Tin vui đến khi vừa đi triệt sản về và cái kết đôi vợ chồng trẻ bàng hoàng khi nhận lại…
Chẳng thể ngờ được rằng, chồng vừa mới đi triệt sản về được 1 tháng thì Dương lại đột ngột báo tin vui.
Hóa ra hạnh phúc cuối cùng cũng mỉm cười với họ sau suốt 8 năm ròng rã chờ đợi mỏi mòn.. (Ảnh minh họa)
Dương và Vĩ yêu nhau từ ngày còn là sinh viên đại học, hai cô cậu ấy yêu thương nhau lắm. Ra trường rồi làm đám cưới như 1 cái lẽ dĩ nhiên. Vợ chồng sống hòa thuận, mới cưới nên cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ vô cùng thoải mái và Vĩ hài lòng với cuộc sống hiện tại bên người vợ hiền đảm của mình.
Gia đình sẵn có điều kiện nên ngay khi cưới, đôi vợ chồng đã có 1 căn nhà cho riêng mình. Cứ ngỡ hạnh phúc ấy sẽ mãi bền vững, tình yêu ấy đã đơm hoa rồi cũng sẽ kết trái như biết bao gia đình khác. Nhương rồi, mãi hơn 2 năm sau cưới, vợ chồng cô vẫn chưa có con, cả hai đã thả những 2 năm rồi mà vẫn chưa có động tĩnh gì. Lúc này, vợ chồng vô cùng lo lắng, họ dắt nhau đi khám. Kết quả cuối cùng nhận được là Vĩ bị mắc chứng tinh trùng yếu nên cực kỳ khó có con.
Thương vợ, phận làm đàn bà, có 1 đứa con chính là niềm hạnh phúc. Vậy mà thân làm đàn ông, nhưng Vĩ lại không thể làm điều này cho vợ, anh buồn vô cùng, anh viết đơn để ly hôn vợ. Nhưng rồi vợ đã xé tờ giấy đó đi. Dương nói cô yêu anh, cả hai cần cố gắng. Còn nếu không cố gắng được nữa thì mình xin con nuôi.
Nghe Dương nói vậy, Vĩ bỗng trở nên mềm yếu, thật sự anh rất yêu vợ, nhưng nếu để vợ phải chịu chung cái cảnh không có con với mình thì thật sự quá bất công với cô ấy. Nếu anh không làm cha được thì cũng không thể nhẫn tâm tước đi cái quyền làm mẹ của vợ mình. Cuối cùng sau hơn 6 năm chiến đấu từ khi biết sự thật từ mình, anh quyết định đi triệt sản. Chỉ vì Dương nhất quyết không bỏ anh. Chỉ còn cách duy nhất là anh đã không còn khả năng làm bố, hi vọng cô sẽ chấp nhận điều này mà đồng ý ly hôn với anh.
Anh triệt sản khi về đã định nói với vợ, nhưng rồi hôm đó, Dương lại tìm được ở đâu đó ra thang thuốc bổ cho anh, họ lại hì hục đun trên bếp cả đêm mòn mỏi chỉ để trông mong 1 điều kỳ diệu sẽ có 1 đứa con ra đời. Nhìn vợ như thế, Vĩ không nỡ nói ra sự thật anh đã triệt sản, dù thật sự anh muốn giải thoát cho vợ càng sớm ngày nào càng tốt ngày đó. Nhưng rồi anh lại cố gắng đợi vài hôm nữa. Vì nếu vợ anh biết, anh tin cô sẽ rất đau lòng. Trong khi cô vẫn còn đang cố gắng giành giật từng chút một thì 1 kẻ đàn ông làm chồng hèn nhát như anh lại đã buông bỏ từ lâu.
Trong suốt hơn 1 tháng anh vẫn cứ âm thầm tạo khoảng cách với vợ như thế, nhưng rồi anh ngỡ ngàng khi nhìn thấy Dương cầm trên tay chiếc que thử thai hai vạch. Cô sợ không đúng sự thật nên cô nhờ chồng đưa đến bệnh viện. Người ta báo tin mừng rằng anh đã được làm bố, cô đã trở thành mẹ. Dương khóc nấc lên trong sung sướng, còn Vĩ thì vô cùng rối bời. Chưa khi nào anh nghĩ Dương sẽ phản bội anh. Nhưng hình như có gì đó sai thì phải, anh đã triệt sản được gần 1 tháng rồi, cái thai của vợ cũng được 4 tuần tuổi. Vậy thì là sao chứ, anh thật sự không hiểu.
Trong lúc Dương vẫn còn đang nằm trên giường bệnh, bác sĩ dặn cô không được khóc, không được kích động nhiều vì sẽ ảnh hưởng đến đứa bé. Anh lẳng lặng bỏ ra ngoài đi gặp bác sĩ, bao năm nay vợ chồng anh đều cố gắng cũng có 1 đứa con. Anh tìm bác sĩ hỏi rõ nghi ngờ liệu đây có phải con của anh hay không. Bác sĩ khám giúp anh và đưa ra 1 câu trả lời vô cùng bàng hoàng. Hóa ra anh có thể có con, chỉ là duyên chưa đến, anh chậm có con vì suy nghĩ và áp lực nhiều. Chính cái lúc anh triệt sản nghĩa là lúc đó anh đã buông xuôi.
Video đang HOT
Vợ chồng trẻ đưa nhau đi về, cả hai cùng nhìn nhau với đôi mắt ướt. Hóa ra hạ
Theo blogtamsu
Câu nói cay nghiệt của bố chồng khiến con dâu bàng hoàng
Từng lời của bố chồng khiến chị đau nhói. Cuối cùng thì điều gì đến cũng sẽ đến, điều chị không mong muốn cũng đã xảy ra.
