài, ta hạ cánh và mỉm cười.
Theo Guu
Viết cho những người đã đi qua cuộc đời
Tôi vẫn đang và sẽ vui, đang và sẽ buồn với những cái gặp mặt mà cuộc đời sắp xếp. Chỉ mong rằng, người cần tôi, tôi đến, người tôi cần, đừng đi.
Tôi đã đi qua nhiều người, và nhiều người cũng đã đi qua tôi. Cái chúng tôi trao nhau có những khi nhiều hơn một ánh mắt, dài hơn một con đường, hân hoan hơn cô dâu trong một lễ cưới và đau đớn hơn cả người bộ hành ảo tưởng về một dòng sông.
Có những người ở lại, và những người ra đi, có những người lại chỉ ngang qua như gió thoảng... Cái sự đến và đi, đôi khi ngỡ ngàng hơn chúng ta thường nghĩ. Cuộc đời con người vốn có nhiều cái giật mình, và một trong số đó là cái giật mình thảng thốt khi ta đánh rơi những cái vốn tin rằng sẽ mãi mãi bên cạnh. Người đời thường nói, chỉ đến khi mất đi, ta mới biết rằng mình đã có. Có lẽ vì vậy nên có những người đã được sắp xếp đến bên cuộc đời, chỉ để ta biết rằng cái giá của nuối tiếc chỉ được đánh cược trong một giây ta hờ hững.
Có những người tôi chọn đứng cạnh, và những người tôi rời bỏ (bỏ rơi?). Tôi sống chưa đủ lâu, nhưng cuộc sống của những người trẻ tự cho mình quyền vấp váp tin rằng đã đủ để biết được ai là người xứng đáng để mình tin. Chọn lựa một ánh mắt trong hàng triệu ánh nhìn ta bắt gặp trên đường để đi cùng nhau chẳng phải một điều dễ, cớ gì để không học lấy cách mà nâng niu?
Đã qua rồi cái tuổi tin rằng chỉ cần mình sống tốt, và cuộc sống sẽ cười. Cái tốt của mình, còn phải đặt trong hàng ngàn cái tốt khác nữa, có khó quá hay không?
Để một người đi qua cuộc đời, suy cho cùng vẫn luôn là một điều đáng tiếc, dù họ có mang đến cho chúng ta điều tồi tệ thế nào đi chăng nữa. Một bàn chân đi qua, thì kỉ niệm vẫn còn đó, vết thương còn đó, nỗi buồn và cả niềm vui vẫn ở đó, dù thời gian có đi dài đến bao nhiêu...
Chỉ là nước mắt mặn thêm, niềm tin bé lại, và ánh nhìn cuộc sống chậm rãi hơn.
Có một ngày, một người quan trọng nào đó cũng sẽ rời bạn mà đi. Cái trách lòng người phụ bạc không nên là cái trách đầu tiên. Nếu muốn ăn năn, hãy tự nhắc đến cái nỗi vô tâm, rong chơi dài rộng của bản thân, dù là vì lý do gì đi nữa mà họ để bạn lại một mình. Cứ tự trách mình rằng sao không yêu cho đủ, sao không sống thật hết lòng... Không có niềm tin nào là không xứng đáng, chỉ là mình có đặt nhầm chỗ hay là mình quá ích kỉ?
Nhiều khi chỉ ước cái nỗi vô tâm nhỏ như hạt cát, cái sự bận tâm về những điều day dứt còn bé hơn nỗi vô tâm.
Trước sau, tôi đã khóc, đã cười, đã sống, đã ngất nhiều giữa những mối quan hệ. Và rồi tôi lớn lên.
Tôi vẫn đang và sẽ vui, đang và sẽ buồn với những cái gặp mặt mà cuộc đời sắp xếp. Chỉ mong rằng, người cần tôi, tôi đến, người tôi cần, đừng đi.
Theo Guu
Liên đi lấy chồng... Liên ngồi trong căn phòng nhỏ tối tăm, không còn muốn bật điện, chỉ thấy chút ánh sáng le lói qua khung cửa. Cô cảm giác cuộc đời mình giống như đời cô Mỵ, sắp không thể gượng được nữa rồi, sắp gục ngã và đầu hàng số phận. Từ ngày yêu anh, Liên được sống trong một thế giới lãng mạn như...