Hồi ấy chị lấy anh phần vì yêu thì ít nhưng phần vì vụ lợi thì nhiều. Bởi chị biết gia đình anh bề thế tri thức, quen biết rộng trong khi chị chỉ là cô sinh viên mới ra trường chưa kiếm được việc làm như ý.
Và nghiễm nhiên khi chị thành con dâu trong nhà thì gia đình anh cũng cố gắng lo liệu chuyện việc làm cho chị.
Trong khi bố chồng chị là cán bộ làm trong ngành giáo dục thì việc sắp đặt cho chị một chân dạy ở trường tiểu học gần nhà chẳng có gì là khó cả.
Từ ngày về nhà chồng chị thấy đời phơi phới hơn hẳn. So với chúng bạn chị thuộc tuýp người may mắn, ở cái thời buổi khó khăn này chị vừa ra trường đã có chồng, có công việc ổn định là điều đáng để chị tự hào.
Nhưng đời chẳng vui như chị nghĩ khi hạnh phúc chẳng viên mãn tròn đầy mà cứ vơi đi theo ngày tháng.
Hai năm đầu sau hôn nhân chị vẫn chưa thể sinh cho anh một đứa con, bố mẹ chồng chị bắt đầu cuống quýt thúc giục mua đủ thuốc này thuốc nọ.
Rồi que thử hiện lên hai vạch xua tan bầu không khí nóng như lửa đốt của gia đình chị, 9 tháng 10 ngày sau chị sinh một cô công chúa, gia đình chồng tuy không thích cháu gái nhưng lúc này với họ có cháu đã là vui rồi.
Chưa được bao lâu sau chị lại tiếp tục mang thai, lần này lại là thai đôi, hai cô công chúa bé bỏng nữa là tiếp tục chào đời.
Sầu muộn bắt đầu ập xuống với chị từ ấy, khi một nách ba con, chồng hờ hững, bố mẹ chồng vô tâm.
Họ bắt đầu soi mói chị bằng những câu đại khái như: 'Con dâu nhà nọ nhà kia thật khéo đẻ, đứa đầu con trai, đứa thứ hai con gái', 'Nhìn tướng không đến nỗi mà sao lại không biết đẻ cơ chứ...'.
Chị hiểu những gì họ đang nói, họ trách chị không thể nào sinh cho họ một đứa cháu trai. Nhưng lỗi nào đâu do chị, con cái là của trời cho chị cũng muốn nhưng nào có được. Tại sao họ không hiểu và thông cảm cho chị?
Dần dần gia đình chồng xa lánh, hắt hủi chị họ phó mặc việc chăm bẵm ba đứa con thơ cho chị mà chẳng hề phụ giúp, ánh mắt họ nhìn chị hằn hiện thái độ khinh khi.
Ảnh minh họa
Hôm rồi nhà chồng chị có về quê ăn giỗ, chị bận con mọn nên chẳng đi theo. Chị cũng không biết khi về quê người ta nói những gì mà khi trở lại thành phố bố chồng chị hậm hực với chị ông thẳng tưng xả vào mặt chị:
'Cô làm tôi mất mặt quá! Tại cô không biết đẻ, mãi mà chẳng sinh cho tôi được một đứa cháu trai khiến tôi về quê người ta xì xầm nói này nói nọ.
Tôi chỉ có một đứa con trai duy nhất giờ mà không có cháu trai nỗi dõi là coi như mất nòi cô hiểu không?'.
Chị cúi gầm mặt xuống không nói gì. Được thể bố chồng tiếp lời: 'Giờ tôi cho cô hai lựa chọn: Một là, cô phải li dị với chồng để nó lấy vợ mới sinh cho tôi một đứa cháu trai.
Hai là, nếu không li dị thì cô phải chấp nhận chung chồng và có trách nhiệm đi lấy vợ cho chồng cô. Thế nào cô chọn đi?'.
Từng lời của bố chồng chị như những vết dao khứa vào tâm can khiến chị đau nhói.
Cuối cùng thì điều gì đến cũng sẽ đến, điều chị không mong muốn cũng đã xảy ra.
Thôi thì 'lành làm gáo, vỡ làm môi', sức chịu đựng của chị cũng có giới hạn. Nghe đến đây thì chị chẳng thể nhịn nổi nữa, bao nhiêu uất ức tủi nhục bấy lâu nay bùng cháy:
'Con nhịn thế đã đủ lắm rồi, bố quá đáng lắm, con nào chẳng phải là con sao bố cứ phân biệt như thế? Ý bố đã thế con cũng chẳng níu kéo làm gì!'.
Chị cũng không ngờ một người tri thức như bố chồng chị lại có những suy nghĩ cổ hủ lạc hậu và phân biệt đối xử như thế.
Những lời nói ấy khiến chị không thể tôn trọng và sống chung với nhà chồng gia trưởng ích kỉ hẹp hòi này nữa.
Với lại người chồng nhu nhược không có chính kiến lúc nào cũng răm rắp nghe lời bố mẹ như chồng chị không thể là chỗ dựa cho mẹ con chị được. Có chăng ra đi là giải pháp tốt nhất cho chị lúc này?
Theo Afamily
Bàng hoàng phát hiện dây chuyền hồi môn của vợ đeo là vàng giả Đó không phải là dây chuyền mẹ tôi trao hôm làm đám hỏi. Năm nay tôi 25 tuổi, ở Bến Lức, Long An và mới lập gia đình được gần 1 tháng. Vợ tôi ở xã kế bên, là người con gái xinh xắn nổi tiếng trong vùng nhưng chỉ học hết cấp 3 rồi ở nhà làm vườn. Tôi đã tốt nghiệp...